BỐN.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh trăng treo ngược giữa hàng vạn ngôi sao cháy bỏng rực rỡ. Trên chiếc cầu nhỏ, dãy đèn neon dường như chìm hẳn chữ màn đêm mờ nhạt. Thành phố về đêm có lẽ sẽ len lỏi vào từng ngóc ngách với sự sầm uất và ồn ã mãnh liệt, nhưng thực chất vẫn lãng quên đi một nơi thanh vắng. Nỗi lẳng lặng êm đềm đến rõ ràng trong từng hơi thở khiến cả cây cầu dài và hai bên bờ hồ không lấy một bóng người muốn dừng chân ở lại, dù chỉ vài phút.

Xung quanh chậm DJ tiếng côn trùng kêu rả rích, tràn ngập nỗi buồn đang trào dâng trong xương tủy.

Giữ một góc khuất trên chiếc cầu gỗ cũ kỹ vừa được sửa chữa lại từ tháng trước, An vẫn ngồi đó cùng cậu. Rất lâu rất lâu, nhìn cậu khóc. Có lẽ cả đời này, hay chỉ vẻn vẹn thời niên thiếu của An, sẽ chẳng thể nào quên được đôi mắt ướt đẫm ấy. Sâu trong làn nước dưới ánh nhìn của Nguyên, lặng lẽ hừng hực như thủy triều cuốn trôi con sóng, phản chiếu những vì sao lấp lánh, khuôn miệng cũng nở nụ cười hồn nhiên mà nhẹ giọng thầm thì.

- Tớ sẽ không bao giờ quên được cậu ấy đâu.

Sau đó, cẩu gục đầu lên mái tóc màu nâu kia, đôi tay ghì chặt lấy bờ vai đang rung lên bần bật. Cả An và Nguyên đều run rẩy, đều đau xót cho ba mùa xuân và tuổi trẻ từ xán lạn rực tươi.

An hôn nhẹ lên áo trắng của Nguyên.

Tóc cô bất chợt xõa dài xuống, phủ lên tấm vai gầy gò đang dựa vào người cậu. Ruy băng màu xanh ngọc rơi xuống đất. Một cơn gió ảm đạm thổi qua. Gió đêm thật lạnh,  An khẽ nép vào lòng Nguyên, một cánh hoa rơi xuống khiến mặt nước dưới bờ hồ cũng khẽ khàng lay động.

Mảnh ruybăng ưu sầu bay đi mất.

Kết thúc rồi.

Không phải nhanh thế chứ?

Bất chợt bị tiếng động làm huyên náo. Những bước chân đầy nặng nhọc và gấp gáp, cả sự hít hà như muốn tìm lại hơi thở của thời gian. Mỗi lúc một gần, và hai cái đầu quay vội vã, lúc hai tiếng thở phào nhẹ nhõm vang lên. Che lấp cả ánh trăng và sao, như những vì tinh tú trên bầu trời thuần khiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro