Bình phàm yêu ngươi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đoản văn thứ ba: Bình phàm yêu ngươi (2)
<Thành niên>
Lam Trạm cẩn thận thay Giang Trừng dịch lại chăn mền, nhìn hắn ôn nhu cùng hai đứa nhỏ ngủ ở trên giường, trong lòng đều là ngọt ngào.
Mấy ngày trước, Giang Trừng thập tử nhất sinh mạnh mẽ đem hai bảo bảo sinh ra, hắn mang là song thai, lại còn là hai tiểu oa nhi cực kỳ đáng yêu. Lúc đó tình cảnh cực kỳ nguy hiểm, Lam Trạm ngồi tại bên giường nắm tay hắn không ngừng cầu nguyện.
Đừng rời đi, tuyệt đối đừng bỏ rơi ta!
Vật vã lăn lộn một ngày một đêm cuối cùng cũng đem hai đứa nhỏ bình an sinh ra, Lam Trạm nhìn thấy hắn từ từ hạ mắt, hơi thở ngày một yếu ớt, sợ đến cả người run rẩy, cũng không quản bà đỡ bên kia chúc mừng, bế lên Giang Trừng mang hắn đi tìm y sư. Giang Tầm đang ở bên trong dược phòng nấu thuốc, hắn đã đoán được Giang Trừng khó sinh, sáng sớm vừa nghe Giang Trừng lâm bồn đã ở tại nơi này nấu thuốc. Không ngoài dự đoán, cửa phòng mạnh mẽ mở ra, Lam Trạm bế theo Giang Trừng trung y mỏng tang, cả người ướt đẫm máu cùng mồ hôi, vội vàng tiến vào.
Giang Tầm cũng không chậm trễ, hắn mang thuốc đã nấu xong giao cho Lam Trạm, một bên bắt đầu bốc thuốc chuẩn bị sắc ấm mới. Giang Trừng khó sinh, máu chảy không cách nào ngừng được, cả người gầy yếu đáng thương. Một chén thuốc vừa uống xong , Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân và Ngụy Vô Tiện cũng đã vội vàng tiến vào. Lam Khải Nhân vừa lo lắng vừa đau lòng hỏi chút tình trạng Giang Trừng, nhưng Lam Vong Cơ một lời cũng không đáp, chỉ an tĩnh một bên nắm chặt tay hắn, chăm chú nhìn Giang Trừng nhắm chặt hai mắt.
Ngụy Vô Tiện muốn đến gần nhìn một chút tình trạng Giang Trừng đã bị Lam Hi Thần gắt gao giữ chặt, hắn kích động ngẩng đầu, đuôi mắt đều đã đỏ . Lam Hi Thần ôn nhu nhìn hắn, cứng rắn lắc đầu. Sau đó quay đầu cùng Lam Khải Nhân trao đổi ánh mắt, lặng lẽ rời đi. Lam Trạm canh giữ bên giường hai ngày hai đêm Giang Trừng mới chậm rãi tỉnh lại, hắn hơi giương mắt nhìn đôi đồng tử lưu ly nhạt màu tràn ngập nhu tình thẳng tắp nhìn mình, chống tay muốn ngồi dậy lại bị Lam Trạm cứng rắn ngăn lại, Giang Trừng hơi hơi nhíu mày, ngẩng đầu khó hiểu nhìn y:
- Ta cũng không phải là gà bệnh !
- A Trừng, ngươi còn yếu, nên nằm nghỉ ngơi.
Giang Trừng muốn nhấc tay đẩy ra Lam Trạm cản trở nhưng phát hiện tay chân rệu rã, không cách nào nâng lên, cuối cùng mới ngoan ngoãn nằm xuống :
- Ta muốn gặp bọn nhỏ.
- Được, ta bế bọn nhỏ đến !
Giang Trừng hơi nhìn chút sắc trời, nhắc nhở :
- Đêm cũng khuya rồi, cẩn thận kinh động huynh trưởng.
- Được !
Lam Trạm thuận theo đáp lại, trong lòng lại âm thầm suy nghĩ làm thế nào từ trong tay huynh trưởng đoạt lại hai bảo bảo.
Từ khi hai bảo bảo ra đời, Lam Hi Thần đều dùng tốc độ nhanh nhất xử lý tông vụ, ngự kiếm chạy tới Liên Hoa Ổ thăm cháu. Ngụy Vô Tiện thì tốt rồi, nhàn hạ không có gì làm, chạy theo thúc phụ tới Liên Hoa Ổ trông bảo bảo từ sớm. Chỉ khổ Lam Hi Thần phải ngập trong đống tông vụ, Lam Hi Thần thật muốn vứt bỏ tông vụ chạy đi bế bảo bảo.
Lam thị ít nữ tu, lần này Giang Trừng sinh được hai tiểu oa, Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân đều cực kỳ yêu thích.
Lam Trạm đi nhanh về nhanh, huynh trưởng cũng dễ nói chuyện, y chỉ là đem sự thật nói ra, huynh trưởng cũng không làm khó, ngoan ngoãn giao ra hai bảo bảo. Nhưng là, Lam Trạm mơ hồ cảm giác được huynh trưởng cùng bảo bảo chấp niệm rất lớn, sau này sợ là càng khó đoạt bảo bảo.
Lam Trạm cẩn thận bế hai đứa nhỏ trở về, nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh Giang Trừng, Giang Trừng nghiêng đầu, vươn tay cẩn thận sờ sờ khuôn mặt nhỏ đáng yêu của hai bảo bảo, không cảm thấy đầy mặt đều bao phủ ôn nhu cùng hạnh phúc, khóe miệng cũng không nhịn được giương cao.
- Ngươi đã lấy tên chưa ?
- Đợi ngươi.
Lam Trạm sẽ không nói y bởi vì lo lắng Giang Trừng ngay cả hài tử tròn méo ra sao cũng không nhìn đến, huống hồ đặt tên. Giang Trừng nghe được cười khẽ ra tiếng, hoài niệm nói :
- Ngụy Anh nói ta trình độ đặt tên cực kỳ kém, nếu là ngươi không ngại gọi Giang Tiểu Giang cùng Lam Tiểu Lam đi !
- .....
Lam Trạm có chút không biết nên làm ra phản ứng gì, nhìn chằm chằm Giang Trừng, lưu ly hổ phách con ngươi lộ ra gian nan cùng bối rối. Giang Trừng nhìn thấy trò xấu thành công, bật cười khanh khách nói :
- Ta lấy danh theo họ Giang, ngươi đặt tên theo họ Lam, thế nào ?
- Theo ngươi.
Lam Trạm nhàn nhạt đáp. Giang Trừng nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ, sau đó hắn nhìn ra phía ngoài cửa sổ, xa xa liên hoa nở rộ, hồng sắc liên hoa trùng điệp, gió nhẹ khẽ lay động thân cây, khiến hoa sen tựa như nhảy múa, đẹp mắt. Liên hương theo gió phiêu tán, thanh mát, tươi ngọt vô cùng.
- Giang Thanh Liên, nguyện đứa nhỏ lớn lên cao khiết như hoa sen, có thể một đời thanh bạch, vui vẻ sống.
- Lam Linh. Nguyện đứa nhỏ có thể hoạt bát vui vẻ, một đời bình an.
Lúc đó, Giang Trừng rõ ràng nhìn Lam Trạm cười rực rỡ, Lam Trạc mặc dù không hiểu, vẫn cúi đầu nhận mệnh.
Giang Trừng cười rộ lên rất đẹp.
Niên thiếu như vậy, bây giờ cũng như vây.
Chỉ là, từng có một thời gian, Giang Trừng xây lên phòng tuyến tàn nhẫn, lạnh lùng, đem nụ cười châm biếm thường trực trên môi.
-------- quá khứ--------
Cầu học kết thúc, đệ tử các nhà trở lại gia tộc, Giang Trừng đạt được Tứ Đẳng , cực kỳ cảm kích Lam Trạm, trước khi ngự kiếm về nhà còn cố tình mời Lam Trạm nếu như rảnh rỗi ghé qua Liên Hoa Ổ một chuyến, hắn nhất định dẫn y nếm thử hết đặc sản Vân Mộng, ngắm hết cảnh đẹp Vân Mộng, Lam Trạm gật đầu đáp ứng. Chỉ là, Lam Trạm còn chưa đi Liên Hoa Ổ, Liên Hoa Ổ đã bị Ôn thị một đêm huyết tẩy.
Vân Thâm bị đốt, Liên Hoa Ổ bị diệt môn, Ôn gia thị uy với bách gia, ra tay trên đầu hai trong ngũ đại gia tộc thế gia. Giang thị thân cô thế cô, toàn bộ gia môn một đêm chết sạch, lưu lại hai đứa choai choai hài tử dắt díu nhau bỏ chạy.
Lam Trạm lúc nghe được tin tức đang ở trong Từ Đường lo liệu đám tang cho phụ thân Thanh Hành Quân của y, sững sờ tới mức đánh rơi bó nhang. Lam Trạm kỳ thật rất muốn lập tức ngự kiếm chạy tới Liên Hoa Ổ tìm kiếm Giang Trừng, nhưng là y không thể. Y còn có gia tộc phải quản lý, không thể để thúc phụ một mình gánh hết tất cả.
Lam Trạm mất đi phụ thân mặc dù cũng rất đau lòng, nhưng Lam Trạm từ nhỏ đối với phụ thân cảm tình rất nhạt, không giống với thúc phụ y, đau lòng đến ngất xỉu.
Y là mất đi phụ thân, nhưng thúc phụ là mất đi huynh trưởng, là người huynh trưởng đã một tay ôn nhu nuôi dưỡng Lam Khải Nhân từ nhỏ.
Không thể nói đươc là ai đau hơn, nhưng Lam Trạm nghĩ, thúc phụ hẳn là đau hơn y, nếu như là huynh trưởng của mình mất đi, Lam Trạm nghĩ, chỉ sợ y không cách nào chấp nhận sự thật này !
Lam Trạm vất vả một bên thu xếp trong tộc sự vụ, trùng kiến Vân Thâm, một bên cho người dò la tung tích của huynh trưởng cùng hai sư huynh đệ Giang Trừng . Nửa tháng ròng rã trôi qua, Lam Trạm đã thu xếp tốt Lam thị, đang muốn chuẩn bị đi tìm Giang Trừng thì huynh trưởng trở về, còn dẫn theo Giang Trừng.
Ngày đó, Lam thị tổ chức thanh đàm hội, Lam Trạm theo Lam Khải Nhân dự thính. Đang lúc Kim Quang Thiện muốn bàn lui, huynh trưởng dẫn theo Giang Trừng tiến vào.
Giang Trừng mới mười bảy đã dùng phát quan buột cao búi tóc, tử y giáo phục nhạt màu đổi thành Tông chủ thâm sắc. Giang Trừng mới mười bảy còn chưa nhược quán ( dưới 20 tuổi, nam tử còn tính là thiếu niên, chưa cần dùng phát quan vấn tóc).
Lam Trạm nhìn thấy Giang Trừng đáy mắt mang hận, nở ra nụ cười lạnh lùng, lời nói châm chọc hướng Kim Quang Thiện đâm dao . Kim Quang Thiện bị hắn nói cho cứng họng, không nói được cái gì, chỉ biết xấu hổ bưng lên chén trà uống một ngụm, che giấu nhục nhã.
Giang Trừng cùng Lam Trạm tại xạ nhật chi chinh xung phong giết địch, thiếu niên anh tài, được tu tiên giới ngợi khen không ít. Xạ Nhật Chi Chinh bởi vì bất cẩn mà căn cứ của họ bị lộ, Lam Trạm tay nâng trường cầm, từng trận tiêng đàn lạnh lẽo như băng tuyền, phá không mà ra, đem hỏa tiễn của địch nhân đẩy lùi. Giang Trừng tay nắm tử điện, tay nắm Tam Độc dẫn theo môn sinh nhảy lên cùng Ôn cẩu triền đấu. Môn sinh Giang thị chủ yếu đều là nông phu, không có tu vi, chỉ có thể đứng ở xa xa cố gắng bắn tên hỗ trợ, Lam Trạm dùng tiếng cầm cản lại công kích, tấn công đáp trả chỉ có thể dựa vào môn sinh Lam thị cùng Giang Trừng.
Mặc dù Ôn cẩu tu vi thấp kém nhưng lại quá đông, hết lớp này đến lớp khác tiến lên, lấy ít địch nhiều, thật sự không thể nào thắng được.
Giang Trừng cùng Lam Trạm bị Ôn cẩu vây lại , cả hai khuất nhúc nằm trên đất, nghe tiếng cười tục tĩu của Ôn Triều, Lam Trạm mười đầu ngón tay bởi vì đánh đàn quá sức mà đều đã chảy máu, nhưng y tựa hồ không cảm thấy đau đớn, mười đầu ngón tay siết chặt vào nền đất, trong lòng nhanh chóng luân chuyển.
Nếu như Ôn cẩu bị bắt đi, ta sẽ tận lực bảo hộ Giang Trừng.
Giữa lúc Ôn cẩu muốn bắt bọn họ đi, xung quanh chợt nổi lên một trận quỷ dị tiếng sáo, kéo theo đó là Ngụy Anh hai mắt đỏ hồng ngự thi mà tới. Toàn bộ Ôn cẩu đều là sợ hãi cùng kinh ngạc, bọn chúng còn chưa kịp động đậy đã bị tẩu thi hung ác giết chết.
Ngụy Anh lạnh mắt liếc nhìn Ôn Triều được Ôn Trục Lưu bảo hộ phía sau lưng, nhếch miệng cười lạnh một cái, quanh thân quỷ khí lượn lờ, đem quỷ sáo kề bên môi, thổi ra thê lương tiếng vang. Tẩu thi nghe lệnh nhất loạt hướng về phía Ôn Trục Lưu cùng Ôn Triều tấn công, trong đám tẩu thi có Vương Linh Kiều đặc biệt nổi trội. Tẩu thi không biết đau đớn, trong miệng đều là răng nanh nhọn hoắc, toàn bộ tẩu thi đông như kiến cỏ tràn đến tấn công Ôn Trục Lưu, dù là tài giỏi như hắn cũng không cách nào chống cự được lâu.
Chiến sự kết thúc, Ngụy Anh đỡ Giang Trừng đứng dậy, Giang Trừng vui mừng ôm lấy Ngụy Anh, khonong ngừng vỗ bả vai hắn nói :
- Tốt quá , Ngụy Anh ngươi trở về. Ta cùng a tỷ đã rất lo lắng cho ngươi.
- Không sao, A Trừng, sư huynh đã trở lại.
Giang Trừng vui mừng đến hai mắt đều mơ hồ lộ ra thủy quang, gỡ xuống Tùy Tiện bên hông ném cho Ngụy Anh :
- Tiếp được !
Ngụy Anh theo bản năng tiếp Tùy Tiện, chỉ là hơi liếc mắt nhìn, cười cười nói đa tạ. Giang Trừng không để ý Ngụy Anh kỳ lạ, vẫn vui mừng cười với hắn. Nhưng Lam Trạm một bên đứng nhìn, đã là nhịn không được, mười ngón tay siết chặt, Lam Trạm nhìn thẳng Ngụy Anh, chân tâm nói :
- Tu quỷ đạo ảnh hưởng tâm tính,xưa nay không có ngoại lệ, Ngụy công tử, mời theo ta cùng về Lam thị loại bỏ quỷ khí .
Lam Trạm lạnh nhạt nói, y là không muốn nhìn thấy Ngụy Anh đi vào con đường không có lối về này, Lam Trạm gần ba tháng nay, mỗi ngày đều nhìn thấy Giang Trừng nhìn Tùy Tiện đến thất thần, trong lòng khẽ động.
Chỉ sợ bọn họ đã không còn là tình cảm huynh đệ đơn thuần.
Lam Trạm không hy vọng cái gì, y chỉ cần có thể đứng phía sau bảo vệ Giang Trừng, thay hắn cản lại nguy hiểm. Nếu như Giang Trừng yêu là Ngụy Anh, y cũng sẽ cố gắng hết sức tác hợp cho hai người bọn họ. Kể cả có phải dùng cách gì bảo hộ Ngụy Anh đi nữa.
Lam Trạm rũ mi, ánh mắt ảm đạm, Ngụy Anh đối với y cười lạnh, lạnh lùng nói :
- Không phiền Lam Nhị công tử quan tâm, ta có thể khống chế !
- Tu quỷ đạo ảnh hưởng tâm tính, xưa nay không có ngoại lệ.
Lam Trạm cứng rắn nhắc lại một lần, Ngụy Anh quả nhiên tức giận, đang muốn cùng y đấu khẩu đã bị Giang Trừng che ở trước người.
- Lam nhị công tử, đây là chuyện riêng của Giang gia, Giang mỗ có thể tự giải quyết được, không phiền đến Lam công tử lao tâm.
- Ngươi trước đây đều gọi ta Lam Trạm.
Lam Vong Cơ mất mát nhìn Giang Trừng, trong lòng ưu thương không cách nào nhịn được, nhạt màu con ngươi thẳng nhìn Giang Trừng đến tâm ngứa, Giang Trừng quay đầu đi, cười lạnh nói :
- Lam nhị công tử, ta hiện tại đã là tông chủ a !
Ngụ ý : Giang Trừng hiện tại đã là tông chủ, dùng lễ đối đãi, sẽ không thể như trước kia thân thiết gọi y Lam Trạm. Lam Trạm khẽ rũ mắt, ôm thân thể trọng thương quay đầu rời đi. Lam Trạm không biết, giờ khắc y bước đi, Giang Trừng nhìn y đều là bi thương cùng đau lòng. Rõ ràng đến mức Ngụy Anh bên cạnh hiếu kỳ nhìn chằm Giang Trừng, nhưng Ngụy Anh cái gì cũng không nói, chỉ là ôm lấy Giang Trừng, mềm giọng nói :
- Đi, chúng ta trở về gặp sư tỷ.
- Được !
Giang Trừng nhìn thấy Lam Trạm đã biến thành một vệt trắng ở đằng xa, mới chậm rãi thu hồi tầm mắt. ngẩng đầu cười với Ngụy Anh, Ngụy Anh bản tính không đổi, dính lấy Giang Trừng đòi hắn mang mình cùng ngự kiếm. Giang trừng mặc dù túc giận,vẫn là đáp ứng.
---------------Hết phần--------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro