Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Châu cứ nghĩ rằng mẹ cô chỉ nói tùy hứng về buổi gặp mặt thôi. Thế nhưng không ngờ, vào một hôm, khi đang ở trong văn phòng, cô bỗng nhận được điện thoại của mẹ cô, bảo cô khi nào tan làm thì đến nhà hàng X ăn cơm. Cô thừa biết đây chính là buổi gặp mặt mà cha mẹ cô đã đề cập đến. Nhà hàng X là một trong những nhà hàng cao cấp nhất trong thành phố này, mỗi bữa ăn xấp xỉ 1500 tệ (khoảng hơn 5 triệu VND). Gia đình cô chỉ là gia đình trí thức bình thường, lấy đâu ra tiền mà ăn ở những nơi sang trọng như vậy chứ? Đây chỉ có thể là bữa cơm do Mạch gia mời mà thôi. Còn mời vì chuyện gì thì dù cô có ngu ngốc đến mấy cũng biết.

Cha mẹ Minh Châu hẹn cô 6 giờ đến, nhưng cô là người không bao giờ trễ hẹn nên cô thường đến trước giờ hẹn. Vậy nên 5h45ph cô đã đứng trước cửa nhà hàng đã hẹn. Khi vào đến thang máy, bỗng có một chàng trai cũng bước vào thang máy cùng cô. Anh ta cũng lên tầng 2 - tầng mà cô đang định lên. Chàng trai này cao hơn cô hẳn một cái đầu, dáng người vạm vỡ, gương mặt góc cạnh đầy nam tính với ngũ quan hoàn hảo, nhìn là biết đây là một tài phiệt giàu có. Một chàng trai như vậy chắc chắn sẽ khiến rất nhiều phụ nữ chết mê chết mệt. Vấn đề ở đây là dường như Minh Châu đã gặp chàng trai này trước đây rồi, chỉ là cô không tài nào nhớ được cô đã gặp anh ta ở đâu. Đến lúc cô định hỏi tên của anh thì thang máy mở ra, anh đi về phía bên trái, hoàn toàn ngược với hướng cô định đi. Cô nghĩ rằng có lẽ mình đã nhìn nhầm nên không nghĩ ngợi gì nhiều nữa, đến thẳng phòng bao mà mẹ cô đã nhắn trong điện thoại.

Vào đến phòng bao, quả đúng như Minh Châu đã dự đoán từ trước, bữa cơm này là do Mạch gia mời. Ở đó đã có cha mẹ của cô, Mạch lão gia, Mạch phu nhân, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của nhân vật nam chính đâu. Sau khi chào hỏi tất cả mọi người, ngay khi cô vừa mới ngồi xuống thì một người đàn ông bất ngờ đi vào, nói giọng lãnh đạm: "Xin lỗi, con đến muộn". Thì ra chàng trai ấy chính là Mạch Thần Vũ. Không ngờ sau bao nhiêu năm gặp lại, cậu bé gầy gò ngày nào nay đã trở thành một chàng trai cao ráo đẹp trai đến như vậy. Thần Vũ nhìn thấy cô cũng rất bất ngờ, nhưng rồi đã nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường rồi lặng lẽ ngồi xuống.

Trong khi ăn, hầu như chỉ có bốn người già nói chuyện với nhau, còn Hàn Minh Châu và Mạch Thần Vũ chỉ im lặng ngồi ăn, thỉnh thoảng sẽ mỉm cười dạ vâng nếu như nghe thấy đề cập đến mình. Cha mẹ cô và cha mẹ anh đều muốn nhân cơ hội này để cô và anh hiểu nhau hơn nên thường xuyên đưa đẩy để anh và cô nói chuyện với nhau, nhưng xem ra đã hoàn toàn thất bại. Thế nên khi ăn xong, mọi người chào tạm biệt nhau rồi ai về nhà nấy, nhưng những người lớn tuổi thì dường như vẫn không cam tâm.

**********

Sau đó vài hôm, Mạch Thần Vũ đã chủ động liên lạc với Hàn Minh Châu: "Cô có thể dành chút thời gian cho tôi được không, tôi muốn nói chuyện với cô".

"Được, vậy hẹn anh ở quán cà phê Y gần văn phòng của tôi".

Khi cô đến nơi, Mạch Thần Vũ đã đợi sẵn ở đó, vừa nghiên cứu tài liệu vừa thưởng thức cà phê. Khi thấy cô, anh mới dừng lại mọi việc và mời cô ngồi xuống.

Sau khi cô phục vụ mang cho Minh Châu 1 ly Americano, không khí giữa hai người trở nên trầm lắng. Không thể chịu được sự im lặng kéo dài, Thần Vũ đã phá tan bầu không khí yên lặng đó.

"Hôm trước gặp mặt vẫn chưa có dịp để chào hỏi cô đàng hoàng. Lâu không gặp trông cô thực sự đã khác trước rất nhiều". Thần Vũ mở lời.

"Anh cũng vậy". Minh Châu đáp.

"Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau đã bao lâu rồi nhỉ?"

"Đã gần 10 năm rồi". Sau đó, không kịp để anh tiếp lời, cô tiếp tục nói: "Mạch tổng, anh gọi tôi ra đây rốt cuộc là có chuyện gì? Một người bận rộn như Mạch tổng đây chắc chắn sẽ không gọi tôi ra chỉ để nói chuyện phiếm đâu, có phải không?"

"Quả nhiên cô đoán không sai. Thật không hổ danh là một đại luật sư ". Mạch Thần Vũ cười nói. "Nếu vậy thì tôi cũng nói thẳng. Tôi đến đây là vì chuyện của hai chúng ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro