Phần 5: Ngốc Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta có một cái thông báo

Vốn tính viết một trương cẩu huyết ngược văn nhưng sau đó ta liền nghĩ lại.
Vẫn là nên tu tâm tích đức, làm một cái nhẹ nhàng văn thôi a. Ngược cũng sẽ không dài lắm, liền được ta hợp lí cắt bớt.

Tất nhiên ta cũng là có một cái nguyên do chính đáng a.
Nhân gia nếu là mong muốn ngược văn ở này "Nghịch Thủy Hành Chu" thì thật xin lỗi. Con tim nhỏ bé này của ta không nỡ.

Bất quá, ta có thể đền bù một chút. Bản thân đang ấp ủ cốt truyện muốn viết một cái mạt thế hệ thống văn.
Dự là hai người sẽ chịu ngược luyến một hồi, còn sẽ là SE.

Cho nên sau một hồi cân nhắc, Nghịch Thủy Hành Chu liền trở thành cái ngọt văn rồi.

Vì có thông báo nên đặc biệt ra chương 5 thật sớm.

Cảm ơn nhân gia đã đón đọc.

__________

Tiểu Giang Trừng nội tâm thiếu nữ rất đau lòng mà tự bế một góc.

Thì ra vẫn chẳng có ai chịu chơi với bé. Ca ca chỉ là nhận mang bé đi chơi nên mới đưa bé xuống trấn, đi về rồi ca ca sẽ liền lập tức tìm cớ trốn đi.

Ai cũng ngại bé là một Tai Tinh sao?

Tiểu nắm nắm càng nghĩ càng tủi thân, chẳng mấy chốc mắt hạnh đã đong đầy nước, chóp mũi còn như có phần đỏ lên, nộn nộn môi dưới chu ra. Sau đó liền thật sự òa khóc thành tiếng.

Bất quá, gương mặt non nớt trắng mịn này lúc khóc lại càng dễ nhìn hơn. Rất có ý vị gọi người xâm phạm.

Lam Vong Cơ nghĩ nghĩ, đối chính mình tâm tư cực kỳ khinh bỉ.

Ban ngày ban mặt, hắn thế mà lại nghĩ tới mấy thứ chuyện người lớn kia. Quy Phạm Tập, về Tĩnh Thất lúc sau liền phải chép 5 lần.

Tiểu Vong Cơ trong lòng tự nhủ.

Thân sinh từ khi sinh ra, lần này là lần đầu tiên hắn thấy Giang Trừng khóc thành tiếng như thế. Còn là vừa ôm tiểu cẩu vừa tủi thân mà khóc. Dọa cho Lam Vong Cơ cũng luống cuống một phen.

Nhìn Giang Trừng bi thương sụt sịt mũi nhỏ, cả người đều là mất mát thần sắc, người ngoài nhìn vào còn nghĩ hắn gia có chết cha chết mẹ sự tình giống nhau đâu.

Ủy khuất so với Lam Nguyện khi bé còn muốn lớn hơn.

Nhưng rất nhanh, tiểu hài tử đã lại nín rồi.

Giang Trừng bẽn lẽn đưa vạt áo lau lau gương mặt nhỏ nộn thịt của mình, lại ôm lên Tiểu Hắc, gọi gọi Lam Vong Cơ.

_ Ca ca. Tiểu cẩu, ức. . . mang tiểu cẩu đi tắm. Ức. . .

Giang Trừng giọng nói yếu ớt tuy đã cố kìm nén nhưng vẫn vô tình để lộ vài tiếng nấc nhỏ, cọ cho tâm người khác cũng muốn mềm thành bãi nước bùn.

Tiểu nắm nắm nói xong, còn như sợ Lam Vong Cơ ghét bỏ, liền nâng tiểu cẩu mắt lam lên quá đầu cho Lam Vong Cơ xem như lấy lòng.

Con chó nhỏ vì mới ban nãy ở dưới trấn được Lam Hi Thần cùng Giang Trừng uy sữa bò, suốt dọc đường còn được ủ ở trong lòng, cái bụng tròn vo liền lộ ra, cả người đã không còn run rẩy nữa.

Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn một chút, tuy mặt vẫn là mặt than một bộ nhưng đáy mắt cũng đã ngầm đồng ý.

Dù sao cũng vẫn còn là trẻ con, vẫn chưa làm ra cái gì quá đáng sự tình đối Ngụy Anh, thậm trí đời trước còn có tâm cứu hắn.

Hắn cũng không có cớ mà ghét bỏ ra mặt.

Cho dù ở giây phút cuối, Giang Trừng có nói chỉ là muốn trả nợ cho Ngụy Anh nên cứu hắn một mạng, nhưng là bi thương dưới đáy mắt Lam Vong Cơ vẫn là có thể nhìn tới được.

Cho đến mãi sau này, cảnh tượng một mình Giang Trừng đơn bạc nằm giữa mắt trận, dùng máu tươi tế hồn vẫn làm Lam Vong Cơ vô pháp quên đi. Dần dần đã tạo thành bóng ma tâm lý.

Lam Vong Cơ theo phản xạ mà nhận lấy Tiểu Hắc, hai cái tiểu đoàn tử chân thấp chân cao lẽo đẽo ra sau núi.

Vân Thâm Bất Tri Xứ có một cái hồ nước lạnh. Quanh năm linh khí dồi dào, Lam Vong Cơ liền quyết định mang một người một cẩu tới đó.

Hàn đầm này ngày thường ngoại trừ khi Lam Hi Thần dắt Lam Vong Cơ ra tới mỗi khi hắn nhớ nương thì không mấy ai qua lại.

Không nói hiện tại vẫn là giữa đông tuyết trắng, lạnh đến cắt da cắt thịt.

Dù người tu tiên chịu được, nhưng sợ lãnh sợ nhiệt đã là bản chất của con người nên hiển nhiên khi hai người tới nơi, cũng chẳng thấy bóng dáng ai khác.

Tiểu Giang Trừng cũng sợ lạnh, mang Tiểu Hắc tắm rửa liền thành trọng trách của Lam Vong Cơ.

Nhưng là, Giang Trừng mới quay đi quay lại mấy cái, mắt thấy Lam Vong Cơ đã muốn mang nước dội thẳng tới tiểu cẩu trên người liền vội vàng ngăn cản.

Bất quá, không kịp.

Tiểu cẩu con mới được ủ ấm lên chưa bao lâu liền được bơi trong nước lạnh, điên cuồng run rẩy lập cập, còn có xu hướng muốn lạnh chết.

Chờ Giang Trừng chân ngắn chạy tới nơi liền không hề kiêng nể mà chui tọt vào Giang Trừng trong ngực dụi dụi tìm chỗ ấm áp, đợi cho nãi cẩu yên ổn trở lại không còn run rẩy nữa đã là rất lâu sau. Thậm trí tiểu cẩu còn lộ ra hung ba ba đôi mắt mà trừng Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ đột nhiên bị cẩu trừng:

_ . . . .

Khâu Lan xem hết một màn này còn hận không thể ôm bụng cười chết. Làm cho Lam Vong Cơ vừa ngại vừa thẹn.

_ Xin lỗi, là ta không suy nghĩ kĩ.

Tiểu Giang Trừng ôm cẩu con trong lòng, thương xót lau lông cho nó, đến một ánh mắt cũng không thèm cấp cho vị ca ca đang ngốc lăng bên cạnh.

Người gì đâu mà ngốc muốn chết. Xém chút mang Tiểu Hắc chết lạnh rồi.

Tiểu Giang Trừng trong lòng âm thầm đánh giá.

Cái này ca ca, ít nói lại mặt lạnh, hành động còn ngốc không chịu được. Không phải là một cái ngốc tiểu tử đi, còn lộ ra khó chịu sắc mặt như vậy, chắc là phải chịu rất nhiều ủy khuất ?

Ngay lập tức ánh mắt Giang Trừng nhìn Lam Vong Cơ liền lộ ra đồng cảm quang mang.

Chắc chắn ngốc như vậy cũng sẽ bị thật nhiều người khi dễ, bé cũng không nên tức giận ca ca này nha.

Bé biết cảm giác bị mọi người xa lánh hắt hủi thật không dễ chịu gì, nhưng là ở Liên Hoa Ổ bé còn không bị đánh.

Nhìn tới trán Lam Vong Cơ còn bị sưng u một cục, rốt cuộc Tiểu Giang Trừng liền kiễng chân, chu môi thổi thổi cho Lam Vong Cơ.

Còn học Lam Hi Thần thấp giọng dỗ dành, đưa cho Lam Vong Cơ một viên kẹo đường.

_ Ca ca, không đau rồi. Sau này A Trừng sẽ bảo vệ A Trạm ca ca.

Lam Vong Cơ một mặt mộng bức. Sờ sờ trên trán mình, là vết sưng sáng nay hắn không cẩn thận trượt ngã trên giường khi mới trọng sinh.

Thì ra cái này Giang Trừng tiểu tử cũng biết quan tâm hắn a ?

Không hổ hắn đồng ý cho y mang Tiểu Hắc về sau núi nuôi.

Coi như còn có lương tâm.

Bất tri bất giác Lam Vong Cơ đã cười thành tiếng.

Nếu để Lam Vong Cơ biết được Giang Trừng thật ra nghĩ hắn là một cái biệt nữu ngốc tử, không biết sẽ chịu đả kích đến mức nào.

Tiểu tổ tông, làm ơn có suy nghĩ được không?

Ta và ca ca là thân sinh huynh đệ. Ngươi nghĩ ca ca ta toàn những thứ tốt đẹp như vậy, như thế nào lại coi ta là một cái ngốc tử ?

Đường đường là Lam Nhị Công Tử của Cô Tô, mặc dù vẫn là tiểu hài tử nhưng còn có ai dám ra tay đánh vào đầu ta sao ?

Nhưng là thật may mắn, Lam Vong Cơ còn chưa nhận thức được mình bị cái hài tử nhỏ hơn tới 2 tuổi coi là ngốc bức nên vẫn thật thỏa mãn.

Tiểu Giang Trừng xem gương mặt Lam Vong Cơ, lại nghĩ nghĩ.

Chắc chắn ca ca chịu rất nhiều những cái đó hung ba ba người, bé mới chỉ dỗ dành một chút liền đã cười rồi.

Thật so với bé còn muốn đáng thương nhiều lắm.

Tiểu Giang Trừng cúi đầu xoa lông cho Tiểu Hắc, lại vẫn miên man nghĩ về Lam Vong Cơ biểu tình cười lên thật đẹp, chỉ xấu hơn Hi Thần ca ca một xíu.

Cho tới khi phát giác bên hông chuông bạc biến mất, mặt mũi liền xám ngắt cả lại.

Ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngẩng đầu, nhìn Lam Vong Cơ.

_ Sao vậy ?

_ Đệ. . . Thanh Tâm Linh của đệ. Không thấy nữa rồi.

Tiểu hài tử hốt hoảng thả cẩu con trắng muốt đã được lau sạch sẽ xuống đất, sờ loạn khắp người.

Thanh Tâm Linh thật sự đã không thấy đâu.

Nguyên bản nhãi con chưa nín khóc được bao lâu đã liền ô ô khóc ra tới.

Lam Vong Cơ thật sự mở mang tầm mắt.

Tiểu Giang Trừng khi còn nhỏ hóa ra lại thích khóc như vậy sao ?

Kì thật, hắn mãi cho tới khi Giang Trừng được phu thê Giang Phong Miên đón về mới biết, Tiểu Giang Trừng hóa ra rất ít khóc, còn chưa nói tới khóc trước mặt người khác. Ở trong thế giới này, Giang Trừng thân phận thật sự có rất nhiều biến động.

Bất quá, hắn bây giờ vẫn còn chưa biết.

Tiểu Giang Trừng mắt hạnh đỏ hoe, cúi đầu muốn đi tìm về chuông bạc.

Trong miệng còn lẩm nhẩm.

_ Thanh Tâm Linh. . . Thanh Tâm Linh ban nãy còn ở đây mà. Ban nãy đệ vẫn còn sờ thấy mà. . . Sao có thể mất được đâu? Sao có thể. . .

Tiểu hài tử đã loạn thành một đoàn, chạy khắp nơi tìm Thanh Tâm Linh.

Chân ngắn vấp ngã rồi lại tự bò dậy.

Trong lúc Lam Vong Cơ còn chưa kịp có phản ứng gì, Tiểu Giang Trừng đã muốn vồ đất mấy lần, cắn răng cũng muốn đứng lên tiếp tục tìm kiếm, không chịu từ bỏ.

Cả người nho nhỏ đều bị quăng ngã đến bụi bặm.

Tiểu hài tử vận y phục tử sắc chạy phía trước liền sẽ có một cái nho nhỏ tiểu cẩu nửa lăn nửa chạy theo sau.

Còn có không lớn hơn mấy tuổi hài tử trán mang vân văn mạt ngạch âm thầm theo đuôi.

Chờ cho sau núi cũng gần như bị loát hết một lượt, Tiểu Giang Trừng đã là nước mắt ngắn nước mắt dài đầy mặt. Chân nhỏ cũng bị ngã hỏng, đáng thương hề hề hướng ánh mắt cầu khẩn về phía Lam Vong Cơ.

Sau đó liền thấy Lam Vong Cơ một bộ mặt vô biểu tình, rất có ý tứ "sống chết mặc bay" mà quay đi. Nhìn vào liền thấy không muốn giúp đỡ Giang Trừng tìm về Thanh Tâm Linh.

Tiểu kịch trường:

Tiểu Hắc: (đáng thương hề hề, tận lực run rẩy cọ ngực Giang Trừng) gâu. . . gâu. . . ô. . . "Áo trắng toàn bộ đều là người xấu. Không cho ngươi đến gần chủ nhân ô."

Lam Vong Cơ: . . . A Trừng, ngươi nghe ta nói. Ta thật sự không cố tình. Ta thề, nước đó ta sờ vào không cảm thấy lạnh lắm.

Giang Trừng: (ôm nãi cẩu chạy vào trong) hừ, thì ra là một cái tiểu ngốc tử. Nước cũng sắp muốn đóng băng mà còn nói không lạnh.

Đột nhiên bị xem thành ngốc tử_Lam Vong Cơ: "Sao ta có cảm giác mình bị con nãi cẩu kia cấp hố? Nó cũng cọ lâu như vậy rồi, đến giờ vẫn còn run rẩy cái gì ?!!"

Lam Hi Thần: (tổn thương ôm ngực) Ta muốn bảo vệ A Trừng, A Trừng vậy mà lại muốn bảo vệ Vong Cơ, A Trừng bỏ rơi ta ?!! Ta thật tổn thương a T~T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro