Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Trạm Trừng) Mộng
P/s: Nhân vật OOC, thế giới tự thiết lập,  không phải thế giới trong nguyên tác,  cho nên không cần đau lòng,  Trạm ở đây là Trạm bị OOC.
Trạm Trừng! Trạm Trừng!Trạm Trừng!
Crack canon,  không thích xin mời thoái lui!
Truyện được viết theo sở thích cá nhân, bên dưới không phải bản hoàn chỉnh.
*****___***
Sau Vây quét Loạn Táng Cương sáu năm,  Giang Trừng cùng Lam Vong Cơ cơ duyên xảo hợp tiến vào một mộng cảnh.  Thế giới trong mộng giống hệt thế giới bên ngoài,  nhưng sự việc bên trong không giống.  Tỷ như,  Giang Trừng cùng Ngụy Anh đến Cô Tô cầu học vừa khóe lúc đó Lam Vong Cơ đang bế quan, hiện tại y thế nào lại dẫn đầu môn sinh tiếp đón con cháu các nhà tới cầu học. Tỷ như Giang Trừng nhìn Lam Vong Cơ ngứa mắt,  thỉnh thoảng sẽ đá xoáy vài câu , thành công châm lửa giận của Y. Lam Vong Cơ cũng chán ghét Giang Trừng,  nên lợi dụng thân phận chưởng phạt,  tùy thời đều có thể phạt chép Lam thị gia quy. Đối với cuộc sống hiện tại,  Giang Trừng và Lam Vong Cơ đều thấy tốt,  không muốn trở về.  Một lần săn đêm, bọn họ phát hiện trận pháp kia, Giang Trừng tính kế lừa Lam Vong Cơ,  mang y đẩy trở về.  Mà lúc bị đẩy trở về,  Lam Vong Cơ phát hiện Giang Trừng không có theo, nội tâm dấy lên đau xót  cùng bi thống. Lam Vong Cơ hốt hoảng phát hiện,  y thế mà đối với Giang Trừng để tâm.
***___***
- Giang Vãn Ngâm!
Lam Vong Cơ duỗi trơ mắt nhìn Giang Trừng đỡ mình đi đến giữa trận pháp, trong lòng âm thầm điều động linh lực  phá giải huyệt đạo.
- Lam Vong Cơ,  ngươi trở về đi, ngươi ở nơi đó có thúc phụ,  có huynh trưởng,  có Lam thị trưởng bối yêu thương ngươi!
- Lam Vong Cơ,  ta ganh tỵ với ngươi!
Giang Trừng nở nụ cười không biết là đau lòng hay là tuyệt vọng,  hắn thân hãm tiến vào mộng cảnh,  đã không thể trở về,  cũng không muốn trở về.  Mất mà lại được,  nếu như phải trở lại đối mặt với Liên Hoa Ổ trống rỗng kia, hắn thà ở lại nơi này. 
Ở bên kia, Giang Trừng là một người cô độc.
Lam Trạm nhíu động mi mắt,  duỗi tay chống đỡ thân mình ngồi dậy,  khóe miệng kéo dài một tia huyết dịch,  phá lệ chói mắt.  Thân thể giống như thật lâu không cử động,  mỗi một cử động đều khó khăn. Duỗi tay bò sang bên cạnh,  một bóng tử y tựa vào vách đá, cúi đầu,  thân thể gầy yếu đến đau lòng.
- Giang Vãn Ngâm!
Lam Trạm gọi, cổ họng đã lâu không hoạt động,  khô khốc phát ra thanh âm khàn khàn,  y duỗi tay đem Giang Trừng ôm vào trong ngực:
- tỉnh lại!
Đưa tay chỉnh cho đầu hắn dựa vào ngực mình,  Lam Trạm lại thấp giọng thì thầm:
- Giang Vãn Ngâm! Tỉnh lại!
- Mau tỉnh lại!
-Ngươi không cô độc,  ngươi có ta!
Giang Trừng quy củ tựa vào lồng ngực Lam Vong Cơ,  thấp suyễn hô hấp, Lam Trạm cố gắng thấp gọi mấy lần,  vẫn không có tác dụng.
Giang Trừng ở tại cổng lớn Liên Hoa Ổ,  nhìn khắp nơi đỏ rực hỷ phục, không khỏi nhếch lên khóe môi.
Hôm nay a tỷ thành thân,  không có như thế giới kia, cha mẹ còn tại, Ngụy Anh còn tại, cho dù là một hồi mộng cảnh,  Giang Trừng vẫn không ngăn được cảm giác vui sướng trào dâng từ tận đáy lòng.  Thật tốt quá, hôn lễ này thật tốt đẹp.
Đáy mắt không hiểu vì sao rơi xuống một giọt lệ, Giang Trừng ngẩng đầu,  thái dương trên cao rực rỡ,  chói mắt,  khắp nơi đều vang lên tiếng pháo hoa chúc mừng,  mỗi một người dân đều vui mừng,  chúc phúc cho đôi tân nhân.
Đám rước của Kim gia đến. Kim Tử Hiên một thân hỷ phục đỏ tươi,  khóe miệng tùy thời kéo lên nụ cười hạnh phúc,  nhìn hắn trưởng thành hơn nhiều lắm.  Giang Trừng đừng lại nhìn hắn đánh giá một chút,  bên cạnh đã bị Ngụy Anh lôi đi phòng Giang Yếm Ly. Ngụy Anh cái này chắc muốn náo loạn một hồi,  khó dễ Kim Tử Hiên,  Giang Trừng không nhịn được hơi hơi mỉm cười.
Chỉ là Giang Trừng mơ hồ cảm giác,  có người đang gọi mình.  Giọng nói kia vừa tha thiết vừa tuyệt vọng,  khiến đáy lòng không tên chua sót.
Từng trận tiếng đàn xa gần truyền đến,  da diết vô cùng.  Là kẻ nào ở gảy đàn,  còn đau thương như vậy,  là kẻ nào muốn phá hủy a tỷ ngày vui?
Lam Trạm đau lòng gục đầu bên gáy Giang Trừng, thấp giọng gọi tên hắn. Nhưng không mảy may tác dụng.  Lam Trạm gấp hoảng rồi,  không biết nghĩ đến cái gì,  y đưa tay kéo xuống Vong Cơ cầm, ngón tay không nhịn được run rẩy,  kéo ra từng trận chói tai tiếng đàn .
Lam Trạm không biết phải làm cái gì,  hiện tại không biết phải làm cái gì,  cuối cùng nương theo cảm giác mà xáo động cầm huyền. 
Từng trận tiếng đàn da diết thê lương,  lại giống như tuyệt vọng,  đau xót tận tâm can.
Hỏi quân...Có tại không?
Lam Trạm thế mà lại gảy ra một khúc Vấn linh.
Nguyên bản tiếng đàn trong trẻo,  hiện tại lại tràn ngập bi thương cùng thống khổ.
Hỏi quân có tại không?
Lam Trạm trong tay một khựng,  cực phẩm cầm huyền cứ như vậy gãy  đứt.  Mười ngón tay đầy vết cắt, máu theo cầm huyền rơi trên mặt cầm. Lam Trạm không mảy may cảm giác.  Chỉ thấy một ngụm tanh ngọt từ sâu trong nội thể trào ra, hướng khóe miệng chảy xuống.
Hỏi quân có tại không?
- Vãn Ngâm, ngươi  tỉnh lại đi!
Lam Trạm từ khi tỉnh dậy đã đợi ba ngày,  bất kể y dùng cách gì cũng vô dụng.
Ban đầu là thấp giọng gọi tên hắn, ngay cả Vong Cơ cầm cũng tháo xuống,  sướng một hồi,  vẫn không có tác dụng.
- Vãn Ngâm!
Lam Vong Cơ thấp giọng gọi.Thân thể y không biết ở nơi này đã chịu đựng những gì,  tỉnh lại đều đã vô cùng suy nhược,  lại thêm ba ngày nay canh giữ bên cạnh hắn, Lam Trạm cơ hồ đã không còn chịu đựng được nữa. Y tựa lưng vào vách đá,  duỗi tay đem Vong Cơ cầm để sang một bên,  rũ mi ôm lấy thân ảnh tử y vào lòng.
- Ngươi nếu không muốn tỉnh lại,  vậy ngươi dẫn ta theo cùng!
Lam Trạm khép mắt,  một giọt lệ sâu kín rơi xuống má Giang Trừng.  Sau đó,  ý thức dần mơ hồ, rất nhanh y liền rơi vào một khoảng không đen đặc.
***
- Giang Trừng,  ngươi làm sao?
Ngụy Anh lo lắng nhìn giọt nước mắt màu đỏ,  theo gò má bò xuống cằm, rơi vào vạt áo. Giang Trừng nghe gọi giật mình một cái. Vệt đỏ kéo dài phá lệ chói mắt,  Ngụy Anh không nhịn được đưa tay thay hắn gạt đi.
- Sao lại khóc rồi,  hôm nay a tỷ thành thân a, ngươi khóc như vậy là điềm xui, biết không?
Giang Trừng im lặng cắn môi, nhìn chằm chằm Ngụy Anh không nói,  trái tim đau đớn không cách nào thở được,  khiến hắn không khỏi dựa vào một bên cửa,  thở dốc.
Đau quá!
Đau đến mức giống như có ngàn con côn trùng không ngừng cắn xé, giày vò.  Giang Trừng cơ hồ hít thở không thông.Giang Trừng nhìn chằm chằm Ngụy Anh trước mặt,  khuôn mặt tuấn tú,  ánh mắt hoa đào tràn ngập lo lắng cùng quan tâm, Giang Trừng không khỏi thở dài một cái .
Ngụy Anh! Ngụy Anh thật tốt! Nhìn thấy ngươi lần nữa thật tốt!
Giang Trừng vươn tay, đem Ngụy Anh, ở bên tai Ngụy Anh nói chuyện:
- Ngụy Anh,  ta phải đi!
Ngụy Anh nghe thấy nháy mắt đóng băng,  thân thể không nhịn được run rẩy,  tựa như có thứ gì sắp vụt mất,  chưa kịp mở miệng nói chuyện,  Giang Trừng lại tiếp tục :
- Ngụy Anh,  ngươi trở lại thật tốt,  nhưng mà ta phải trở về!
Ta phải trở về! Có người gọi ta trở về! Có người nguyện ý cùng ta bầu bạn.
Ngụy Anh kinh ngạc trợn tròn mắt,  sau đó rũ mi, đem Giang Trừng đẩy ra.
- Là tiểu cổ hủ Lam gia sao?
Ngụy Anh cười,  nhưng trong mắt không có chút nào ý cười,  viền mắt đều đã dâng lên một tầng đỏ hồng,  sau đó hắn thu lại nụ cười,  sâu sắc nhìn Giang Trừng,  sau đó thở dài:
- A Trừng,  ngươi thay đổi!
- Ngươi biết?
Giang Trừng kinh ngạc nhìn Ngụy Anh,  khuôn mặt tuấn mỹ,  đôi mắt hoa đào đã không còn dư lại chút ý cười nào, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như sương tuyết.
- Ta hy vọng ngươi không hối hận!
Ngụy Anh nói,  từ trong ngực lấy ra một cây đen bóng sáo ngọc.
Là Trần tình!
Giang Trừng kinh ngạc nhìn chằm chằm Trần tình,  lại ngẩng đầu muốn nhìn Ngụy Anh,  chỉ thấy người kia đưa tay vuốt ve sườn mặt mình,  đáy mắt đều là nhu tình cùng ôn nhu, khuôn mặt tuấn mỹ đều là bi thương cùng chấp nhận.
- A Trừng,  ngươi đi đi!
Ngụy Anh nở nụ cười đầy yếu ớt cùng chua xót,  đưa  tay vỗ hắn một cái.
Giang Trừng chỉ cảm thấy trước mắt dần mờ ảo, hắn cố mở to mắt , muốn nhìn Ngụy Anh một lần nữa,  nhưng trước mặt cái gì cũng đã không còn,  chìm vào màu đen vô tận.
Lần nữa tỉnh lại,  Giang Trừng cảm giác vật nặng chắn tại ngực mình,  hắn nhíu mày,  muốn đưa tay hất ra, nhưng cánh tay cứng nhắc không chút xê dịch.  Giang Trừng nhíu mày càng sâu, mắt hạnh đảo quanh, khung cảnh xa lạ đập vào mắt,  khiến hắn có chút ngốc lăng.
Đây là nơi nào? Vì sao ta lại ở đây? Còn có...
- Vãn Ngâm!
Lam Trạm thấp giọng gọi,  y ngủ rất cạn, bên người vừa có dị động liền đã tỉnh,  nhìn thấy một đôi mắt hạnh trừng mình,  y trước tiên chống tay ngồi dậy.
- Lam Vong Cơ,  sao ta lại ở đây? Đây là đâu?
Lam Vong Cơ chăm chú nhìn Giang Trừng,  một đôi mắt hạnh đầy ác nghiệt trừng thẳng y, y sợ hãi đây chỉ là một hồi mộng đẹp, tỉnh dậy tất cả đều biến mất.  Giang Trừng cũng như cũ, một mực nhắm chặt mắt cùng bất động. Lam Trạm duỗi tay, kéo tay hắn áp lên mặt mình,  y lại thấp giọng gọi:
- Vãn Ngâm...
- Ngươi bị đụng đầu à? Ta hỏi đây là đâu?
Giang Trừng kì quái nhìn y , rất có xúc cảm muốn dần cho y một trận.  Đầu gỗ này đang  ngốc cái gì,  vì sao không trả lời hẳn?
- Vân Thâm Bất Tri Xứ. Tĩnh thất!
Giang Trừng chống đỡ đôi đồng tử lưu ly đong đầy ôn nhu nhìn mình,  gật đầu đã biết.  Sau đó,  như nhận ra  cái gì,  hắn gào lên :
- Cái gì,  Tĩnh Thất? Ngươi mang ta đến Tĩnh Thất làm gì,  mau buông tay,  ta phải trở  về!
Giang Trừng nghĩ đến một đống công vụ chất cao như núi ở Liên Hoa Ổ,  còn có Kim Lăng tiểu tử ưa gây chuyện,  không khỏi gấp đến vội vàng muốn nhảy lên Tam độc chạy đi. Nhưng mà hắn cố gắng cỡ nào cũng không rút tay ra được,  Lam Vong Cơ nắm đến quá chặt.
- Vãn Ngâm,  đừng đi!
- Ngươi bị điên à?
Giang Trừng mặc kệ Lam Vong Cơ đang phát điên cái gì,  không muốn lằng nhằng,  giơ tay muốn đánh rớt y.
Ăn thiệt một lần,  Lam Vong Cơ sẽ không ngu ngốc lại bị ăn đau. Lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, y duỗi tay đem huyệt đạo trước ngực Giang Trừng phong ấn. Linh lực nhanh chóng tiêu thất,  Giang Trừng vô lực nằm ở trên giường. Giang Trừng hai mắt ác liệt nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ,  hắn cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đem huyệt đạo khai thông!
- Ở lại!
Lam Vong Cơ bướng bỉnh nói.
- Đừng hòng, ta còn phải đi xử lý tông vụ!
Lam Vong Cơ cảm thấy Giang Trừng sẽ không thỏa hiệp,  không nói chuyện,  trực tiếp nằm xuống,  đem người ôm tiến vào trong ngực.  Giang Trừng căn bản sẽ không ngậm miệng,  đang muốn đem tổ tông 18 đời Lam Vong Cơ đào lên,  lại nghe y thấp giọng nỉ non bên tai:
- Vãn Ngâm,  không cô độc.  Ta ở!
Giang Trừng trong chốc lát cảm thấy đáy lòng đều ấm áp,  khẽ ừ một tiếng. Sau đó,  gối lên cánh tay Lam Trạm,  nhắm mắt ngủ rồi.
Có ngươi bồi ta, thật tốt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro