Chương 12 - Phu nhân Calypse trở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những con phố như mê cung vậy. Vì vậy, họ đi dọc theo con đường chính được lát đá bằng phẳng và đi vào một nhà hàng tương đối yên tĩnh để ăn sáng muộn. Calto Serbel đang thảo luận điều gì đó với hai phụ tá của mình khi họ ngồi quanh một chiếc bàn dài và lấp đầy bụng bằng món thịt hầm nóng hổi. Có vẻ như họ đang bàn về lịch trình của chuyến đi.

"Kế hoạch là để các Thánh Kỵ sĩ đến trước và hướng dẫn cho chúng ta, nhưng do gió lớn nên chúng ta đến sớm hơn một tuần so với dự kiến. Có vẻ như chúng ta sẽ phải đợi ở Anatol cho đến khi các Thánh Kỵ sĩ đến."

Sau khi thảo luận một lúc lâu, Calto tiến đến chiếc bàn dài.

"Trước tiên, kế hoạch là đi đến Nhà thờ của Anatol và gặp gỡ các linh mục. Nhà thờ sẽ cung cấp một nơi để chúng ta ở lại."

"Làm sao chúng ta đến được Anatol? Em nghe nói rằng hành trình sẽ mất một giờ từ cảng ở đây đến trung tâm Anatol."

Một pháp sư cao cấp gầy gò tên Ben hỏi lịch sự.

Calto quay đầu về phía anh ta và đáp lại.

"Chúng ta quyết định đi cùng với một số thương gia đang mang hàng hóa đến Anatol. Nó không quá xa, và đường đi cũng tương đối an toàn, nhưng nếu có thể thì vẫn nên đi cùng người hộ tống."

Max lắng nghe cuộc trò chuyện, nhưng giọng nói không hề lọt vào tai nàng, nàng nhìn ra đường qua khung cửa sổ. Nhiều toa xe chở đầy vật phẩm ra vào liên tục. Có thể thấy chỉ riêng thuế và phí cầu đường đối với những giao dịch như vậy sẽ tạo ra một nguồn thu rất lớn.

Nàng hoàn toàn ngạc nhiên trước những gì Riftan đã đạt được trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Đồng thời cũng khiến nàng cảm thấy trống trãi vì nàng không thể ở bên cạnh hỗ trợ chàng trong khi chàng đã làm việc chăm chỉ để hoàn thành một điều đáng kinh ngạc. Sẽ thật tuyệt vời khi tận mắt chứng kiến ​​nơi này phát triển và thịnh vượng.

Max cắt nhỏ từng miếng thịt từ món hầm của nàng và đút từng phần cho Roy ăn, khi nàng quan sát mọi người đi bộ trên đường phố. Tất cả họ đều ăn mặc đẹp và có vẻ ngoài đoan trang. Có vẻ như người dân trong khu vực đó đang sống rất dư dả.

"Max, nhìn bên đó kìa!"

Trong khi nàng đang ngắm dòng người, Sidina, người đang ăn ngấu nghiến bên cạnh, bất ngờ dùng ngón tay khều nàng. Max quay đầu lại và nhìn cậu ấy với vẻ mặt khó hiểu.

Sidina thì thầm vào tai nàng.

"Đằng kia kìa! Người đàn ông đó đẹp trai quá."

Max nheo mắt nhìn Sidina, rồi xoay đầu theo hướng cậu ấy đang chỉ. Một thanh niên mảnh khảnh trong chiếc áo choàng xanh đậm đang bước vào nhà hàng cùng với hai người đàn ông có vóc dáng cường tráng. Mắt Max mở to.

Như người bạn của nàng đã quan sát, người đàn ông này quả thực là một mỹ nam cực phẩm, mái tóc bạch kim được buộc gọn gàng với những đường nét tinh xảo, đẹp đến mức cậu ta sẽ dễ dàng được điêu khắc trên cột đại sảnh của ngôi đền lớn. Làn da trắng mịn của cậu ta dường như bừng sáng, nhưng đôi mắt của thì trông thật lạnh lùng, vô cảm.

"Anh ta trông giống như một người đàn ông quý tộc, phải không? Có lẽ anh ta là một hiệp sĩ Anatol?"

Sidina thì thầm vào tai Max. Nàng định nói với cậu ấy rằng không có người nào như vậy trong đội Hiệp sĩ Remdragon, nhưng nghĩ rằng Sidina có thể hỏi làm sao nàng biết điều đó, nên Max im lặng.

Người đàn ông rõ ràng không giống một thường dân. Cậu ta mặc một bộ quần áo đơn giản nhưng thanh lịch và được trang bị nhẹ với một thanh kiếm quanh hông. Max nghĩ rằng cậu ta có thể là một thành viên mới. Khi nàng đang nghĩ về việc đó thì chàng trai trẻ, người đang nhìn quanh nhà hàng, nói với một giọng trầm.

"Tôi đã nghe giám sát thành phố nói rằng có những pháp sư từ Tháp Thế Giới đã đến. Mọi người có thể dành cho chúng tôi một chút thời gian để nói chuyện không?"

"Anh đến tìm chúng tôi vì có điều gì cần thảo luận chăng?"

Calto quay về phía người thanh niên và hỏi.

Cậu ta tiến lại gần Calto và hỏi một cách điềm tĩnh.

"Tôi là Yulysion Lovar, hiệp sĩ của Lãnh chúa Calypse. Tôi đã được linh mục trưởng của Anatol yêu cầu về việc tiếp đón những vị khách từ Tháp Thế Giới."

Anh ta dừng lại một chút rồi nhìn qua những người xung quanh bàn với một vẻ vô cùng nghiêm túc và kiêu ngạo. Max không thể tin những gì mình vừa nghe được. Nàng ngồi ở cuối chiếc bàn dài, khuất sau một cây cột, nên dường như cậu ta không nhìn thấy nàng.

Yulysion sau đó quay đầu lại Calto và tiếp tục với giọng điệu khô khan.

"Tôi thấy nhóm đã đến sớm hơn dự kiến. Bây giờ, mời mọi người đứng dậy. Tôi sẽ hộ tống mọi người đến Lâu đài Calypse."

"Tôi cảm ơn lời đề nghị của anh, nhưng tôi xin từ chối."

Calto kiên quyết lắc đầu.

"Chúng tôi không muốn làm phiền Lâu đài Calypse. Hội Thánh đã hứa sẽ cung cấp chỗ ở cho chúng tôi."

"Sẽ không có đủ chỗ ở Nhà thờ của Anatol để phục vụ mọi người đâu. Gần đây, Nhà thờ đã bắt đầu được mở rộng nên ngay cả các linh mục đang sống ở đó cũng đang ở trong Lâu đài Calypse."

Như thể bị xúc phạm bởi sự từ chối của Calto, cậu ta cau mày và nói.

"Có một nhà trọ dành cho khách trong khuôn viên Nhà thờ, nhưng nó cực kỳ tồi tàn và có thể đầy rẫy những kẻ lang thang tụ tập ở đó để ăn xin. Hầu hết các khu trọ cũng kín chỗ vì đây là thời điểm buôn thương đổ hàng về."

Calto nhìn quanh các pháp sư với vẻ mặt đầy suy tư. Ông ta có vẻ lưỡng lự khi để họ ở lại lâu đài Calypse, nhưng cũng không nên để các pháp sư không có chỗ ở sau một chuyến đi dài. Sau một lúc im lặng, thanh niên khẽ nhún vai như thể cậu ta không còn kiên nhẫn để thuyết phục Calto ở lại Lâu đài Calypse.

"Không sao cả, nếu ngài thực sự không có ý định như vậy. Tôi sẽ để lại lời với người gác cổng, nếu ngài thay đổi quyết định, ngài có thể đến lâu đài. Thế thì, bây giờ tôi phải đi, tôi có rất nhiều việc phải làm..."

Khi cậu ta đang chuẩn bị quay đi thì đột nhiên dừng lại. Max có thể nhìn thấy rõ ràng cậu ta đang nhìn mình và nghiêng người về hướng nàng.

Đôi mắt màu tím sống động của cậu ta lấp lánh trong ánh nắng mùa đông nhàn nhạt xuyên qua ô cửa sổ. Max, người vẫn còn bối rối dù đã nghe tên cậu ta, lẩm bẩm với vẻ mặt kinh ngạc.

"Yu-Yulysion...?"

Người đàn ông, đã ngơ ngác nhìn nàng với vẻ mặt như nhìn thấy ma, cuối cùng cũng sải bước về phía nàng. Khuôn mặt tưởng như chỉ lạnh lùng như đá hoa cương lại bừng sáng lên và lộ rõ ​​khuôn mặt của một cậu bé ngây thơ mà Max biết.

"Phu nhân! Người đã trở lại rồi!"

"Cậu thực sự là Yulysion sao?"

Max nhìn cậu ta từ đầu đến chân với vẻ hoài nghi. Nàng há hốc miệng vì sốc. Nàng tự hỏi cậu bé mảnh khảnh, chỉ cao hơn nàng nửa sải tay đã đi đâu rồi. Bây giờ chỉ có một chàng thanh niên bảnh bao, với vóc dáng cao hơn 6 kvette (khoảng 180 cm) đang đối mặt với nàng.

"Tôi nghe nói rằng các pháp sư từ Tháp Thế Giới đã đến, nhưng tôi không bao giờ tưởng tượng được rằng phu nhân sẽ đi cùng với họ! Đã ba năm trôi qua kể từ ngày phu nhân rời đi. Tôi đã nghĩ phu nhân sẽ trở lại sớm nhất vào mùa xuân năm sau...đúng như dự đoán, phu nhân thực sự rất tuyệt vời!"

Như thể cậu ta không nhận ra rằng Max đang bị cứng đờ, Yulysion phấn khích nói tiếp.

"Mọi người sẽ rất vui khi biết rằng phu nhân đã về! Chúng ta không nên ở đây, hãy lập tức quay về lâu đài...!"

"Đ-đợi đã! Cậu hãy bình tĩnh một chút. Ta vẫn chưa hoàn toàn quay lại vì..."

Max vội vàng phủ nhận, nhưng Yulysion không hề lắng nghe. Cậu ta đi đến lối vào và hét lên một cách bực tức với những thuộc hạ của mình.

"Các người đang làm gì vậy! Phu nhân Calypse đã trở lại. Hãy tỏ lòng trung thành ngay và chuẩn bị đưa phu nhân về lâu đài mau!"

"Phu nhân...Ca, Calypse?"

Sidina nhìn chằm chằm vào Max và Yulysion, rồi thốt lên với giọng khàn.

"Họ của Max là Calypse? Calypse trong Riftan Calypse sao?" =]]]]]]

Max có vẻ bối rối. Không chỉ Sidina, mà tất cả những cặp mắt khác đều đổ dồn về phía nàng, kể cả các pháp sư và các thủy thủ đang thưởng thức bữa sáng để sưởi ấm họ khỏi làn gió biển lạnh giá. Max, người đột nhiên trở thành tâm điềm của sự chú ý, đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Mọi người thì thầm vào tai nhau rằng phu nhân của Anatol đã trở về. Một số người trong số họ thậm chí còn tò mò, nghển cổ để nhìn rõ khuôn mặt nàng.

Calto thở một hơi dài khi xung quanh họ trở nên ồn ào hơn.

"Có vẻ như chúng tôi sẽ ở lại đó. Nếu lời mời vẫn còn hiệu lực, chúng tôi sẽ chấp nhận lời mời của anh."

"Tất nhiên là thế rồi! Vẫn còn có hiệu lực."

Yulysion hét lớn và ra lệnh cho người của mình chuẩn bị xe ngựa. Sau đó, như một lẽ tự nhiên, cậu ta thu dọn hành lý của nàng và hỏi.

"Liệu chúng ta có thể nói chuyện cho đến khi xe ngựa đến không? Tôi có rất nhiều điều cần phải nói với phu nhân!"

Max quay lại nhìn Calto để xin phép và ông ta gật đầu.

"Đã lâu rồi cô chưa gặp lại người quen, sẽ có rất nhiều điều để nói, nên cô cứ tự nhiên."

"Cảm, cảm ơn thầy."

Max để Roy ở với Sidina một lúc và theo Yulysion ra ngoài. Có năm chiến mã đang đợi bên đường và hai người đàn ông đứng bên cạnh họ một cách kiêu hãnh, những người này dường như là thuộc hạ của Yulysion. Nàng nhanh chóng tìm thấy huy hiệu của Hiệp sĩ Remdragon trên bộ giáp cậu ta đang mặc bên dưới áo choàng và nàng cười rạng rỡ.

"Cậu đã là một hiệp sĩ chính thức rồi! Từ nay ta phải gọi cậu là Ngài Lovar."

"Lễ phong tước được tổ chức ngay sau khi phu nhân rời đi."

Yulysion nói với đôi má ửng hồng, như thể cậu ta đang được tâng bốc.

"Tuy nhiên, hãy thoải mái gọi bằng tên của tôi như phu nhân đã làm trước đây."

"Garrow thế nào rồi?"

Trên môi Yulysion nở một nụ cười tinh quái khi Max nhìn xung quanh, tìm kiếm hiệp sĩ tập sự luôn cặp kè với mình.

"Người bạn đó tất nhiên cũng đã được phong tước hiệp sĩ. Cậu ta hiện đang phục vụ với tư cách là trợ lý của ngài Nirta. Cậu ta than thở rằng mình như sắp chết đi."

Max cảm thấy ngại ngùng trước hình ảnh xa lạ của Yulysion, nhưng những cái tên quen thuộc ấy cũng khiến tim nàng rung động. Nàng do dự một lúc rồi hỏi một cách thận trọng.

"Ri-Riftan thế nào rồi...? Chàng có khỏe không?"

Khuôn mặt của Yulysion tối sầm ngay lập tức. Max cảm thấy trái tim mình như chìm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro