BA.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả phòng học trên các dãy hành lang đều tĩnh lặng như tờ. Ngoài sân trường rực nắng mà không khí xung quanh lại làm lạnh phả mùi hương của tháng 11. Có lẽ sự tương phản ấy báo hiệu cho một mùa đông nữa lại sắp đến, và mùa thu ũ rũ dần qua đi.

Lúc này, Nguyên đang vật vã với đống bài tập cuối cùng trên trang giấy. Hình học là nỗi ám ảnh với đầu óc đầy hóa chất của Nguyên. Hôm nay là ngày kết thúc của một kì thi cuối kì gay gắt. Nguyên thở dài. Có lẽ phải bỏ bài này rồi, tận 2 điểm, nhưng biết làm sao được.

Lật qua lật lại tờ giấy, sau đó thu gọn bút thước rồi đứng lên nộp bài. Bước ra khỏi căn phòng thi ngột ngạt, Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Nhanh thật đấy! Hết cả một học kỳ rồi. Số ngày gặp Dương đang tăng dần và thời gian xa Dương càng rút ngắn. Cậu phụng phịu, 5 phút nữa hết giờ, chẳng biết Dương về chưa. Thôi thì cứ đi tìm trước vậy.

Ôm chiếc cặp chạy tung tăng xuống tầng trệt, phòng 03. Nguyên lấp ló ngoài khung cửa sổ, trộm nhìn bàn 3 từ dưới đếm lên. Dương vẫn còn ngồi đó.

- Ôi trời ơi! Ba tờ!

Nguyên nuốt nước mắt. Thật ra miệng thì cười tủm tỉm.

- Em kia. Thi xong rồi thì về nhanh đi. Để cho các bạn khác làm bài.

Chết mất, bị giám thị phát hiện ra rồi. Cậu vội chạy về phía cầu thang, ngồi xổm xuống. Thình thịch! Dương có biết cậu không nhỉ? Đáng sợ quá. Nguyên rầu rĩ.

Tiếng trống vang lên. Tả ngôi trường lại ồn ào hơn nữa. Cậu lén lút nhìn về phía cửa lớn của phòng 03. Bóng dáng cao lớn của Dương dần hiện ra trước mắt. Chính là vẻ mặt điềm tĩnh đó. Nguyên cảm thấy trái tim mình đang đập lên rộn ràng, hai má nóng hừng hực. Bất giác đôi chân run cầm cập đi từng bước dõi theo Dương. Nhưng vô tình luôn giữ một khoảng cách ngắn ngủi. Mà lại xa vời vợi.

Phút chốc đã đến bãi giữ xe từ khi nào. Chỉ còn 2 mét nữa. Cậu lại định sẽ hỏi thăm vài câu. Giống như …

- Cậu làm bài được không?

… hay

- Cậu dò đáp án cùng tớ với.

… cũng không quá tệ nhỉ? Nghĩ một hồi, Nguyên nhân chân bước đến.

Bất chợt một bạn nữ xinh xắn, hình như là cùng lớp với Dương, vui vẻ chạy tới choàng tay lên vai cậu. Nguyên khựng lại vài giây.

- Tối nay đi chơi nhé!

Ánh nhìn phấn khích.

Vẫn là dáng người dịu dàng trầm mặc đó,

- Ừm.

Nhẹ bẫng.

Nguyên quay đầu chạy đi. Buồn quá, An ơi!

Giây phút ấy, một cái nhìn đầy lặng lẽ hướng về phía bóng dáng cao gầy của cậu đang lao đi trong gió. Nắng chiều đã tắt. Nhưng vầng hào quang vẫn chói mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro