Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Reng...reng...reng..."

Tiếng chuông báo thức từ điện thoại di động vang lên, đánh thức Minh Châu từ cơn mơ ngủ. Cô nhìn đồng hồ. Đã 6h30ph sáng rồi. Cô chầm chậm ngồi dậy, bước xuống giường, chuẩn bị bắt đầu một ngày mới.

Hôm nay, do vừa giải quyết xong một vụ kiện tụng tướng đối phức tạp nên Minh Châu cảm thấy rất mệt. Cô định hôm nay sẽ về nhà sớm hơn mọi ngày một chút. Thấy cô chuẩn bị ra về, đồng nghiệp của cô liền hỏi: "Luật sư Hàn, mới 4h chiều mà chị đã định về rồi sao? Chị vừa mới thắng lớn một vụ kiện, có phải chị nên mời chúng tôi một bữa ra trò không?".

"Thôi, tôi mệt rồi. Cả ngày hôm nay tôi đã ở Tòa án rồi, cũng cần cho tôi được nghỉ ngơi chứ. Yên tâm đi, tôi hứa là tôi nhất định sẽ khao mọi người mà." Minh Châu vừa cười vừa nói.

Về đến nhà, cô bị chặn lại bởi một chiếc xe hơi màu đen hiệu Ferrari đỗ trước cổng nhà. Chỉ cần nhìn qua, cô cũng biết đó là xe của Mạch gia. Mạch lão gia và Mạch phu nhân là bạn đồng niên của cha mẹ cô, đã quen biết nhau gần 45 năm nay. Tuy gia đình cô không mấy khá giả nhưng họ cũng không vì thế mà khinh thường. Thậm chí, họ còn giúp đỡ cô trên con đường trở thành luật sư nổi tiếng như hiện tại. Dù cô có tài giỏi như thế nào đi chăng nữa nhưng nếu như không có Mạch gia giúp sức, cô cũng khó mà tồn tại được trong môi trường làm việc khắc nghiệt này.

Mẹ cô thấy cô về vào giờ này thì rất ngạc nhiên, bèn hỏi: "Sao hôm nay con về sớm vậy?"

Minh Châu từ tốn đáp lại: "Dạ, tại hôm nay con vừa giải quyết xong một vụ kiện phức tạp nên xong việc là con về nghỉ ngơi luôn ạ."

Sau đó, cô lễ phép chào vợ chồng Mạch lão gia rồi cáo mệt xin đi lên phòng trước. Vào đến phòng, Minh Châu vứt túi xách qua một bên rồi nằm dài trên giường. Vừa nằm, cô vừa suy nghĩ đến lí do Mạch lão gia và phu nhân đến nhà cô ngày hôm nay. Bình thường họ chỉ đến nhà cô vào các ngày cuối tuần, nhưng hôm nay lại là thứ tư. Từ trước đến nay, trừ khi có việc gì quan trọng, nếu không thì họ sẽ không đường đột đến nhà cô như thế. Tuy nhiên, cô nghĩ mãi mà cũng không đoán ra được lí do là gì. Quá mệt mỏi, cô không suy nghĩ đến vấn đề này nữa mà nghe nhạc thư giãn.

Vì có việc đột xuất nên Mạch lão gia và Mạch phu nhân không ở lại ăn cơm với gia đình cô được. Trong bữa cơm, mẹ Minh Châu bất ngờ hỏi cô: "Minh Châu này, con còn nhớ Thần Vũ không?"

"Là Mạch Thần Vũ phải không ạ?" Minh Châu hờ hững đáp.

"Đúng rồi đó con. Hôm nay mẹ có đề cập đến chuyện con hiện tại vẫn chưa chịu lấy chồng, chỉ chăm chăm lo cho sự nghiệp. Thế là Lan Lan hỏi mẹ là có muốn cho con gặp con trai cô ấy không? (Viên Lan Lan = Mạch phu nhân).

"Mẹ à, con biết là mẹ muốn tốt cho con nhưng thật sự là con chưa muốn yêu đương lúc này. Khi nào con tìm được người phù hợp thì con nhất định sẽ dẫn về nhà ra mắt cha mẹ".

"Thế thì cha mẹ biết đợi con đến bao giờ đây? Nói chung cha mẹ sẽ sắp xếp một ngày để hai đứa gặp mặt nhau. Cũng đã lâu lắm rồi hai đứa có gặp nhau đâu? Đến lúc đó con nhất định phải đi đấy."

Minh Châu đang định phản đối nhưng lại thôi. Thôi thì cô cứ đi, coi như để chiều lòng nhị vị phụ huynh vậy.

**********

Cùng lúc đó, tại Mạch gia.

"Con đã nói với cha mẹ bao nhiêu lần rồi, cha mẹ đừng có bắt con đi xem mắt nữa. Cha mẹ biết thừa là con đã có người yêu rồi cơ mà". Mạch Thần Vũ tức giận nói.

"Con hãy tỉnh táo lại đi. Con bé đấy tiếp cận con là có ý đồ. Tập đoàn gia đình nó là đối thủ cạnh tranh chính của chúng ta trên thương trường. Đâu phải con không biết việc Lục thị vẫn luôn muốn thâu tóm Mạch thị của chúng ta. Con đừng có mà bị mắc lừa nữa". Mạch lão gia lớn tiếng nói.

"Nhưng con tin cô ấy. Cô ấy chắc chắn sẽ không vì gia đình của mình mà phản bội con đâu." Sau đó anh bổ sung thêm một câu: "Con sẽ đi buổi gặp mặt lần này, nhưng cha mẹ phải nhớ rằng, ngoài cô ấy ra, con sẽ không lấy bất cứ cô gái nào khác". Nói rồi Mạch Thần Vũ đi một mạch lên lầu, để lại Mạch lão gia và Mạch phu nhân bất lực ngồi đó.

"Cảnh Thiên, bao giờ nó mới nhận ra bộ mặt thật của con bé đó đây? Nó định mù quáng như vậy đến khi nào nữa chứ?" Mạch phu nhân bất lực hỏi chồng.

"Rồi nó sẽ nhận ra sớm thôi" Mạch lão gia đáp lại bà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro