Chương 98

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cấm nhúc nhích, các người đã bị vây kín, nếu biết thức thời thì tốt nhất là bó tay chịu trói đi!"

Bên cạnh Ngô Thế Huân là một sĩ quan lớn tiếng hô về phía Lộc Hàm, giọng nói thô lỗ sắc lạnh làm cục diện đã không thể lạc quan nổi càng thêm mùi khói súng.

"Bó tay chịu trói sao? Đừng có đùa, tôi không muốn bị còng tay đâu, đặc biệt là bị các người còng."

Khuôn mặt xinh đẹp của Lộc Hàm trong đêm tối càng thêm ác hiểm, hắn nhấn mạnh những chữ cuối, ánh mắt đẹp đẽ ngập đầy hận thù và miệt thị.

Bộ quân phục ấy, rõ ràng thần thánh như vậy.

Nhưng cuộc đời của hắn chung quy đều bị những kẻ mặc bộ quân phục mà hắn cho là thánh y ấy hủy hoại. Không có gì đau đớn bằng nơi thần thánh nhất, trong sạch đến không thể vướng bẩn nhất lại ầm ầm sụp đổ.

Bởi vì quá yêu nên bị phản bội rồi mới hận đến như thế, cảm giác đau đớn như cắn xé tim gan này thường xuyên quay về trong những giấc mộng giữa đêm, làm Lộc Hàm bừng tỉnh trong ác mộng.

Trong ác mộng, là hình ảnh hắn bị vứt bỏ trong nhà giam sau khi đã bị lợi dụng.

Nếu kết quả đều vẫn chỉ một, sao không hủy diệt hắn hoàn toàn đi?

Ánh mắt không ngừng đảo qua những người trước mặt, cuối cùng, dừng lại ở Ngô Thế Huân.

"Anh đến bắt em đúng không?"

Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân, giống như bao lần trước ấy, vẫn bộ dạng bình thản nhẹ nhàng ấy, mà lời nói ra lại tàn nhẫn vô cùng.

Ngô Thế Huân tránh ánh mắt Lộc Hàm, thật lâu sau vẫn không nói gì.

Cha của hắn, thủ trưởng của quân khu đã nói với hắn, chỉ cần lần này thuận lợi bắt gọn cả mẻ lưới, hắn có thể trở lại quân khu, sau đó, vẫn giống như ngày trước, tiếp tục làm cái chức Thiếu tướng của hắn. Ngô Tùng Lâm còn nói với hắn, hắn mới có hai mươi bảy tuổi, dựa vào công trạng lần này và sự cố gắng sau đó, có lẽ hắn sẽ trở thành viên Tổng tư lệnh trẻ nhất của quân khu từ trước đến nay. Không cần phải vì một người con trai, vì một mối tình chẳng bao giờ được công nhận mà lãng phí một cơ hội như thế.

Ngô Thế Huân hít một hơi thật sâu, nhìn lên bầu trời.

Cha, cho nên vì thứ mà cha cho là quan trọng đó, mà từ bỏ cả người vợ của mình sao?

Trời đêm nay không sao.

"Nếu xét cuộc đời hai mươi bảy năm của anh đến ngày hôm nay, anh không hề có một giây một phút nào hy vọng tội phạm có thể thoát được khỏi tay anh, bởi vì mỗi một tay tội phạm đều là một nấc thang để anh bước cao hơn."

Ngô Thế Huân nhìn vào ánh mắt Lộc Hàm, cười rất đẹp.

"Nhưng, giờ phút này, anh lại hy vọng em có thể bắn anh một phát súng, rồi trong giây phút anh bất lực ngã xuống, em có thể trốn thoát khỏi đây, chiến thắng cái niềm tin suốt hai mươi bảy năm của anh. Lộc Hàm, nếu hai mươi bảy năm qua anh sống vì niềm tin đó, thì bây giờ, anh sống vì chính mình."

Anh hy vọng em có thể sống, sống một cách tự do.

"Ngô Thế Huân...."

Nghe Ngô Thế Huân nói hết, Lộc Hàm cuối cùng chẳng thể nói ra lời.

Đô Cảnh Tú đứng một bên, trong màn đêm thê thiết, hắn thấy rõ đôi mắt Lộc Hàm dần đỏ lên.

Đó là dáng vẻ hắn chưa bao giờ thấy, và có cố gắng bao nhiêu cũng không thể thấy được của thủ lĩnh.

Đó là Lộc Hàm, là Lộc Hàm thực sự.

—— Hắn nghĩ.

Lộc Hàm cảm thấy hai mắt mình dần cay xè, cảm giác cay xè đã lâu không thấy nay lại xuất hiện trong tình hình như thế này.

Thật sự rất đáng sợ, nhưng hắn không thể gạt bỏ được.

"Địa điểm giao dịch thực sự, Chung Nhân đã tới đó rồi."

Lộc Hàm nghe vậy liền hít một hơi lạnh, ánh mắt đột ngột thay đổi, thất thần nhìn Ngô Thế Huân.

"Cho nên, bắn anh đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro