Phần 4: Thải Y Trấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân gia cùng tới xem Hàm Quang Quân đại danh đỉnh đỉnh bị Tiểu Giang Giang trắng trợn cướp mất huynh trưởng a~
Lái lơ, lái lơ~

Trên đường cái xuất hiện thân ảnh ba cái tiểu hài tử nắm tay nhau đi bộ trong trấn.

Hai cái bạch y tiểu tử đầu mang mạt ngạch, mỗi người một tay dắt theo một nhãi con tử y nho nhỏ mặt trang ngơ ngác đi trên đường lớn.

Lam Vong Cơ có điểm khó chịu không muốn quan tâm.

Nhưng là nhìn đến cái kia Giang Trừng vẫn còn đang là một tiểu hài tử người thơm mùi sữa, trắng trắng nộn nộn.

Cuối cùng Lam Vong Cơ vẫn là phá lệ cùng huynh trưởng dắt theo tay nhỏ của tiểu nắm nắm xuống núi.

Chiếu theo Lam Gia đãi khách lễ nghĩa, hắn cũng không thể nhẫn tâm bỏ mặc cái kia tiểu nắm nắm bơ vơ ở giữa Thải Y Trấn rộng lớn này.

Một cái đoàn tử bé xíu như vậy, còn là tiểu thiếu chủ Giang gia. Lỡ đâu trên địa phận Cô Tô Lam Thị bị bắt đi mất, thúc phụ sợ là cũng gấp hỏng.

Lam Vong nghĩ nghĩ, tất cả đời trước còn chưa có bắt đầu, Giang Trừng vẫn chỉ là một cái vô hại 5 tuổi tiểu tử.

Y vẫn chưa trở thành Tam Độc Thánh Thủ miệng phun ra lửa, dọa trẻ con khóc trong miệng thế nhân, vẫn còn chưa ghét bỏ hắn, hai người trong thế giới này chỉ mới bắt đầu nhận thức.

Hắn cũng không thể giận chó đánh mèo.

_ Khâu Lan, ngươi nói Giang Trừng ở thế giới này sẽ lại đi vào kết cục giống như ở thế giới kia sao? Hắn vẫn sẽ trở nên âm lãnh tàn độc như vậy sao?

_ Không hẳn. Mặc dù đây là một cái thế giới song song, nhưng là do ngươi trọng sinh tới nên kết cục sẽ có biến đổi. Còn cụ thể ta cũng không thể đoán ra.

Lam Vong Cơ trầm mặc cúi đầu, yên lặng, khẽ xoa xoa bàn tay nhỏ bé mềm mụp thịt non của Giang Trừng.

_ Hắn ở thế giới này, cùng ở thế giới kia, có liên kết gì sao?

Khâu Lan rất ung dung tùy tiện mà nhìn Lam Vong Cơ, nhàn nhạt đáp.

_ Kì thật, hắn ở thế giới này cùng hắn ở thế giới kia hoàn toàn là một người. Không hề có điểm khác biệt. Chính là cùng một linh hồn mà sinh. Hay nói cách khác, này là mảng tàn hồn nguyên vẹn duy nhất còn sót lại của hắn

Đồng tử Lam Vong Cơ co rút, tim vô thức nhảy lên.

Nhưng là Khâu Lan nói thêm một câu, trực tiếp như tạp cho hắn một gáo nước lạnh giống nhau.

_ Hắn không nhớ được những thứ kiếp trước.

Hắn cũng sẽ mãi mãi không lại yêu ngươi.

Không vì ngươi mà từ bỏ đường sống.

Lam Vong Cơ trong mắt kích động nháy mắt vụt tắt.

Chung quy Giang Trừng là không thể nhớ lại hắn sao ?

_ Khâu Lan, Giang Trừng hắn. . .

_ Tất cả mọi nhận thức, hành động của hắn ở này thế giới đều là chân thật. Bản hồn của thế giới kia nếu rơi vào hoàn cảnh như vậy cũng sẽ có hành động như thế.

Khâu Lan còn chưa cho Lam Vong Cơ có cơ hội nói hết đã lên tiếng.

Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn nhìn tiểu tử bé xíu thấy thứ gì cũng tò mò bên cạnh, lại không cấm suy nghĩ.

Giang Trừng khi còn nhỏ cũng sẽ lộ ra gương mặt mộng bức như thế này sao ?

Là một cái lo được lo mất hài tử, thứ gì nhìn thấy cũng muốn sờ sờ chạm chạm một chút nhưng lại vì bản thân gia thế mà chỉ có thể cắn răng bỏ qua.

Nhưng bản tính trẻ con vẫn còn, đôi khi cũng sẽ tiếc nuối ngoái lại nhìn nhìn, tưởng được nhiều thêm một chút lưu luyến, thi thoảng sẽ còn đối Lam Hi Thần cười đến vô cùng khả ái.

Nhìn vào chỉ thấy ngây thơ lại vô hại, chọc cho người ta tâm ngứa.

Chẳng hề giống Giang Vãn Ngâm dứt khoát, nâng được bỏ được của đời trước.

Nếu bảo hắn nhận thức cái này thiên chân vô tà tiểu nắm nắm cùng với một cái sắc lạnh kiêu ngạo, tàn nhẫn Giang Vãn Ngâm.

Không phải hắn luân hồi đã qua 2 đời thì đánh chết hắn cũng thấy hai cái thái cực này có gì liên quan tới nhau.

Huống hồ còn xuất hiện trên cùng một người.

_ Đôi khi hoàn cảnh khắc nghiệt sẽ ảnh hưởng tới cách ứng xử.

Khâu Lan lại không nhanh không chậm đưa ra ý kiến.

Lam Vong Cơ nghe hiểu, nhưng rất nhanh chú ý của hắn đã bị tiếng hô của Tiểu Giang Trừng ở bên cạnh thu hút.

Nhìn hình bóng nhỏ bé ngốc nghếch dần hòa vào làm một với hình ảnh Tam Độc Thánh Thủ tay cầm Tử Điện trừu người của kiếp trước, Lam Vong Cơ trong khoảnh khắc cảm thấy hình như trong lòng có thứ đang dần vỡ vụn.

Lam Vong Cơ một thân bạch y trắng thuần hướng Giang Trừng cùng Tiểu Lam Hi Thần vị trí đi tới.

Giang Trừng mặt nhỏ lộ ra vô cùng kích động, kéo kéo tay áo Lam Hi Thần, bộ dáng thực vô cùng ỷ lại.

Là Lam Hi Thần ở bên đường tìm được một con tiểu cẩu, toàn thân lem luốc nhìn không ra màu sắc ban đầu còn đang run lẩy bẩy trong tuyết.

Tiểu cẩu có lẽ mới sinh chưa được bao lâu liền bị vứt bỏ ở đây, cả người cuộn tròn, thoi thóp hơi thở yếu ớt, kích thước còn chưa bằng một bàn tay người lớn.

Tiểu Giang Trừng nhìn tiểu cẩu, nhanh tay ôm chặt nó vào lòng.

Trong mắt tràn đầy thương tiếc cùng kích động.

Tiểu cẩu được Giang Trừng cẩn thận ôm Giang Trừng trong lòng ủ ấm, bộ lông nhem nhuốc cũng làm bẩn luôn bộ đồ đắt giá của tiểu hài.

Tiểu Giang Trừng nửa phần ghét bỏ cũng không có, ánh mắt sáng như sao đêm chạy đến cạnh Lam Hi Thần, rụt rè thăm dò.

_ Hi Thần ca ca, chúng ta. . . chúng ta mang tiểu cẩu về "trên núi cao" mua có được hay không?

Nãi thanh nãi khí mềm mại, hướng Lam Hi Thần cầu khẩn.

Tiểu Giang Trừng nho nhỏ còn chưa nhận thức được "trên núi cao" kia là Vân Thâm Bất Tri Xứ đại danh đỉnh đỉnh của tu chân giới, nhất thời làm Lam Hi Thần xém chút cười ra thành tiếng.

Nhưng là Lam Hi Thần lại có phần khó xử, Vân Thâm Bất Tri Xứ gia quy cấm nuôi sủng vật.

Giang Trừng nhận thức được, cúi đầu, khe khẽ nói. Tay vẫn ôm thật chặt tiểu nãi cẩu:

_ Là. . . là tiểu cẩu thật ngoan. Sẽ không làm phiền huynh.

Thấy Lam Hi Thần vẻ mặt vẫn có phần trầm tư, tiểu nắm nắm lại ngay lập tức bồi tiếp.

Ngữ khí cam đoan vô cùng chắc chắn.

_ Nếu. . . nếu như tiểu cẩu hư. Đệ chắc chắn. . . chắc chắn sẽ làm thịt nó.

Một lời nói ra, không chỉ làm Giang Trừng mặt nhỏ đỏ bừng mà còn cấp Lam Hi Thần lộ ra một cái tươi cười bất đắc dĩ.

Lam Trạm khóe môi cũng không tự chủ cong lên, chỉ là độ cung nhu hòa lại nhỏ tới chính hắn còn không phát giác ra được.

Hóa ra Giang Trừng khi còn là một đứa nhỏ, lại có thể mềm mại dễ thương như thế.

Nhưng là vì cái gì bảo sẽ làm thịt tiểu cẩu mà tay vẫn còn giữ chặt nó đâu ?

Lam Vong Cơ lần đầu tiên đưa ra một cái nhận thức, Giang Trừng chính là một cái khẩu thị tâm phi người.

Lam Hi Thần nhìn đến bên cạnh Lam Vong Cơ, trên mặt treo đầy kinh hỉ.

Đệ đệ nhà hắn vậy mà đang cười !?

Kể từ khi nương mất, mặc kệ hắn cùng thúc phụ dụng tâm khuyên nhủ như thế nào, đệ đệ nhà hắn cũng chẳng hề có xúc động.

Ngoại trừ khi nói chuyện, khuôn miệng có chút thay đổi thì hoàn toàn giống như một pho tượng đá.

Làm hắn lo đến tóc cũng muốn rụng hết.

Vậy mà hôm nay lại cười rồi ??!

Hẳn là Vong Cơ cũng thật vô cùng thích tiểu nắm nắm.

Nói cũng phải.

A Trừng như vậy dễ thương, lại nộn lại mềm.

Đến hắn cũng thật thích, Vong Cơ lại chẳng có lí gì ghét bỏ.

Lam Hi Thần đầy cõi lòng vui mừng, lại nhìn tới Tiểu Giang Trừng khả ái đang nắm chặt tay mình, không hiểu sao lại vô cùng thỏa mãn.

A Trừng thiên chân lại vô hại, mặc kệ sau này hắn có thực lực hay không, chỉ cần ở bên cạnh hắn, hắn đều sẽ bảo vệ tiểu nắm nắm này thật tốt. Bất cứ ai cũng không thể thương tổn.

Lam Hi Thần đưa tay cẩn thận xoa má Giang Trừng, xúc cảm mềm mại rất tốt, chọc cho tâm hắn có chút ngứa.

_ Như vậy, chúng ta mang tiểu cẩu về, nuôi nó ở sau núi. A Trừng đồng ý sao ?

Lam Hi Thần nói xong lại nhìn Lam Vong Cơ.

Dù sao lén lút ở sau núi nuôi tiểu cẩu, nếu để thúc phụ biết, thật sự ít nhiều cũng sẽ phải chịu phạt.

Chi bằng cả ba cùng giấu, chỉ có trời biết, đất biết.

Ba người không ai nói ra, thúc phụ chắc chắn không biết được.

Lam Vong Cơ nhìn Tiểu Giang Trừng đang chờ mong nhìn mình, lại nhìn đến huynh trưởng, có điểm mềm lòng.

Cuối cùng tiểu nãi cẩu liền được tiếp nhận ở sau núi.

Lam Vong Cơ âm thầm mặc niệm quy phạm:

Thực sự huynh trưởng khẩn cầu cùng ôn nhu ánh mắt quá có lực thuyết phục.

Tiểu hài tử thịt đô đô gương mặt nghe đến tiểu cẩu đã được chấp thuận, cả gương mặt thiếu điều vẽ lên hai chữ "kích động" liền ngay lập tức ôm tay Lam Hi Thần, cọ cọ lấy lòng.

Lam Vong Cơ hoàn toàn bị bỏ quên một góc nhìn hai cái nhãi con kia cuốn quýt, tiểu hài tử tâm tư lại bắt đầu nổi lên.

_ . . .

Không phải Giang Trừng kia cũng nên cọ hắn bày tỏ tấm lòng một chút sao?

Tại sao chỉ cọ duy nhất huynh trưởng?

Giang Trừng cùng Lam Hi Thần mĩ tư tư mà kéo nhau đi chơi hết gần một buổi sáng.

Tiểu nắm nắm ban đầu còn có phần khó giao tiếp, thứ gì cũng cân nhắc cũng sợ làm phật lòng hai người nhưng chỉ một lát sau đã gần như đổi thai hoán cốt, có thể cười hi hi mà kéo Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ đi mua đồ chơi, trong lòng vẫn còn ôm một con tiểu cẩu được bọc trong áo khoác.

Cả nửa ngày trời, một tiểu hài bạch y ôn hòa cười, trong mắt đầy tràn ôn nhu chi ý dắt theo một cái tiểu nắm nắm thân vận y phục tử sắc, trên tay còn nắm một cây chong chóng đỏ mới mua đang không ngừng xoay xoay theo cử động của tay nhỏ.

Một trước một sau chơi đến vô cùng thích chí, không khí hài hòa vô cùng.

Duy chỉ thừa ra một cái Lam Vong Cơ chạy đi phía sau.

Hắn không thích những nơi ồn ào nên luôn bảo trì trầm mặc.

Lam Hi Thần cũng đã quen đệ đệ tính nết, đôi khi cũng sẽ cùng Tiểu Giang Trừng cố ý dừng lại một chút, kéo theo Lam Vong Cơ cùng chơi.

Dẫu như vậy, cảm giác tồn tại của Lam Vong Cơ cũng thật vô cùng ít ỏi.

Cho tới khi Giang Trừng hầu như đã được Lam Hi Thần mua cho gần hết một cái Thải Y Trần mang về, Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ mới mang người trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Lam Hi Thần tay xách nách mang thật vô cùng nhiều đồ, hầu như đều là hắn thấy Giang Trừng thích liền mua về.

Hiện tại trong miệng hai huynh đệ bọn họ vẫn còn vị ngọt nị của hồ lô ngào đường mà Giang Trừng chưa ăn hết.

Tiểu Giang Trừng tay vẫn nắm chặt Lam Hi Thần ngón tay út, một phân cũng không rời mà lẽo đẽo theo sau làm cho Lam Vong Cơ vô cùng ngứa mắt.

Nhìn đi, bọn họ nhìn ra còn giống huynh đệ ruột hơn hắn cùng huynh trưởng.

Làm gì có cái đạo lí bám người như thế !!!!

Hừ, thật là mất mặt người tàn nhẫn.

Lam Hi Thần xoa đầu Giang Trừng, gỡ tay nhóc con ra khỏi tay mình, ngay lập tức liền nhìn đến Giang Trừng gương mặt có điểm mất mát liền vội vội vàng vàng an ủi:

_ A Trừng ngoan, ta đi cất đồ một chút, đệ cùng Vong Cơ mang Tiểu Hắc ra sau núi tắm cho nó được không? Tiểu Hắc được tắm sạch chắc chắn sẽ rất đẹp. Chỉ một lát nữa ta sẽ tới tìm đệ. Hảo sao?

Tiểu Hắc là tên của con nãi cẩu mà 3 người bọn họ vừa tìm được kia, là tên mà Giang Trừng đặt.

Sau này mặc dù rõ ràng biết cái kia nhãi con lông rõ ràng là thuần trắng, cái tên Tiểu Hắc cũng không hề được đổi.

Tiểu Lam Hi Thần còn rất tri kỉ mà rút ra từ trong túi đồ cái kia chong chóng đỏ cấp Lam Vong Cơ để uy Giang Trừng.

Lam Vong Cơ cũng vô thanh vô tức nhận lấy.

Lại nhìn cái kia tiểu tử vẫn còn nắm chặt tay huynh trưởng không chịu buông, Lam Vong Cơ bày tỏ hắn có mơ cũng sẽ không nghĩ mình dỗ được Giang Trừng.

Nhưng là Lam Vong Cơ còn chưa có cơ hội xoắn suýt, Tiểu Giang Trừng đã tự động rời khỏi Lam Hi Thần, lủi thủi hướng Lam Vong Cơ đi đến.

Chờ Lam Hi Thần đã đi khuất dạng, tiểu nắm nắm mới lộ ra một mạt buồn thiu gương mặt, ôm tiểu cẩu nhem nhuốc ngồi vào một góc.

Tiểu kịch trường:

Lam Hi Thần: (nắm chặt tay đứa nhỏ nào đó) A Trừng thật sự rất dễ thương, ta muốn bảo vệ A Trừng cả đời.

Giang Trừng: (kích động ôm cẩu con trong lòng) Hi Thần ca ca chấp nhận cho ta mang cẩu về nuôi, Hi Thần ca ca là người tốt nhất trên thế gian.

Lam Vong Cơ: Đột nhiên mất đi cảm giác tồn tại, phải làm sao bây giờ ? Online chờ gấp.

Góc có thể nhân gia đã biết:

Chương 5 đã hoàn thành, chỉ cần chờ chương 3 và chương 4 đủ 10☆ liền có thể ngay lập tức đăng a.
Tất nhiên ta cũng cảm thấy như vậy thật là làm khó các ngươi nhưng là ta rất lâu mới có thêm ý tưởng, mỗi lần gõ chữ mà chưa có bản thảo viết tay sẵn đều thật vô cùng khó khăn.
Nói như vậy vừa là cho các ngươi mong chờ, vừa cho ta động lực hoàn thành chương đúng như dự kiến a.
Cảm ơn đã ủng hộ!!! ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro