22/5/2023

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trầm cảm là gì? Tôi đã từng xem thường nó và đã từng nghĩ rằng làm sao tôi có thế mắc một căn bệnh nhảm nhí như vậy nhưng thật trớ trêu thay, tôi biết mình không ổn, tôi biết mình bất thường, tôi biết mình bị trầm cảm dạo gần đây.

Tôi không đi khám bởi vì mẹ bảo mày có bị gì đâu mà khám. Tôi không đi khám bởi vì mẹ kêu do tôi giảm cân, thiếu chất, không có đề kháng, nuôi mèo, tâm linh, âm khí,... đơn giản là do tôi thôi đúng không?

Tôi không biết trong đầu mình đang suy nghĩ bao nhiêu thứ có thể xảy ra xung quanh. Vì nó có quá nhiều suy nghĩ, chồng chất lên nhau, rối tung, không được giải quyết, ứ đọng và nút thắt.

Ngày hôm nay cũng là một ngày mệt mỏi. Tôi đi tái khám và xui rủi lại đi trễ ... hết số nên đành về. Cộng thêm thái độ của mẹ tôi chẳng vui vẻ gì. Mệt mỏi thật.

Trên đường về tôi đã suy nghĩ. Suy nghĩ tới cảnh tượng chính mình chút nữa về nhà thay đồ tắm rửa và nghỉ ngơi. Chính mình lấy ra laptop và ghi những dòng trạng thái này. Chính mình ngồi nghĩ suy nghĩ của chính bản thân mình và tạo thành những câu chữ trên màn hình laptop. Cũng là chính mình sẽ ngồi gặm nhắm những thứ dòng chữ suy nghĩ đó và bật khóc. Tôi cũng không biết mình khóc trong suy nghĩ hay ở hiện tại mình khóc. Vì ở hiện tại có mẹ, tôi không thể khóc nên đành kiềm nén tất cả vào trong. Kiềm chế nó và nó khiến tôi đau đầu. Nó dày vò tôi ban ngày lẫn ban đêm, tôi với nó cứ đấu tranh giành quyền kiểm soát cơ thể. Tôi đã từng thua cuộc và nó đã từng thắng. Nó đã từng thắng tôi. Và tôi đã từng thua nó.

Tôi sợ hãi khi phải đối diện với sự thật tôi đã thua trong chính ván bài của mình. Tôi đã để nó kiểm soát và lộng hành. Tôi cũng thật sự thất vọng với bản thân vì mình yếu đuối, mình đã thua trận, mình thật sự vô dụng và nên chết đi.

Tôi chỉ muốn nó dừng lại. Tôi chỉ muốn tôi không suy nghĩ nữa. Tôi muốn dừng lại mọi thứ và tôi muốn ngủ. Ngủ một giấc thật lâu. Thật ngon và mãi mãi. Tôi nghĩ đó là giải pháp hoàn hảo cho mọi thứ. Nhưng tôi không biết nữa, một nửa trong tôi đang đấu tranh muốn sống, một nửa thì đã bỏ cuộc. Tôi đã chết vào tối ngày 15/5/2023.

Trong xe có hai người mẹ và tôi, nhưng tôi lại ở một thế giới riêng của chính bản thân mình. Một góc tối với bốn bức tường và một cái laptop. Tôi ghi ra những thứ suy nghĩ của chính bản thân mình nghĩ ra và đau đớn. Tôi không biết có phải do tôi hay do mọi người. Những câu chữ đó từ mọi người mà ra. Tôi chỉ là người tiếp nhận. Nhưng tại sao tôi lại đau tới như vậy. Tôi không thể ngủ được bởi những dòng chữ, những lời nói, những suy nghĩ, mọi thứ từ những phía người tôi thân yêu và coi trọng. Tôi không biết tình yêu thương to lớn như thế nào tới nỗi có thể làm tổn thương nhau.

Tôi đang khóc và không thể kiềm chế nước mắt rơi...

Tôi không biết nữa. Tôi không biết vì sao và từ khi nào mình lại trở nên mỏng manh như vậy. Từ khi tôi bệnh sao? Từ khi tôi và bạn bè cãi lộn? Từ khi tôi làm sai với người chị mà luôn bao dung mọi lỗi lầm của tôi kể cả không phải ruột thịt? Từ khi tôi biết yêu? Từ khi tôi bị đối xử tệ bởi người mình yêu trước khi quen? Từ khi tôi được sinh ra? Lý do nằm ở đâu nhỉ? Tại sao tôi lại như vậy?

Tôi nghĩ chắc do mình được sinh ra nên là vậy haha. Tôi nghĩ việc mình tồn tại và được có mặt trên đời này là một việc không đáng và không bao giờ nên xảy ra. Tôi không xứng đáng được sinh ra ! Tôi nghĩ đáng lẽ mình nên nhường lại sự sống này cho một ai đó tốt đẹp hơn tôi. Tôi nghĩ có khi mình không phải là chủ của thân xác này. Bởi vì thân xác này đã từng tắt thở một lần, tôi có thể chỉ là một linh hồn tham lam tranh giành quyền sống ! Tôi thật sự ác quỷ như vậy đó. Những người xung quanh tôi cũng nghĩ tôi như vậy. Dù tôi có làm những gì đi chăng nữa họ cũng không công nhận bởi vì tôi không bao giờ xứng đáng. Đơn giản là vậy !

Tôi mệt mỏi. Tôi đau đầu. Tôi thật sự muốn bỏ cuộc. Tôi chỉ muốn chết đi để giải quyết hết tất thảy những vấn đề đang bị ứ đọng lại. Tôi nghĩ việc tôi chết đi sẽ đỡ hơn, sẽ giảm bớt gánh nặng, sẽ tốt đẹp lên. Tôi không biết nữa nhưng thiệt sự việc tôi chết có thể giải quyết một trong những vấn đề tôi đang suy nghĩ thì lựa chọn đánh đổi cũng có lợi cho trái đất bớt ô nhiễm đi đúng không haha ?

Tôi không biết phải nói gì tiếp vì có quá nhiều thứ muốn trào ra và lên tiếng giành quyền nói và giải bày.

Tôi suy nghĩ liệu mình có xứng đáng được sống không?

Mình có nên cho bản thân một cơ hội không?

Tôi thấy bản thân mình thật xấu xí và tàn ác. Không có gì tốt đẹp cả. Một vận xui, vận rủi, quả báo, cản đường, cản tài, cản may.... Tôi vẫn không nên tồn tại. Sự tồn tại của tôi không giúp ích được gì cho ai cả ! Một cổ máy hư hỏng, một thùng rác vô tri ! Tôi vẫn tốt nhất là học cách ngoan ngoãn chịu đựng và làm việc rập khuôn.

Đến cả việc chết tôi cũng còn phải chần chừ ... tôi suy nghĩ không biết bản thân mình làm nên trò trống gì haha.

Tôi tự hỏi mình nên làm gì đây ?

Giải pháp để giải quyết những vấn đề trên là gì ?

Tôi có thể và có khả năng sao ?

Tôi làm được sao ?

Tôi muốn thì sẽ được sao ?

Tôi không biết những gì mình mong cầu đợi ước muốn có thành sự thật hay không ... Tôi đã từng và đã thất vọng. Vậy tại sao tôi vẫn nên tiếp tục ?

Sự cố gắng của tôi được đền đáp sao ? Tôi thật sự không thấy gì hết. Có phải là tôi đang mù không ? Tôi cũng đang thực sự không công nhận bản thân mình có đúng không ? Tôi chỉ là đang tự hoang tưởng và ảo giác sao ? Tôi cũng không biết nữa ! Tôi mệt !

Những nút thắt ngày càng chặt và siết lấy tôi. Chúng không thể tự gỡ bỏ mà cần sự giúp đỡ ... nhưng ai đủ khả năng đây. Ngay cả tôi cũng đã thua cuộc bởi nó ! Nó rất đáng sợ ! Nó chỉ chờ đợi lúc tôi không còn sức kháng cự và nuốt chửng lấy tôi ! Nhấn chìm tôi xuống đáy vực thẳm của nó !

Tôi không biết nữa tôi muốn đầu mình ngừng hoạt động. Chúng sôi sục và trào trực ! Tôi không biết mình có thể tiếp tục tới khi nào ! Tôi chỉ muốn giải thoát cho chính mình ! Đó là cách tốt nhất nhỉ ?

Tôi biết mình đang ngày càng tệ đi và dần dần sẽ bị nuốt chừng bởi nó !

Nhưng biết làm sao bây giờ, tôi không có tiền, cũng chẳng có gì hết, tôi thật vô dụng nhỉ haha ! Tôi vẫn nên chết đi đúng không ?

Những dòng suy nghĩ cứ quẩn quanh tôi ... chúng đang cười nhạo tôi, chê cười tôi, khinh bỉ tôi,... chúng là họ.

Người bình thường khi nằm mơ sẽ thấy những thứ bình thường. Những giấc mơ của tôi là không gì cả. Chỉ là tôi và những dòng suy nghĩ. Chúng không có mặt mà chỉ có thân. Chúng muốn tôi chết haha.

Tay tôi đang run rẩy. Thật buồn cười phải không? Tôi bình thường trước đó nhưng giờ lại chẳng khác gì một đứa hấp hối cả. Thật đáng thương.

Tôi không kiềm chế được sự rung ở tay. Tôi tự hỏi vì sao ? Do tôi uống những viên giảm cân đó sao ? Do tôi bị bệnh ? Do thần kinh ? Tôi cũng chẳng biết nữa nhưng mà tôi nghĩ là do tôi. Do tôi không kiểm soát được tay của mình. Tôi thấy mình thật vô dụng haha.

Sự rung của tay chuyển biến nặng hơn khi tôi ở trạng thái thần kinh không ổn định, quá nhiều kích thích khiến não tôi căng ra. Mọi thứ ở đầu tôi đều căng ra như dây đàn và đã đứt ! Mọi thứ phát nổ !

Khi ấy tôi sẽ đánh mất chính mình, tính cách thứ hai xuất hiện là nó. Nó sẽ hiện hình và giành quyền kiểm soát. Nó rất điên cuồng. Nó rất hung ác và tàn bạo. Nó rất ngang bướng và không nghe lời. Nó là mối nguy hiểm !

Nhưng tôi có thể làm gì được khi nó đã thắng và giành quyền kiểm soát haha !

Lúc ấy tôi đã trốn chạy, nhường lại sự nắm quyền cho nó. Tôi đã nghĩ nó có thể bảo vệ tôi và nó là đúng vào thời điểm ấy. Nó luôn đúng khi nó xuất hiện ! Nó luôn bảo vệ tôi khi nó xuất hiện ! Nó là tôi !

Khi tôi ghi những dòng trạng thái này cũng không ở trạng thái ổn định tinh thần và tâm lý. Bởi vì sao ? Tôi nghĩ do tôi. Do tôi cả thôi ! Những vấn đề là do tôi tự tạo ra !

Tôi ước mình không có não.

Tôi ước mình không sinh ra.

Tôi ước mình có thể nhường cơ hội sống cho một ai khác xứng đáng hơn.

Tôi không xứng với tất cả những gì tôi có ở hiện tại.

Tôi vẫn nên chết đi.

Tôi ước mình chết đi.

Tôi đang khóc khi phải trình bày những dòng suy nghĩ hỗn độn trong đầu mình một cách có trật tự và logic. Để người đọc có thể hiểu được và mường tượng thế giới quang bên trong bộ não là tôi với nó. Những trạng thái tâm lý bất ổn và bất thường của một đứa trầm cảm như tôi ra sao.

Tôi lại mơ thấy ác mộng.

Tôi chỉ mới có thể chợp mắt được nửa tiếng thì chúng lại xuất hiện.

Tôi buồn ngủ quá !

Tôi muốn ngủ nhưng không thể.

Tôi không thể ngủ.

Tôi sợ hãi vì mình ngủ, mặc dù tôi rất muốn ngủ. Tôi quá mệt mỏi khi không thể ngủ một cách bình thường.

Tôi sợ khi tôi ngủ thì tôi sẽ mơ thấy những dòng suy nghĩ xấu xa từ họ.

Tôi đã mơ thấy những dòng tin nhắn mà người yêu nhắn với tôi. Anh ấy chê tôi ! Chê cười tôi !

"XẤU MẬP LÙN CỌC TÍNH GIỌNG KHÔNG HAY..."

Tôi bị tổn thương. Rất nhiều và trái tim tôi rỉ máu.

Tôi không hề chê anh ấy gì cả. Vậy thì tại sao ? Tại sao anh ấy chê tôi ?

Anh ấy không thích tôi thì có quyền chê cười tôi mà nhỉ ? Nếu đã từng chê tôi như vậy tại sao yêu tôi ? Nếu đã từng chê tôi như vậy tại sao còn đồng ý quen tôi ? Anh ấy chê cười tôi cơ mà !

Tôi không chê anh ấy nghèo.

Tôi không chê anh ấy sỉ diện.

Tôi không chê anh ấy ích kỉ.

Tôi không chê anh ấy tệ.

Tôi không chê anh ấy ngoại hình.

Tôi không chê anh ấy tính cách.

Tôi không chê anh ấy.

Tại sao lại chê tôi ?

Chỉ vì không thích tôi trước đó nên có quyền chê cười tôi sao ?

Chỉ vì không có tình cảm với tôi trước đó có quyền nghĩ vậy sao ?

Chỉ vì là tôi của trước đó sao ?

Tôi của bây giờ khác gì tôi của trước đó ?

Chỉ vì tôi sao ?

Tôi là nguyên nhân ?

Tôi nghĩ là do tôi ! Do tôi như vậy nên anh ấy mới như vậy. Do tôi cả !

Tôi vẫn không nên tồn tại. Sự cố gắng của tôi không được công nhận. Vì vậy cố gắng thêm để được gì ?

Trong giấc mơ tôi thấy mình đã bị bức chết bởi những dòng suy nghĩ đó. Tôi đã không thể thở được và khóc thét lên và quá nhiều thứ công kích khiến tôi bị bức cho tới chết trong chính giấc mơ của mình.

Tôi đã bật tỉnh và khóc mếu máo.

Tôi đã khóc rất nhiều.

Tôi đã nhắn cho anh ấy biết được tôi đang như thế nào.

Tôi mong anh ấy hiểu nội tâm của tôi.

Chúng đáng sợ hơn cả bất kì ai.

Chúng đã giết chết tôi rất nhiều lần.

Chúng đang ngày càng đông, ngày càng hùng mạnh và ngày càng chiếm được phần thắng.

Tôi không thể thắng được. Tôi thấy mình thật kém cỏi. Tôi vẫn nên chết đi không ?

Tôi đang coi phim. Nhưng đầu óc tôi lại chẳng tập trung được... vì sao vậy?

Tôi suy nghĩ quá nhiều thứ. Cũng là những dòng suy nghĩ đó.

Tôi vẫn đang cố gắng tháo gỡ những nút thắt. Tôi vẫn đang cố gắng deal với chúng bằng những thứ tôi nghĩ chúng sẽ thỏa hiệp. Tôi vẫn đang cố gắng cứu chính bản thân mình ra khỏi trầm cảm. Tôi vẫn đang cố gắng vì tôi muốn tiếp tục sống.

Tôi tự hỏi có ai giống mình không nhỉ ?

Tôi đã tự tay viết ra những thứ này. Tôi không biết mọi người có hiểu không. Không hiểu cũng được mà hiểu được cũng được. Tôi chỉ muốn có người lắng nghe và an ủi. Đơn giản nhỉ ? Nhưng tôi lại không có ai cả. Tôi đang khóc khi nghĩ tới rằng tôi cô đơn khi xung quanh tôi có rất nhiều người. Gia đình bạn bè tình cảm và các mối quan hệ. Tôi có mọi thứ nhưng lại không có gì cả. Haha tôi thấy bản thân mình thật đáng thương.

How much to buy a friendship ?
How much does it cost to have a listener ?
How it hard to forgive a mistake ?
How it pain to forget a person ?
How it hurts to feel a stranger ?
How to treat the victim well ?
How to talk to a disabled person ?
Sam

Những dòng suy nghĩ khiến tôi kiệt quệ, dằn vặt bản thân mình. Tôi thấy bản thân mình chính là nguyên nhân nguồn gốc cốt lõi của cái rễ cây đã mục nát từ đầu. Tôi thấy bản thân mình vẫn không xứng đáng với những thứ tôi đang có. Một người như tôi vẫn không nên tồn tại. Một người như tôi vẫn nên chết đi.

Từ nhỏ tới lớn tôi sống trong lụa, đòi gì có đó, ăn sung mặc sướng, nhìn lên không bằng ai nhìn xuống không ai bằng mình. Tôi quý trọng những thứ tôi có nhưng đổi lại với những thứ đó là một cuộc sống tôi cảm thấy bản thân mình như chết đi. Tôi phải nghe những lời mắng nhiếc chửi bới đánh đập hành hạ bạo hành nhục mạ phỉ báng xúc phạm....

The family where we remember
The family where I died.
                Sam

Yêu nhau lớn tới nỗi làm tổn thương nhau.

Tình yêu lớn tới nỗi có thể giết nhau vì chúng ta nghĩ đó là tốt cho họ.

Vì là người thân nên phải như vậy.

Vì là máu mủ nên phải chịu.

Vì là gia đình nên không thể làm gì khác.

Vì là ba mẹ nên phải chấp nhận.

Vì là anh em nên phải như thế.

Tôi suy nghĩ cuộc đời thật đáng sợ. Đến cả máu mủ cũng tổn thương nhau. Vì cớ hà gì lại như thế ? Vì là tình thân sao ? Thật nực cười haha !

Tôi tự hỏi vì là mang danh nghĩa người trong gia đình máu mủ ruột thịt yêu nhau lắm cắn nhau đau nên có quyền như vậy hay thật sự tôi xứng đáng phải bị đối xử như vậy.

Những câu nói mà ba mẹ anh hai tôi nói khi họ nghĩ chỉ nói cho vui mồm, nói để giải bày, nói không suy nghĩ, nói chỉ để vậy. Những lý do mà tôi có thể nghĩ ra được tốt và xấu trong câu nói của họ. Tôi không biết những lời nói đó thật sự là có ý tốt với tôi không nhưng với tôi như đang chỉ trích.

Những từ ngữ đó thật sự là chỉ muốn tốt cho tôi sao ? Không còn ý nghĩa gì khác sâu xa hơn sao ?

Tại sao một từ ngữ, một câu chữ, một lời nói có thể cay độc và đay nghiến tới vậy ?

Câu chữ có linh hồn trong đó không ? Sao mỗi đêm tôi đều mơ thấy chúng bám lấy quẩn quanh tôi, nhạo báng tôi, khinh bỉ tôi, lăng nhục tôi,... và chúng chê cười tôi.

Tôi không thể ngủ.

Giấc ngủ của tôi cực kì tệ.

Suy nghĩ quá nhiều.

Tôi mệt mỏi.

Tôi muốn kết thúc cuộc đời mình.

Strangers and Friends
Joys and Sad
Happy and Hurt
Smile and Cry
Close and Far
Good and Bad
Share and Silence
Together and Broken
Begin and End
Friends and Strangers.
Sam

Tôi từng rất xem trọng bạn bè của mình rất nhiều. Nhưng sau những biến cố ập tới làm tôi nhận ra mình thật sự nên nhìn lại xem ai mới là bạn, ai mới là bè. Chọn lọc để không phải một lần nữa bị tổn thương bởi chính những người tôi đã xem là bạn.

Họ chê cười bệnh tình của tôi. Cái đó gọi là bạn thân sao ? Có người bạn nào sẽ đem bệnh của bạn mình ra làm trò cười không ? Họ bảo tôi nên kiếm một công việc bằng chân để apply vào ! Họ bảo tôi là Nguyễn Ngọc Ký ! Họ bảo tôi nên chết đi ! Ngu thì chết ! Họ cười trên nỗi đau của tôi ! Họ cười trên sự khổ sở của tôi ! Họ là bạn của tôi cơ mà ! Tại sao ? Tại sao họ lại làm vậy với tôi cơ chứ !? Họ phải hiểu rằng những thứ này tôi đâu có muốn ! Tôi đã phải dằn vặt rất nhiều ! Rất nhiều bởi những bệnh tật mà tôi đang đấu tranh. Nhưng họ lại cười trên nó ! Họ có phải là bạn của tôi không ?

Tôi đã khóc rất nhiều !

Mọi thứ đánh gục tâm lý của tôi !

Kích thích thần kinh của tôi !

Tôi như hóa điên !

Tôi không thể chịu đựng được nữa !

Quá nhiều thứ ! Chúng đồng loạt xảy tới !

Có phải là nghiệp báo do tôi gây ra không ?

Tôi đang tự trả nghiệp cho chính mình tạo nên sao ?

Tôi cầu xin ông trời !

Tôi chỉ muốn chúng dừng lại !

Dừng lại mọi thứ !

Ngay cả mạng sống của tôi ! Tôi cũng không còn thiết tha gì để sống nữa !

Hãy để tôi chết đi !

Tôi muốn được yên nghỉ !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro