🌼Chương 3: Tình dục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: SaladRau

“Không cần a! Anh tránh ra!” Tam Tam phân lực đẩy người đàn ông  trên người ra, động tác phí công không những không làm cô thoát khỏi người đàn ông nguy hiểm này, ngược lại kích phát động tác của anh càng gần người.

“Em dám nói không cần? Anh khuyên em nên thu hồi móng vuốt của em lại.” Dứt lời, Phong Ương khẽ cắn đầu vú non mềm túm ra phía ngoài, làm Tam Tam thấy đau, làm hốc mắt cô thực nhanh trở nên ngập nước, lại còn dùng hạ thân gần như trần trụi đỉnh lộng cô.

Trước kia phụ nữ ở trên giường Phong Ương không chỉ có một hai người, loại hình gì mà anh chưa thấy qua. Bé gái mềm mại giống Tam Tam, cơ hồ Phong Ương không dính vào.

Làm phiền toái, loại trái cây ngây ngô này mình không thể tận hứng, cũng chơi không vui.

Cũng không biết lần này bị sao, mình lại muốn cô ấy.

Phong Ương làm lơ kháng cự của cô, dán lên vành tai trân châu nhỏ nhẹ hỏi, “Lễ vật nhỏ, em muốn sao?” Đồng thời tay anh đổi tới bên kia, tăng thêm lực đạo, lại lần nữa khai triển chà đạp.

Tam Tam vẫn không từ bỏ giãy giụa, tay nhỏ dùng toàn lực đấm đánh ngực người đàn ông, tuy rằng động tác này ở trong mắt đàn ông đều là mèo nhỏ gãi ngứa.

“Buông tôi ra, anh làm như vậy là phạm pháp!” Trong đầu Tam Tam còn dư lại một tia bình tĩnh.

Vốn nên nói lời lẽ chính đáng, lại bởi vì không có sức lực mà trở nên mềm mại.

Đưa pháp luật ra, người đàn ông kia hẳn sẽ hiểu ý hoảng sợ hãi đi.

Phong Ương như nghe được truyện cười, “A, phạm pháp? Chờ anh làm xong, em lại đi kiện anh đi.”

Vô luận như thế nào, hắn muốn thiếu nữ trước mắt.

Tam Tam đối diện hoảng sợ mắt sũng nước, Phong Ương tà mị câu môi, sát vào bên tai mượt mà nói, “Chỉ sợ sau khi chúng ta làm xong, em sẽ không có sức lực mở miệng để nói chuyện.”

Thở ra hơi nóng phun ở vành tai mẫn cảm, làm nội tâm Tam Tam tự nhiên rung động một trận nhưng nhanh chóng bị sợ hãi che dấu.

Đôi tay linh hoạt du tẩu ở trên thân thể nhỏ xinh như là tay đang nhảy lên ở trên phím đàn dương cầm trắng đen, muốn tấu lên một khúc nhạc tình dục.

“Cầu xin anh buông ra ···” Tam Tam khóc nức nở.

Vì sao sẽ biến thành như vậy ··· ai tới cứu cứu cô.

Ai tới trị số điện trở này!

“Đừng đụng vào tôi! Cầu xin anh.”

Phong Ương đối thỉnh cầu của cô ngoảnh mặt làm ngơ, trên mặt viết chữ khinh thường. Phụ nữ luôn khẩu thị tâm phi như vậy, ngoài miệng kêu không cần, trong lòng rõ ràng muốn chết.

Không được tin tưởng phụ nữ, phụ nữ là loài động vật giảo hoạt nhất.

Theo tiết tấu rõ ràng rốt cuộc tay cũng tới cấm địa hoa viên của thiếu nữ. Tam Tam xấu hổ , nơi đó trơn bóng, không có chút lông đen nào tựa như một thánh địa làm cho người ta quỳ bái.

Phong Ương tiếp tục mút vào dễ chịu hưởng qua đầu vú nhỏ, đầu lưỡi linh hoạt phác hoạ ra hình dạng quầng vú, sờ như thế nào cũng không đủ, đơn giản dùng sức hút đem một phần hai quả đào hàm nhập vào trong miệng.

Trong miệng bận rộn, trên tay cũng không nhàn rỗi, một bàn tay bắt lấy đùi thon dài Tam Tam bẻ ra bên ngoài. Tiểu phùng giấu ở bên trong cấm địa lộ ra, chỗ kia gắt gao mấp máy, phấn nhuận dường như không chịu nổi một chút tàn phá.

“Cầu anh, buông tha cho tôi đi ··· không cần như vậy.” Nơi đó trước nay cô đều chưa nhìn qua, lần đầu tiên bại lộ trần truồng ở bên ngoài trước mắt người khác, Tam Tam cảm thấy thẹn đến khóc thành tiếng. Suy nghĩ giãy giụa muốn khép hai chân lại, lại bất đắc dĩ bị nam nhân gắt gao ngăn chặn.

Nếu có thể lựa chọn cô tình nguyện chết, cũng không cần bị dâm loạn như vậy.

Nụ hoa kiều nộn phấn nhuận, nhất thời làm Phong Ương không rời mắt được, hắn càng muốn nhìn dáng vẻ nơi đó sau khi lây dính tình dục, có phải càng mê người so hiện tại hay không.

“Buông tha? Em không phải là lễ vật nhỏ tặng cho anh sao? Đại gia anh còn không hưởng thụ qua sao có thể buông ra được.”

Phong Ương nói thực ôn nhu, nhưng bên trong lại trào phúng hỗn loạn.

Nếu vì đạt được mục đích mà bò lên trên giường anh, còn làm ra vẻ tư thái làm gì? Tiết mục lạt mềm buộc chặt anh đã xem nhiều rồi, đổi ý tưởng mới được không.

Nhưng mà nhìn chỗ đó của cô thật ra rất sạch sẽ, mềm mềm, nho nhỏ. Như một đầu ngón tay anh cũng không nuốt vào được, nếu cự căn lửa nóng của mình cho phía dưới của cô ăn ··· nghĩ vậy, trong lòng Phong Ương nổi lên một ngọn lửa, dưới háng kêu gào muốn phóng thích dục vọng.

Nhưng cô gái nhỏ dưới thân lại chưa có động tình, bộ dáng ngây ngô kia của cô không phải là lần đầu tiên chứ?

Có phải vẫn còn non hay không, Phong Ương đành vậy, vô luận thế nào anh đã định sẽ ăn rồi. Nhưng thẳng tắp vọt vào, cô có thể chịu nổi hay không?

Phong Ương bực bội nhíu mi. Dục hỏa đều đốt thân rồi, cư nhiên anh còn rảnh nghĩ cô đau hay không đau? Phụ nữ sao, chỉ cần đi vào, không phải sẽ ngoan ngoãn cầu anh thao hết sao. Đối với loại cỏ non này, làm màn dạo đầu nhiều hay không cũng không khác là mấy.

Thời điểm anh làm cùng phụ nữ, đều không làm dạo đầu, từ trước đến nay đều là người khác hầu hạ anh vui vẻ, nào có đạo lý anh phải hạ thấp người hầu hạ người khác.

Nụ hoa khép mở lặp đi lặp lại nhiều lần gợi lên hứng thú của anh, anh muốm nếm thử hương vị nhụy hoa.

Đầu lưỡi khẽ chạm chân trâu nhỏ, Phong Ương vừa lòng nhìn đến thân cô khẽ run, tinh mắt nước lại tràn ra, “Đừng đụng vào tôi ··· buông tha cho tôi đi.”

Cho dù biết xin tha vô dụng, Tam Tam vẫn nhắm hai mắt không ngăn được khóc thút thít.

Phong Ương không thích nước mắt phụ nữ, thậm chí là ghét, nhưng nước mắt lễ vật nhỏ này tựa hồ làm đáy lòng anh nổi lên một gợn sóng.

Tuy rằng anh bức thiết muốn phát tiết, nhưng ngoài miệng lại không nhanh không chậm phác họa ra hình dạng cánh hoa, anh muốn cho thiếu nữ dưới thân động tình, cảm giác từng bước một hướng dẫn con mồi mắc câu cũng không tồi.
==========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro