HAI.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh chiều tà treo quả cầu màu cam hoang hoải núp dưới bóng những áng mây trắng xóa. Vài giọt nắng yếu ớt còn cố gắng kì kèo dựa dẫm vào bóng lưng mảnh khảnh của An. Đường về nhà trải đầy những dấu chân lặng lẽ, vắng vẻ cằn cỗi tiêu điều, ngả mùi hương ẩm ương tháng 11, ước chừng chẳng thể nào nhìn thấy được sự vội vàng trôi chảy của thời gian.

Thời tiết hay năm tháng, nội tâm hay bên ngoài, con người hay những cỗ máy vô tri vô giác, cây cối hoa cỏ, An mơ hồ lẫn nghĩ về sự xác xơ ấy là từ đâu, thật lạ lùng.

Vốn dĩ An thật lạ lùng.

Vừa thông thả đạp xe vừa gật gù chiêm nghiệm, bỗng dưng một cái bóng đen to đùng xuất hiện, trắng thẳng cả ngọn nắng cuối ngày đang âu yếm đuổi theo An.

Cô quay lại, giật mình nhìn sắc trời đầy u ám.

- Cậu ... cậu sao thế?

- Vừa nãy tớ thấy Dương hình như là bị hư xe. Tớ dừng lại muốn giúp cậu ấy sửa mà cậu ấy nằng nặc đòi không.

Nguyên vừa đạp theo vừa thở hổn hển, cất giọng nói u buồn bã lên cao.

- À, ừm ... Rồi sao?

Đầu An đầy vạch đen.

- Cuối cùng cậu ấy rất sang tiệm sửa xe bên cạnh.

Âm vực trầm xuống.

- ...

- Thật ra thì, có lẽ do cậu ấy sợ phiền thôi. Tiệm sửa xe ... kế bên mà.

Cầu yếu xìu không đạt nổi nữa. Cô cũng chầm chậm ngừng lại dần.

- Mà này, đường nhà hai cậu hình như ...

- Tớ đi theo ...

- ...

Hai bóng dáng một to một nhỏ tiếp tục đạp xe như muốn trốn chạy hỏi những cơn nắng, sau đó cùng rẽ về phía con hẻm bên phải. Bỏ lại đằng sau hoa rơi lất phất, ủ dột hằn hộc với cơn mưa dai dẳng lúc trưa. Hóa ra tri kỷ ở khu nhà đối diện nhau là điều thật tuyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro