Chương 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngô Tùng Lâm nhìn người thanh niên trước mắt, loáng thoáng cảm thấy được có gì đó đang dần thay đổi.

Cũng quật cường, cũng tự tin, và bá khí ngập tràn ấy nữa. Cậu bé ngây ngô đã trở thành một người đàn ông trưởng thành. Đương nhiên, quá trình lớn lên ấy tàn nhẫn vô cùng.

Tôi và con trai ông yêu nhau.

—— Ngô Tùng Lâm chưa bao giờ tưởng tượng được rằng cuộc đối thoại đầu tiên sau bảy năm của hai người lại có chủ đề như thế!

Lộc Hàm không chỉ vào mặt ông chất vấn vì sao năm đó lại lấy danh tình báo mà đẩy hắn vào nhà giam, hắn thậm chí còn không hằn học khi nói về năm ấy!

Lộc Hàm thật sự bình thường trở lại rồi sao?

Không!

Giờ trong mắt ông, chuyện đó còn chẳng quan trọng bằng một câu về Ngô Thế Huân!

Mặt Ngô Tùng Lâm hơi nhăn lại, đặc biệt sau khi ông nhận được tin tức ấy, trên mặt chẳng có biểu cảm gì tốt lành.

"Tôi tuyệt đối sẽ không chấp nhận mối quan hệ này của các người."

"Vậy đáng tiếc thật, chúng ta đàm phán thất bại rồi."

Lộc Hàm nhún vai, giống như đây cũng chẳng phải một trận giằng co chấn động mà chỉ là vài câu đùa giỡn của bạn bè thân quen.

"Tôi chỉ muốn nói là, đó chẳng phải chuyện cho ông đồng ý, nếu thỉnh cầu của tôi không được ông đồng ý thì vậy cũng chẳng cần coi là thỉnh cầu nữa. Thủ trưởng Ngô, tôi nói thẳng nhé, con trai ông tôi nhìn trúng rồi, cho dù ông có cho phép hay không thì đó cũng là sự thật không thể chối cãi."

Lộc Hàm nhìn thẳng vào mắt Ngô Tùng Lâm, ánh mắt lấp lánh như đang tuyên bố quyền sở hữu của hắn đối với Ngô Thế Huân.

Đúng vậy! Đó chính là sự thật! Lộc Hàm từ trước đến nay vẫn là người như vậy, hắn không thích ép buộc, nhưng thứ hắn muốn nhất định phải thuộc về hắn, Ngô Thế Huân là một trong số rất ít người mà cả đời này hắn trân quý, Lộc Hàm chưa từng chờ mong, cũng không hề nghĩ đến một người như thế, cho dù bắt đầu của họ là một vụ cá cược nhưng đó cũng không thể tính là sai lầm.

Trăng âm u sao mờ mờ, Lộc Hàm nhìn về khu nhà trọ cách đó không xa.

Xuyên qua vài ba bóng cây tùng nhỏ là một tòa nhà, cửa sổ tầng ba vẫn tỏa ra ánh sáng như trước, mà ở nơi này, cũng chính là ánh sáng của Lộc Hàm —— người đàn ông mà cả đời này hắn yêu nhất.

Giờ này phút này, anh có phải cũng đang như em, nhớ anh, gọi tên anh không?

Em chưa bao giờ biết, khi một người có người trong lòng rồi, chỉ cần cách xa một giây một phút thôi cũng đã thấy nhớ nhung, bởi vì, thời gian đối với chúng ta thật sự quá ngắn.

Một trăm năm quá ngắn, một trăm năm lại quá dài, mà chúng ta, lại luôn phải tranh giành từng phút giây ngắn ngủi.

"Đó không phải một mối quan hệ bình thường! Tôi không chấp nhận tình yêu đồng giới, Lộc Hàm, đây không phải một tình cảm chân chính bình thường, đó là thứ tình cảm vặn vẹo, không hợp luân thường!"

"Ông yêu vợ ông không?"

"Đương nhiên!"

"Tôi cũng vậy, cho nên có gì không đúng sao?"

"Cậu là con trai, mà Thế Huân cũng là con trai, riêng vậy đã không đúng rồi!"

"Tôi không ngại, anh ta cũng không để tâm, như vậy chẳng phải đã đủ rồi sao?"

Lộc Hàm hỏi lại Ngô Tùng Lâm.

Ngô Tùng Lâm nghẹn lời, mắt ông đã đỏ đọc, những nếp nhăn ở đuôi mắt xô lại thể hiện rõ sự tức giận hiện giờ của ông.

"OK. Tôi nói rồi, tôi cũng không quan tâm ông nhìn nhận ra sao, cho nên chúng ta cũng không cần phải nói thêm gì nữa. Nếu ông vì tôi giật mất thằng con ông mà tức giận thì ông hoàn toàn có thể làm tôi biến mất, ừm... như tôi nói lúc trước đấy, bắt được tôi, rồi đàng hoàng tống tôi vào tù, nếu ông không làm được thì tôi chắc chắn sẽ giữ cái mạng nhỏ này rồi cùng con trai ông bỏ trốn, lúc ấy ông chống mắt lên mà nhìn."

Lộc Hàm nói một lèo rồi lập tức bỏ đi không hề quay đầu lại.

Con ngươi trong mắt Ngô Tùng Lâm không ngừng co rút, tay ông đã sờ đến khẩu súng bên hông, nhưng khi chạm phải thân khẩu súng lạnh ngắt lại thu lại thật nhanh.

Ông không thể làm như vậy —— đó là tiếng nói vọng đến từ sâu thẳm tâm can.

Ngô Tùng Lâm cau mày thật chặt, đôi mắt luôn sắc sảo thâm trầm như ánh đuốc dõi theo bóng lưng Lộc Hàm xa dần, trầm tư.

"Tôi đồng ý."

Thật lâu sau, ngay khi bóng dáng Lộc Hàm sắp rời khỏi tầm nhìn của Ngô Tùng Lâm, ông đột nhiên hô.

Bóng lưng Lộc Hàm xa xa hơi khựng lại một chút rồi lập tức biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro