Ngoại Chương H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là hoàn toàn là giả thiết!

Không liên quan đến chính truyện, không liên quan đến chính truyện, không liên quan đến chính truyện.

✢ Điều quan trọng nhắc lại ba lần!

______________________________________

Là giọng của Lam Vong Cơ!

Lọ thuốc trên tay Giang Trừng rơi xuống. Những viên nhỏ trắng ngà lăn ra. Giang Trừng mặt mày tái mét nhìn cửa phòng vẫn đang đóng chặt.

Giọng của Lam Vong Cơ vẫn vang lên.

"Giang Tông chủ."

Giang Trừng cắn chặt răng.

"Giang Trừng."

Y cố dùng linh lực đè ép mùi hương của Địa Khôn xuống.

"Giang Vãn Ngâm." Giọng nói Lam Vong Cơ có chút gấp gáp khó phát giác.

Ánh mắt Giang Trừng vẫn khóa trên cửa phòng. Tay y run run nhặt lên một viên thuốc rơi vãi trên nệm giường. Ngoài cửa tiếng nói kia đã biến mất.

Yên tĩnh.

Yên tĩnh đến nỗi Giang Trừng nghe được tiếng tim mình đập.

Đưa viên thuốc lên miệng. Cánh môi mỏng khẽ hé. Cửa phòng cũng cùng lúc mở ra.

Lam Vong Cơ vốn là lo lắng sợ y xảy ra chuyện. Dù hắn và y không ưa gì nhau nhưng Ngụy Vô Tiện trước khi mất đã nhờ hắn chăm sóc cho y. Đứng trước cửa phòng Giang Trừng gọi y hồi lâu không có tiếng đáp lại. Chẳng biết có gì xui khiến hắn đẩy thử cửa phòng, không ngờ cửa không khóa thế là hắn thuận lợi đi vào, cũng như thuận lợi nhìn thấy cảnh tượng này đây.

Giang Trừng nửa ngồi trên giường. Phát quan rơi mất, tóc đen tán loạn rũ trên vai. Gương mặt đỏ hồng bất thường. Khóe mắt hồng nhuận. Ánh mắt thường ngày lạnh lùng nay lại lộ ra hoảng sợ. Môi mỏng bị y cắn đến bật máu. Cổ áo hơi mở lộ ra chút nhỏ xương quai xanh.

"Ngươi.." Lam Vong Cơ chết sửng khi nhìn một màn này. Nhưng hắn không nói thêm gì nữa bởi hắn cảm nhận được có một loại mùi hương đầy cám dỗ tản mác khắp phòng.

Giang Trừng còn khiếp sợ hơn cả hắn. Trong lúc phân tâm y lại sơ xuất không dùng linh lực tiếp tục đè ép mùi hương  Địa Khôn nữa. Ánh mắt Lam Vong Cơ tối lại. Mùi hương của Địa Khôn là kích thích chí mạng đối với một Thiên Càn như hắn.

"Cút ngay!" Giang Trừng như nhận ra điều thay đổi trong mắt hắn. Quát một câu, chỉ là trong giọng nói của y không còn lạnh lùng đầy uy hiếp như trước nữa. Khàn khàn lại có phần mềm yếu. Dù nghe như thế nào cũng như một con mèo nhỏ đang làm nũng với chủ nhân của mình. Mà Lam Vong Cơ thật sự có ý nghĩ muốn y thuần phục dưới thân hắn, mặc hắn chà đạp coi hắn như chủ nhân.

Lam Vong Cơ không đáp lại y. Chỉ là dùng linh lực đóng cửa, khóa lại. Rồi lại tạo ra một kết giới giữa căn phòng này và bên ngoài. Sau đó hắn bước đến giường Giang Trừng. Hơn 4000 điều gia quy, lời dạy bảo của thúc phụ Lam Khải Nhân đã bị hắn quẳng ra sau đầu. Bây giờ thứ hắn muốn là Địa Khôn này, là Giang Trừng đây.

Giang Trừng nhìn ánh mắt ngập tràn tình dục của hắn tiến đến gần mình lại càng hoảng sợ. Y muốn dùng Tử Điện trói hắn lại nhưng tay chân bủn rủn như bùn nhão không nhấc lên nỗi.

"Lam Vong Cơ ngươi.. đừng đến đây ... ngươi nhìn cho rõ ta là ai."

"Giang Trừng không phải là ngươi sao?" Lam Vong Cơ đã đi đến cạnh giường từ trên cao nhìn xuống người đang nửa ngồi trên giường.

"Biết ta là ai còn không .... mau cút...a.." Giang Trừng cắn chặt môi không muốn lại lần nửa thốt lên tiếng rên rỉ ngọt ngán ấy.

Y không còn sức lực để ép xuống mùi hương của mình nữa. Lập tức căn phòng rộng lớn tràn ngập hương thơm ngọt ngào của Địa Khôn. Nơi hạ bộ của Lam Vong Cơ cũng đã dựng lên thành một túp liều trong tầng tầng lớp lớp gia phục. Ánh mắt hắn tối sầm. Bây giờ hắn chỉ muốn tiến đến nơi tỏa ra hương thơm mê người ấy. Muốn vùi vào, muốn xâm phạm, chọc thủng lớp bảo vệ trên người y. Muốn y lộ ra biểu cảm mà chỉ hắn mới mình thấy được. Muốn y là của hắn.

Lam Vong Cơ ấn ngã Giang Trừng. Y hoảng loạn chóng cự nhưng bị mạt ngạch của hắn trói lại nơi cổ tay.

*Roẹt*

Y phục của y bị hắn thô bạo xé xuống. Cơ thể ngày thường được lớp lớp y phục bảo vệ cứ như vậy lộ ra trước mắt hắn. Cơ thể trắng nõn vì kì phát tình mà hơi hồng lên. Vì tay bị trói mà y phục không thể hoàn toàn xé xuống. Vài mảng vải còn vương lại nơi ngực như có như không che đi hai điểm hồng hào nhô lên. Lồng ngực phập phồng làm hai điểm ấy cứ như ẩn như hiện. Vòng eo nhỏ nhắn đến mức hắn có thể ôm gọn bằng một tay. Cơ thể mảnh mai nhưng tràn đầy sự dẻo dai của người luyện võ tu tiên từ bé. Nhưng điểm chói mắt là vết sẹo ngang ngực của Giang Trừng.

Giới Tiên.

Lam Vong Cơ biết rõ nguyên nhân có vết sẹo này, cảm giác chua sót dâng lên trái tim như bị bóp nghẹt, đau đến hắn cơ hồ hít thở cũng khó khăn. Hắn cúi người thành kính hôn lên vết sẹo kia. Tay hắn cũng đã dời đến thân dưới của y.

"Không...không muốn Lam Vong Cơ ngươi tỉnh...lại.. ta không phải Ngụy Vô ...Tiện" Giang Trừng hốt hoảng cố gắng vặn eo cong người chống trả, nhưng tay Lam Vong Cơ cứ như gọng sắt kìm chặt y.

Đáp lại Giang Trừng là một tiếng *roẹt* lần nữa vang lên. Hai chân trắng trẻo thon dài lộ ra. Như muốn che đi nơi tư mật mà khép sát lại hơi co lên. Song lại vô tình lộ ra cặp mông cong to tròn đầy đặn hơn nam nhân bình thường. Lam Vong Cơ không nói lời nào dùng tay tách hai chân Giang Trừng ra. Không còn gì che đậy, dương vật nhỏ nhắn được chôn trong bụi cỏ rậm rạp đứng thẳng do kì phát tình lộ ra trước mắt hắn, cùng với tiểu huyệt không ngừng khép mở chảy ra mật dịch như mời gọi.

"Lam ...Vong Cơ ngươi.. ngươi điên rồi! Buông ta ra!" Giang Trừng khiếp sợ nhìn hai chân bị hắn tách ra, ánh mắt hắn nóng bỏng mà dán chặt vào huyệt thịt phía sau. Thật làm y vừa thẹn vừa giận.

Lam Vong Cơ không nói gì chỉ hơi cúi  người xuống hôn nhẹ lên tóc y, trán y, khóe mắt y, mũi y, rồi dùng miệng ngậm lấy tai y đầu lưỡi chậm rãi đảo quanh vành tai, rồi khẽ mút vào dái tai y. Từng động tác ôn nhu đến cực điểm.

"Ha..Lam..ưm!" Lam Vong Cơ lắp kín môi y, không chút chần chừ vói lưỡi vào khoang miệng y, tinh ranh quấn lấy đầu lưỡi đang không ngừng trốn tránh của y, nhẹ nhàng mút mát. Đầu lưỡi thuần thục khai phá mọi ngóc ngách trong miệng Giang Trừng. Làm cho y chỉ có thể phát ra tiếng "ô ô" vô nghĩa. Khi bốn cánh môi tách ra, Lam Vong Cơ còn kề tai y nói "Thật ngọt."

Nụ hôn sâu quá bất ngờ, Giang Trừng không kịp nuốt xuống, nước bọt cứ từ miệng y chảy dài một đường xuống cổ. Nghe hắn nói thế thì hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khóe mắt y ướt át đôi mắt ánh tím mở to  trừng hắn, chóp mũi đo đỏ còn có hai cánh môi bị hôn đến có chút sưng đỏ hơi hé ra. Lam Vong Cơ nhìn một màn này khẽ nhếch mép, ánh mắt nhìn y lại thêm nóng bỏng. Hắn dời môi xuống cằm y hôn hôn ngậm mút để lại vệt đỏ còn vương bọt nước. Cái cổ trắng ngần thon dài của y cũng bị hắn cắn mút đến đáng thương, Giang Trừng rên mị một tiếng hầu kết trượt xuống. Lam Vong Cơ liếm liếm nơi nhô lên kia không hề chậm trễ há miệng, ngập vào. Nơi yếu ớt nhất bị người nọ từng chút nhẹ nhàng hôn mút Giang Trừng không nhịn được run rẩy. Hô hấp y hỗn loạn. Thân thể vô thức cong lên, y hơi ngửa cổ phối hợp với động tác của Lam Vong Cơ. Cánh môi sưng đỏ lại nói lời kháng cự vô nghĩa.

"A.. đừng Lam Vong ..Cơ khô..ng"

"Gọi ta Lam Trạm." Lam Vong Cơ mơ hồ nói lại cắn nhẹ lên yết hầu y.

"Lam.. Lam ...Trạm..đừng thả ..a...ta ra"

Lam Vong Cơ nghe y nói thế thì rời môi khỏi yết hầu y rồi hung hăng cắn vào xương quai xanh y, cắn đến khoang miệng hắn nếm được vị mặn của máu mới xem như thỏa mãn. Một tay hắn xoa nhắn nhũ hoa đã cương cứng của y. Tay khác thì mơn trớn khắp người y. Hắn cắn mút thêm vài cái trên xương quai xanh y, mới xem như vừa lòng tha cho. Sau ngậm lấy đầu nhũ đã chơi đùa nãy giờ vào miệng. Lưỡi liếm nơi đỉnh nhũ hoa. Răng day cắn rồi lại mút phát ra tiếng 'chụt chụt'. Hắn tham lam cắn mút giống như nơi này có thể tiết ra sữa.  Giang Trừng bị cảm giác xa lạ mà kích thích này đánh ngã, cả người đỏ như tôm run rẩy "ô...a.." rên rỉ. Cảm thấy đủ rồi hắn dời môi qua ngậm lấy bên còn lại đã bị tay hắn kích thích đến cứng rắn vểnh lên. Chán chê với hai điểm kia hắn dời môi cắn vào khắp bờ ngực bằng phẳng của Giang Trừng. Cắn mút một đường đến rốn y hắn đưa lưỡi mình vào liếm chọc. Cùng lúc đó ngón tay thon dài của hắn đâm vào nơi tư mật của y.

"A không..khôn..g" Giang Trừng lắc đầu ngầy ngậy. Dù cho đang trong kì phát tình mật huyệt sẽ tự động tiết ra dâm dịch ướt át, nhưng phía sau y chưa từng mở rộng, Giang Trừng vẫn không sao chịu được có vật lạ xâm nhập vào, theo bản năng căng cứng cơ thể siết chặt huyệt thịt.

Lam Vong Cơ liếm láp quanh rốn y để vơi đi sự chú ý của y. Đầu lưỡi hắn rời rốn cắn nhẹ rồi mới kéo một đường đến trước dương vật xinh xắn của y. Dương vật đứng thẳng giần giật chóp đỉnh còn chảy ra ít bạch trọc. Ngón tay chạm vào chóp đỉnh dương vật rẫy nhẹ. Rồi môi hôn một đường từ đỉnh dương vật xuống đến tận gốc. Đầu lưỡi ấm nóng lướt nhẹ qua túi trứng của y. Như vui đùa mà hôn mà mút. Bàn tay phía trên thì giúp y thủ dâm. Giang Trừng thoải mái rên rỉ, mật huyệt phía sau cũng không còn mút chặt như trước mà nhẹ nhàng mở ra. Dịch thể không ngừng tiết ra ướt hết cả tay Lam Vong Cơ. Chơi đùa đủ rồi miệng hắn di chuyển lên phía trước há ra ngậm vào bảo bối của y.

"Lam Vong Cơ ngươi..ngươi.." Giang Trừng khiếp sợ nhìn người đang ngậm hạ bộ của mình. Người kia mạt ngạch dù đã tháo ra nhưng tóc đen chỉnh tề vạt áo không một nếp nhăn. Đôi mắt lưu ly nhàn nhạt của hắn nhìn y, ánh nhìn nóng bỏng đến nỗi làm y phát thẹn.

Hai ngón tay Lam Vong Cơ không ngừng mô phỏng động tác giao hợp mà ra vào tiểu huyệt của y, còn từng chút tách hai ngón tay mở rộng huyệt mật. Lúc thì ác ý gập cong ngón tay làm y vừa đau vừa sướng. Lại vô ý sượt qua một điểm rồ lên. Giang Trừng cả người cong lên run rẩy không ngừng,  dương vật giật nảy một cái trong khoang miệng hắn. Lam Vong Cơ như biết trò vui mới tay không ngừng chọc vào điểm tiểu dâm kia, miệng thì tăng nhanh tốc độ lưỡi liếm láp mút vào. Giang Trừng cong người bắn ra. Toàn bộ tinh dịch của y bắn vào miệng Lam Vong Cơ, hắn 'ực' một tiếng nuốt xuống. Lam Vong Cơ ngồi dậy nhìn người dưới thân vừa mới qua cao trào, mắt hạnh mê ly phủ một tầng hơi nước, môi mỏng còn vươn máu hé mở lộ ra cái lưỡi đỏ tươi, từ cằm ngực hai đầu nhũ đến rốn toàn bộ là dấu vết hắn lưu lại, hương thơm Địa Khôn lại càng khuếch đại như chưa đủ, như muốn nhiều hơn.

"Yêu tinh." Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói hai ngón tay rút ra, miệng huyệt như lưu luyến mà co rút giữ lại. Lam Vong Cơ đem y phục trên người thoát ra. Dương vật nhịn đến phát đau, gân guốc nổi đầy trông dữ tợn vô cùng. Hắn nâng một chân của y gác lên vai.

*Phốc* một tiếng đi vào tiểu huyệt mê người của y.

"A!!!" Giang Trừng hét lên, muốn dịch eo trốn lại bị Lam Vong Cơ giữ lại. Kích cỡ của hắn và ngón tay hoàn toàn khác nhau, vả lại y chưa từng trải qua như vậy sự tình, làm sao có thể chịu được thứ cội căn to lớn như vậy của nam nhân. Vô thức co chặt lại tiểu huyệt lại muốn ngăn hắn xâm phạm.

Lam Vong Cơ xém chút đã tiết thân. Được vách huyệt ấm nóng mềm mại chặt chẽ bao bọc thoải mái vô cùng. Tay hắn không ngừng nắn bóp cặp mông cong tròn của y. *Chát* một tiếng thanh thúy. Lam Vong Cơ  không chút khách khí đánh mạnh vào mông y.  Trong nháy mắt mông thịt trắng nõn liền hiện lên dấu tay bị ngược đãi.

"Ô..ngô...đừng đánh.."

"Không.. không...buông ta ra ..đi ra không...muốn.."

"Lam Vong Cơ a.. Lam...Trạm tha cho..a..ta."

Đổi lại cầu xin của y là từng cú thúc hông điên cuồng của Lam Vong Cơ. Mỗi lần ra vào còn kéo ra cả vách huyệt đỏ tươi của y. Mật huyệt mê người tiếc ra đầy dâm thủy thấm ướt nơi giao hợp lại như quá nhiều mà chảy xuống nệm giường đọng thành một vũng. Dâm mỹ đến cực điểm.

Hắn rút ra cắm vào lần sau thuận lợi hơn lần trước. Như cố ý mà nghiền ép điểm tiểu dâm khiến y phát ra đầy tiếng rên rỉ mị người. Hắn chưa từng nghĩ giọng nói lạnh lùng của y, đôi môi hay phát ra đầy lời khó nghe này khi lên giường lại có thể phát ra đầy tiếng rên mê hoặc như thế. Làm hắn muốn nghe, muốn khi dễ y nhiều hơn muốn đâm chọc y càng nhiều. Một suy nghĩ nảy ra trong đầu. Thứ suy nghĩ ấy lại như cỏ dại mà mọc tràn lan ra.

"Đây là người của hắn, là Địa Khôn của hắn, không ai có thể có được y, không ai có thể xâm phạm y như hắn, không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt mê người của y như hắn. Của hắn! Tất cả mọi thứ của y là của hắn từ thể xác này đến trái tim kia đều là của hắn!"

Lam Vong Cơ điên cuồng mà cắm rút, lại như nhớ đến điều gì, hắn đỡ Giang Trừng lên xoay lại cho y nằm sấp. Từ góc độ này lưng y cong thành đường cong đẹp đẽ cặp mông căng tròn đầy đặn vểnh cao chứa nam căn của hắn chưa một lần rời.

Môi hắn tìm đến cổ y.

Giang Trừng biết hắn định làm gì thì hung hăng đẩy ra.

"Hắn là muốn đánh dấu ta! Không thể! Không thể được! Để hắn đánh dấu cả đời ta sẽ phụ thuộc vào hắn. Không! ta không muốn!!!"

"Buông ta ra ..Lam V..ong Cơ..ngươi buông..ta từ bỏ..không.. cần.. không muốn."

Y càng giẫy giụa hắn càng áp chặt. Lam Vong Cơ nằm trên lưng Giang Trừng tay phải vòng qua eo giữ y lại phía sau thì càng chăm chỉ cày cấy, không ngừng va chạm vào điểm tiểu dâm rồi lại đâm sâu hơn đụng đến một vùng thịt mềm, đỉnh vào. Giang Trừng lập tức cảm thấy bị bao bọc bởi khoái cảm còn kịch liệt hơn lúc nãy. Sướng đến tê dại. Y vô thức co rút tiểu huyệt y muốn giữ lại thứ này trong cơ thể mình. Miệng không ngừng phát ra rên rỉ ngọt ngào mê người. Lam Vong Cơ biết đây là hoa khang của Địa Khôn. Chỉ cần hắn tiết thân vào nơi này và cắn tuyến thể nơi sau gáy của Giang Trừng thì y sẽ là của hắn mãi mãi. Tay trái Lam Vong Cơ vén lên tóc đen mượt đã bị mồ hôi thấm ướt dán vào da thịt của y ra, lộ ra cái cổ trắng nõn đẹp đẽ, rồi lại dời tay dùng hai ngón tay đâm vào miệng y đùa bỡn đầu lưỡi y, hắn ghé vào tai y nói "Giang Vãn Ngâm ngươi là của ta! Vĩnh viễn là của ta!" ngồi cắn vào cổ y, phía sau thì côn thịt thô to đỉnh mạnh vào hoa khang bắn tràn. Mùi vị Thiên Càn bao bọc, vĩnh viễn lưu lại ấn ký của riêng hắn, của riêng Lam Vong Cơ - hắn.

Giang Trừng hai chân vô lực quỳ không nổi nữa muốn ngã xuống. Nhưng bị vòng tay hữu lực của hắn giữ lại. Thứ cội căn của nam nhân vẫn còn trong cơ thể y ngăn dịch thể chảy ra dù một giọt. Lam Vong Cơ thỏa mãn hừ nhẹ, từng nụ hôn rơi xuống tấm lưng nhỏ nhắn, lại giống như chưa đủ hắn bắt đầu cắn mút mạnh bạo, đến khi tấm lưng trơn bóng đầy vết tích của mình thì mới hài lòng dừng lại.

Xuyên suốt hơn bốn canh giờ sau trong phòng Giang Trừng luôn tràn đầy tiếng 'ba ba', 'phốc phốc' của cơ thể va chạm còn có cả tiếng 'kẽo kẹt' run động của cái giường đáng thương. Giang Trừng bị hắn thao đến ngất đi thì Lam Vong Cơ lại thao đến y tỉnh lại. Không biết đã đổi qua bao nhiêu tư thế. Không biết đã bao nhiêu lần ra ra vào vào. Giang Trừng chỉ biết y từ khàn cả giọng cầu xin đến lúc không nói nên lời nào, từ ngất đi đến khi tỉnh lại thứ cội căn của Lam Vong Cơ chưa hề rời khỏi người y.

____________

Như đã hứa đây là phần H nha. Tui đã cố hết sức viết mong các nàng thích. Cảm ơn các nàng đã bên tui. Yêu ❤

Các nàng thích chứ? Hãy nhận xét cho mình biết nha! Do là truyện đầu tay cũng như là lần đầu viết H nên còn yếu mong các nàng lượng thứ! ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro