🌼Chương 4: Tình dục 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: SaladRau

“Ừ ··· a ··· không cần.”

Tam Tam phe phẩy đầu, sợi tóc mở ra một độ cong duyên dáng, muốn đẩy đầu dưới thân ra.

“Tiếng lễ vật nhỏ thật lớn.” Thanh âm ngọt ngào cào đến lòng Phong Ương căng thẳng, đầu lưỡi để trên hạt đậu nhỏ chọc người yêu thương, cũng không dùng nhiều lực, hạt đậu nhỏ hơi trướng lên, trở nên càng thêm no đủ.

Một lát, một cỗ mật dịch từ tế phùng chảy ra, cánh hoa phiếm nước trong suốt dưới ánh đèn.

“Cầu xin anh buông tha cho tôi··· anb muốn cái gì tôi đều cho anh.” Tiếng nức nở của Tam Tam mang theo tình dục không dễ phát hiện.

Phong Ương với sức quan sát hơn người tự nhiên phát hiện bé gái dưới thân biến hóa.

“Trừ thân thể, em còn có đồ vật gì đáng giá để anh coi trọng.”

Anh vô tình nói cho cô, ở trong mắt anh trừ thân thể cô không có bất luận cái gì có giá trị.

Phong Ương nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt kia, lạnh lùng tiếp tục nói, “Cầu xin tôi? Cô đang yêu cầu tôi cho cô tiền hay là cho cô quyền? Hay là cô giống như những người phụ nữ dâm đãng khác kia muốn tâm của tôi?”

“Không, không ··· cầu anh buông tha không được sao?” Những sự trào phúng đó Tam Tam đã không thèm để ý, cô chỉ muốn làm cho người đàn ông này dừng hành vi phóng đãng lại.

Cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, Tam Tam nghiêng đầu nhìn người đàn ông đối diện.

Tầm mắt đan chéo, Phong Ương từ trong ánh mắt cô thấy được một vũ trụ nhỏ, nhiều ngôi sao lấp lánh, như muốn hút người khác vào, Phong Ương nhất thời thất thần.

Hai tròng mắt cô giống như đã từng quen biết.

Nhưng ánh mắt của cô làm Phong Ương giờ phút này cảm thấy, đứa bé này tựa hồ thật sự không muốn làm cùng mình.

Muốn buông cô ra sao?

Chỉ là, do dự như vậy chợt lóe qua.

Buông ra?

“Nằm mơ!”

Dục vọng bụng dưới anh đã bị đánh thức, cảm giác nóng lan tràn đến toàn thân, hiện tại muốn anh thu tay lại không có khả năng.

Phong Ương càng thêm cuồng nịnh mà dùng đầu lưỡi khai thác  đóa kiều nhuỵ này, đầu lưỡi tới tới lui lui liếm láp bốn phía hoa phùng, bàn tay tùy ý mà xoa nắn tròn trịa tuyết trắng. Chợt, một cảm giác ngứa ngáy lan ra toàn thân, khiến Tam Tam rên rỉ một tiếng.

“Kêu ra! Anh biết em thực thoải mái.” Phong Ương thấp giọng dụ hoặc nói.

Cô cư nhiên sinh ra khoái cảm khó có thể miêu tả với người cưỡng bức mình, cái loại cảm giác này đã xa lạ lại khó nhịn. Tam Tam không nghĩ tới là bởi vì khi lấy cô làm lễ vật đưa cho người ta cô đã bị hạ mê dược, cô mới ở dưới khiêu khích của Phong Ương động tình. Tam Tam cảm thấy thẹn không thôi, cảm xúc bùng nổ thành ngôn ngữ, “Không cần, cái người cầm thú này!”

Dưới sự giáo dục tốt đẹp, Tam Tam chưa bao giờ nói lời thô tục, cầm thú đã là từ ác liệt nhất cô có thể nghĩ đến.

“Cầm thú?”
Phong Ương bật cười.

“Xem ra anh hẳn là đã không phụ sự kỳ vọng của em, làm cầm thú.” Phong Ương đứng dậy, chân quỳ gối trên mép giường. Không màng Tam Tam khóc kêu, kéo dải lụa cuối cùng che đậy trên người cô xuống, dải lụa cũng liền buộc đôi tay cô vào trên cột giường.

Đùi Tam Tam bị cưỡng chế nửa mở, làm hoa huyệt ở giữa không có cái gì ngăn cản bại lộ ở trong mắt Phong Ương. Tay lớn phủ lên, ngón giữa thô lệ chậm rãi xoa nhẹ hai mảnh cánh hoa, nhụy hoa dường như được trấn an khẽ run.

Đột nhiên, động tác ôn nhu mới vừa rồi lại diễn biến thành đau đớn khuếch trương. Tâm Phong Ương khẽ động , tay dùng một chút lực, cưỡng bách tế phùng nho nhỏ nghênh đón một ngón tay mình.

“Không cần! Đau ··· Tôi hận anh.” Cảm xúc Tam Tam kích động thân thể càng căng chặt thêm, chỗ đó cắn chặt tay đến nỗi không trừu động được.

Thật chặt a, con ngươi màu đen của Phong Ương càng tối sầm.

Nhưng đối với sự giãy giụa của cô, Phong Ương coi là mèo nhỏ cào, không để vào mắt. Thời điểm cô vừa mới hôn mê , Phong Ương đã gọi điện thoại hỏi Tiêu Tử Thích lai lịch của lễ vật nhỏ này.

Thì ra cô là một nghệ sĩ mới của công ty.

Đến nỗi vì sao mà trở thành lễ vật cho anh thì nguyên nhân này không cần nghĩ cũng có thể hiểu rõ.

Cô muốn mượn thân phận địa vị mình trợ giúp, cô cũng giống những người phụ nữ đó, vì muốn nổi tiếng việc gì cũng làm. Nếu như vậy, anh cũng không cần để ý đến cảm thụ của cô.

Phong Ương bắt đầu trừu động ngón tay mình. Thật chặt! Gắt gao bọc anh không thể trừu động thông thuận.

Nhìn thoáng qua cô nhăn mi lại, anh thở dài, ngón tay khác xoa lên hạt đậu nhỏ đã sưng to, động tác thành thạo linh hoạt nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa cầm lấy, dùng bàn tay xoa nắn hoa đế một hồi lâu.

Tam Tam rốt cuộc hừ ra một tiếng hơi mang rên rỉ vũ mị , khóe miệng Phong Ương không tự chủ nhếch lên. Anh khảy hạt đậu nhỏ đã sung huyết cứng rắn, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng niết chơi. Dần dần, ngón tay anh cắm vào nộn huyệt Tam Tam rốt cuộc cũng cảm thấy được ướt át nhàn nhạt.

“Lúc này mới vậy sao, em cũng thực hưởng thụ không phải sao?” Cảm nhận được trong hoa kính ướt át càng đậm, hơn nữa khi anh sờ soạng nếp uốn bên trong, mật dịch theo ngón tay chảy ra bên ngoài, Phong Ương lại thâm nhập bên trong vài phần.

“Không ···”

Nhưng anh vẫn cảm thấy không đủ ướt át, cái đó của anh to hơn người bình thường rất nhiều, tiểu huyệt hẹp hòi như vậy tuyệt đối sẽ bị anh xé rách.

Hay dùng dịch bôi trơn cho cô nhuận một chút? Nhưng trước mắt tìm ở chỗ nào, anh chưa bao giờ mang phụ nữ về nơi riêng tư, bên trong chung cư căn bản là không có loại đồ vật này. Thời điểm trước kia anh ở bên ngoài chơi đều chuẩn bị tốt. Tuy một lần anh cũng đã chơi qua những cô gái non nhuận, nhưng các cô ấy đều là một món hàng, đều phải tự làm mình ướt át rồi còn cần anh tự mình tới sao, cũng không nhìn xem thân phận anh là gì.

Huống hồ bản thân anh lại là người cao lãnh kiêu ngạo, cho dù phải tàn phá đến điêu tàn cũng muốn nắm chặt chẽ trong tay.

Chỉ là lúc này ··· không biết cái gì  tác động đến thần kinh anh làm anh cẩn thận như vậy, sẽ nghĩ đến để cho cô thông thuận hơn.
==========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro