🌼Chương 10: Bôi thuốc 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Salad

Tam Tam xấu hổ không dám nhìn thẳng, nhắm chặt mắt quay đầu đi.

Phong Ương để sát vào chỗ kia, tinh tế quan sát, “Thật là đáng thương.” Chậm rãi thổi khí lên hoa nhỏ, chọc Tam Tam run lên.

Sau đó, ngón tay đào đống thuốc mỡ sờ chỗ kia.

Thuốc mỡ trơn lạnh, làm giảm  đau đớn nóng bỏng của Tam Tam.

“A Ừ ···”

Tam Tam hô lên một tiếng mềm mại,chính cô cũng không đoán trước được, mặt đỏ đến muốn chảy ra máu.

Phong Ương liền càng không cần phải nói, dụ hoặc thị giác cùng dụ hoặc thính giác song tấu làm hạ thân anh sôi sục muốn cắm đầu vào nơi đó, hung hăng va chạm. Động tác trên tay không khỏi cũng nặng thêm một chút.

“Đừng ··· đau.”

“Em đau sao? Anh cũng đau!” Phong Ương gầm nhẹ nói.

Tam Tam nghi hoặc mà nhìn khuôn mặt Phong Ương tuấn tú cau mày, không rõ nguyên do.

MN! Nhìn dáng vẻ của cô, thật muốn một ngụm nuốt cô xuống. Phong Ương thô lỗ hôn lên cái miệng nhỏ hồng nhuận, động tác trên tay cũng giảm bớt.

Theo sau, lưỡi ướt nóng theo cổ bóng loáng đi tới trước ngực, xâm phạm hai luồng mềm mại trắng nõn, liếm hút đỉnh chóp anh đào nhỏ hồng, như không biết thỏa mãn, một tay khác cũng duỗi tới rồi trước ngực cô xoa nắn, dùng sức đưa vào trong miệng.

Ngực Tam Tam không lớn, nhưng hình dạng đẹp màu sắc kiều diễm. Phong Ương ngậm lấy một bên, hơn phân nửa đều bị anh hút vào. Sức lực lớn đến nỗi làm Tam Tam đau nhịn không được đánh lên lưng anh, đẩy đầu anh.

“Không cần, đau.”

“Thật thơm, thật ngọt.” Không màng cảm thụ của giai nhân, Phong Ương chìm đắm trong trong đó, ngậm lấy mềm mại cảm thán nói, “Nếu có sữa thì tốt, nhất định sẽ rất ngon.” Còn không quên dùng sức hút, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn.

Bộ dáng Phong Ương càn rỡ , dọa đến Tam Tam, cô gái nhỏ chưa từng nghe loại lời nói thô tục này. Kỳ thật Phong Ương cũng không biết mình làm sao, cư nhiên anh cũng sẽ có biểu hiện như ngày hôm nay, trong tình sử phong lưu trước kia, vô luận dưới sự khiêu khích của loại phụ nữ nào anh từ trước đến nay đều là sắm vai nhân vật tuyệt tình, khinh thường loại lời nói thô tục này.

Nhưng động tác cùng lời nói hôm nay hoàn toàn xuất phát từ tâm, anh muốn làm như vậy, muốn thao cô, muốn hút cô.

Tam Tam thật sự không chịu nổi, một giọt một giọt nước mắt rơi xuống, khi rơi xuống trên mặt Phong Ương, anh mới hồi phục tinh thần lại, thấy mình có chút quá đáng.

Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt, Phong Ương mắng, “Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, chỉ hút vú em thôi, chưa cắm vào huyệt em mà. Đáng để khóc sao, anh bao dưỡng em, em vốn nên cho anh hút, cho anh cắm.”

Phong Ương vốn định ngăn cô khóc thút thít lại, nhưng kết quả lại hoàn toàn ngược lại. Tam Tam sợ tới mức càng hăng. Phong Ương không chịu nổi tính tình Tam Tam, quỳ gối ở hai sườn cô, dùng bụng dưới cọ xát bụng nhỏ lỏa lồ của Tam Tam, toàn bộ mặt chôn ở miên nhũ,tiếng liếm mút vang lên vừa dâm loạn vừa mắc cỡ.

Sức lực lớn đến nỗi làm Tam Tam cảm thấy ngực đều không phải là của cô nữa, trừ bỏ đau vẫn là đau, giống như trái tim đều bị anh hút ra ngoài.

Tam Tam sớm đã xụi lơ trên đầu giường, chất lỏng trơn trượt không chịu sự khống chế của cô mà từ bên trong hoa nhỏ tràn ra, không tự chủ được mà muốn khép  hai chân lại. Phong Ương đương nhiên cũng chú ý tới biến hóa này, cắn lỗ tai nhỏ bạch ngọc nói, “Đã hưng phấn? Nhưng còn chưa được, lúc này tiểu huyệt còn chưa chịu nổi anh.”

Dùng ngón tay tinh tế mà vuốt ve cánh hoa nhỏ, cảm thụ độ ẩm nơi đó, câu ra một sợi chỉ bạc mật dịch đặt vào trong miệng tinh tế nhấm nháp.

Hành động quá mức cảm thấy thẹn, đại não Tam Tam trở nên trống rỗng, không biết hôm nay hôm nào, chỉ có thể ở dưới Phong Ương uyển chuyển.

“Ừ ··· a ··· không cần.”

Phong Ương cảm thấy vách trong rõ ràng co rụt lại, tay thọc vào rút ra khó khăn, anh hơi câu khóe môi.

“A như vậy liền cao trào, thật đúng là nhạy cảm.” Nói xong không cho Tam Tam thời gian thở dốc, tăng nhanh động tác trên tay hơn, thẳng đến khi người nhỏ dưới thân lại ngất lần nữa.

Ban ngày, bên trong chung cư to như vậy cũng không thấy được bóng người Phong Ương, nhưng anh mời tới một người giúp việc nấu cơm cho Tam Tam, buổi tối người giúp việc làm xong cơm chiều sẽ đi về. Người giúp việc trừ hỏi Tam Tam muốn ăn cái gì, yêu cầu cái gì bên ngoài, sẽ không nói chuyện gì với cô.

Tam Tam có tâm tư trốn chạy cũng không biết nên xuống tay từ đâu. Cô tuyệt đối không thể ngốc ở chỗ này, bị Phong Ương giam lỏng.

Nhưng làm Tam Tam sợ nhất chính là buổi tối sau khi người giúp việc rời đi, thời điểm Phong Ương trở về, sẽ không màng cô cự tuyệt khăng khăng muốn bôk thuốc mỡ vào chỗ đó của cô. Cô đã nói rõ với anh, cô bôi thuốc rồi, nhưng Phong Ương lại khăng khăng muốn bôi thuốc cho cô một lần nữa.

“Đã tự bôi rồi sao?” Phong Ương cầm lấy thuốc mỡ hỏi.

Tam Tam gật gật đầu.

“Dùng tay mình sờ chỗ đó?” Phong Ương hỏi lộ liễu.

“Không phải ··· dùng bông tăm.” Không có ai thấy, nhưng Tam Tam ngượng ngùng khi làm động tác xấu hổ như vậy.

Phong Ương cười khẽ.

Quả thật là quá non nớt, hơn nữa bộ dáng cô vừa mới ngoan ngoãn trả lời anh, dễ thương đến mức khiến tâm anh ngứa ngáy.

Tà hỏa vừa lên, Phong Ương không ăn một chút đậu hủ sẽ không bỏ qua.

“Đừng, không cần a.” Tam Tam nhìn thấy ánh mắt anh liền biết anh lại muốn bôi thước cho mình, nhưng cô vẫn sợ anh đụng vào.

Sự cự tuyệt của Tam Tam là vô dụng, Phong Ương bế cô lên đặt lên bàn xốc váy cô lên. Một tay ngăn chặn đôi tay cô, một tay khác nhẹ nhàng chen vào, quần lót nhỏ liền bị tuột đến gót chân.

“Bôi càng nhiều thuốc càng tốt.”

“Đã, đã ··· không đau nữa.” Tam Tam nhút nhát sợ sệt nói, “Không cần bôi thuốc.”

“Ừ, không đau.” Phong Ương cúi xuống bên tai Tam Tam cười nhẹ, “Ý là anh có thể cắm vào tiểu huyệt của em?”

Mặt Tam Tam ửng hồng, muốn khép hai chân lại nhưng đã chậm một bước. Cô trơ mắt nhìn đầu Phong Ương tiến vào giữa hai chân mình, khí nóng như có như không phun đến chỗ tư mật kia.

“Không cần ··· A ···”

Khi đầu lưỡi ấm áp thô ráp phủ lên nơi đó, Tam Tam đã trầm luân.  Đầu lưỡi liếm láp cái nặng cái nhẹ xung quanh hoa phùng nhỏ, chính là không muốn cho ai kia thống khoái. Hoa phùng kia cũng như có linh hồn, gắt gao hợp lại làm gì cũng không mở ra, không cho ai nhìn thấy cảnh diễm lệ bên.

Phong Ương cũng không vội, anh có rất nhiều biện pháp để trừng trị vật nhỏ mềm mại này.

Môi đi tới trân châu no đủ giữa nụ hoa, dùng hàm răng cắn.

Cảm giác vừa đau vừa ngứa lan khắp toàn thân, Tam Tam không chịu khống chế mềm mại mềm rên rỉ một tiếng yêu kiều, nước mắt cũng rơi xuống theo.

Phong Ương không thể không dừng động tác, lại làm nữa chắc anh cũng không nhịn nổi. Nếu không phải chỗ kia của cô còn chưa khỏi, anh đã sớm đưa nam căn sưng to vào đấu đá lung tung.
==========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro