chương 11: Hai hồn một xác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Hai Nhân Cách
Từ biệt Trạm Trừng hai người, Ngu Hàn trở về phòng, vừa đem cửa phòng đóng chặt, hắn đã nhịn không được chống tay lên bàn, thô lỗ ôm cả bình trà tu ừng ực. Hoãn hoãn khẩu khí, hắn chống tay ngồi xuống , chậm rãi nhắm mắt điều tức. Lại mở mắt thời điểm, đôi mắt màu lam ôn nhu lộ ra sắc sảo cùng lạnh nhạt, hắn nhíu mày, ngón tay theo thói quen gõ gõ mặt bàn.
- Người đâu?
- Công tử.
Hia thị nữ bên ngoài lập tức đáp lời, Hắn nhíu mày, âm giọng không chút độ ấm, ra lệnh:
- Đi gọi Hoa tỷ tới.
Thị nữ đáp “vâng” một tiếng , sau đó rời đi, hắn đưa tay gõ gõ mặt bàn, nhấp nháy môi nói chuyện:
- Ca, ngươi thật muốn đi?
Bên trong tâm trí vang lên tiếng đáp lại, giọng nói kia lộ ra dịu dàng, quan tâm:
- Phải, ta muốn giúp hắn. A Thanh giúp ta sao?
“Ngu Hàn” chậm rãi nhắm mắt, đưa tay xoa xoa mi tâm đau nhứt, hắn nói như là than thở:
- Ca, ngươi cũng biết ngươi tình trạng đi, còn cưỡng ép đi ra, ngươi…khẳng định hồn phách không chịu nổi.
Nửa câu sau hắn nói rất nhỏ, giống như nghẹn uất nhưng không cách nào phát tiết, ca ca này, hắn không có biện pháp.
- A Thanh, ta tự nhiên biết ta tình trạng, làm khổ ngươi lâu như vậy, ca ca cũng rất đau lòng ngươi biết không? Chính là ta hồn phách đã yếu đến không được, ngươi còn cố chấp dùng ngươi tinh phách dưỡng ta, ngươi…ngươi thực cho rằng ta là cái ngốc tử, cái gì cũng không biết?
Không gian rơi vào trầm mặc, mãi cho tới khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, mang theo hương vị phấn son, Ngu Hàn thu hồi biểu tình bi thương, hắn ngồi nghiêm chỉnh , ưu nhã uống trà.
- Vào đi.
- Công Tử.
Tiến vào là một nữ tử xinh đẹp, nàng ước chừng ngoại tứ tuần, tuy rằng đã có tuổi nhưng dung mạo vẫn trẻ đẹp như thuở xuân thì, nàng mặc Miêu phục lại càng lộ ra những đường nét hấp dẫn nam nhân.
- Ta cần phải đi ít ngày, mọi chuyện giao cho ngươi xử lý, ngươi cũng thông báo cho mọi người, đợi ta trở về thì hành động.
- Đã biết, công tử.
Ngu Hàn căn dặn xong, hắn phất tay để nàng rời đi, nhưng nàng chậm rãi không động, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, Ngu Hàn nhíu mày:
- Còn có chuyện gì?
Hoa Mỵ do dự, sau cùng vẫn là nói ra nàng canh cánh đã lâu vấn đề:
- Công tử, ngươi có thể hay không cho tỷ tỷ biết ngươi tên thật?
Ngu Hàn cười nhạt, đôi mắt sắc lẻm như dao, hắn nhìn nàng, ánh nhìn không một tia độ ấm, lộ ra tia máu tanh tàn nhẫn của loài thú săn mồi tàn bạo:
- Lão tử không phải tên là Ngu Hàn – Ngu Đoạn Ly sao, ngươi đã sớm biết, còn muốn hỏi cái gì?
Hắn hỏi nàng, nhiều hơn là khẳng định, Hoa Mỵ cảm nhận được sự run rẩy từ tận sâu linh hồn, vội vàng quỳ xuống xin tha:
- Công tử thứ tội, là tỷ ngu muội, chỉ là ta cảm thấy ngươi giống như có lúc biến thành người khác, điềm đạm, ôn nhu, có chút nhược nhược khiến mọi người cảm thấy nghi hoặc, cho nên ….cho nên…
-Được rồi, ngươi lui đi!
“Ngu Hàn “ phất tay cho nàng lui, Hoa Mỵ giống như được giải thoát vội vàng rời đi. Đợi nàng khuất bóng thời điểm, Ngu Hàn mới chậm rãi đưa tay lên sờ sờ chiếc vòng cẩm thạch ở cổ tay mình.
- Ca, ngươi cùng ta thật là song sinh sao, vì cái gì ngươi đi ra thời điểm liền lộ rồi?
Đáp lại chỉ là một trận tiếng cười lanh lảnh:
- Được , được, ca muốn đi, ta đều thay ngươi sắp xếp tốt rồi. Ngươi đi ra, ta muốn ngủ rồi.
Ngu Hàn vươn vai, ngáp mấy cái, chờ đối phương động tác, nhưng người kia lại chỉ im lặng, lúc lâu sau mới đáp:
- A Thanh, ngủ đi. Đêm nay, ca muốn cùng ngươi đồng thời ngủ. Ta cũng sẽ không đi ra, ngươi mau nghỉ ngơi.
Chiếc vòng lộ ra một vầng bạch quang nhợt nhạt,sau đó tắt ngúm, “Ngu Hàn “ nhìn chầm chầm vòng tay, đôi mắt sắc bén lộ ra ôn nhu, hắn vuốt ve chính mình vòng tay:
- Ca, ngủ ngon.
- A Thanh, ngủ ngon.
Bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của người nào đó, hắn khẽ cười một cái. Tắt đèn, đi ngủ.
---***---
Sáng sớm, “Ngu Hàn” ôm theo tay nải đến tửu quán, vừa lúc Trạm Trừng cũng thu thập xong hành lý đi ra . Lam Trạm cẩn thận ôm Lam Niệm ngồi an tĩnh bên bàn, Giang Trừng thanh toán tTử iền . Bọn họ đã nói tốt, hôm nay trở về. Khác biệt chính là lần này thêm một người, Ngu Hàn. Ngu Hàn nhìn hai người đi ra khỏi Tửu lâu, còn mang theo xe ngựa, ánh mắt lộ ra tia phức tạp:
- Các ngươi…định ngồi xe ngựa trở về sao?
Hắn vừa nói vừa liếc cổ xe ngựa đơn sơ kia, ân, không tệ, có điều đi cái này thân thể yếu ớt của hắn sợ rằng không chịu nổi.
- Nếu không phải đi như thế nào, nơi này cách Cô Tô hoặc là Vân Mộng quá xa, truyền tống phù không dùng được.
Giang Trừng khoanh tay, hắn dựa vào xe ngựa, liếc mắt xem thường bộ thân thể thấp bé của Ngu Hàn. Ngu Hàn mặt đầy hắc tuyến, quay đầu bỏ đi:
- Lão tử tuyệt đối không ngồi thứ đó.
Nhưng là, hắn còn chưa đi được mấy bước đã bị một cái roi dài cuốn lấy eo, Giang Trừng chuẩn xác hất Ngu Hàn lên càng xe, hắn dùng là một cái bình thường roi da, nếu là Tử Điện, khẳng định đã đem Ngu Hàn lột xuống một tầng da thịt.
- Ngươi như vậy là muốn mưu sát ta sao?
Ngu Hàn tức giận, hắn đang định nhảy xuống lại thấy Lam Trạm đã chặn bên kia, hắn giận đến nghiến răng, thầm mắng mình ngu ngốc, vì cái gì đáp ứng sẽ cứu người đâu, không đúng là người kia đáp ứng, hắn chỉ là kẻ đổ vỏ mà thôi.
- Gần các ngươi gia có truyền tống trận không?
Truyền tống trận sớm đã thất truyền, đa phần đều là trận pháp cổ xưa, tuy rằng có thể truyền tống nhiều người , thậm chí cả một tòa thành một lúc, nhưng bố trí trận pháp phức tạp, còn phải ẩn giấu, xung quanh bố trí nhiều loại cơ quan nhầm bảo vệ trận pháp. Theo sự phát triển của Tu tiên giới, các tu tiên giả cũng càng nhiều, cuối cùng chế tạo ra truyền tống phù, có thể truyền tống một lúc hai ba người, nhưng là linh lực tổn hao lớn, lại còn rất đắt, số lượng hiếm, các tán tu hoặc các môn nhỏ yếu thậm chí còn không mua nổi.
Giang Trừng suy nghĩ một lúc, hắn xây lại Liên Hoa Ổ, chưa từng phát hiện ra cái gì trận pháp, tựa hồ cả vùng Vân Mộng cũng chưa chắc đã có truyền tống trận.
- Có một cai, nhưng là quá nhỏ, cũng chỉ còn lại một phần.
Lam Trạm nhíu mày, y không quá chắc chắn, nhưng lúc nhỏ thời điểm đi thăm mẫu thân hình như từng nghe mẫu thân nhắc đến Truyền tống trận, tuy là trận pháp sớm bị hủy hoại, chỉ còn lại một phần nhỏ nhưng có dùng được hay không cũng không chắc.
- Ta ngồi không nổi thứ này, nếu như có liền dùng đi, bộ thân già này không chịu nổi loại tra tấn vừa xóc vừa nảy này.
- Không nghĩ đến nơi nhân gian yên hỏa như này cũng có truyền tống trận?
Giang Trừng kinh ngạc nói, hắn tu sống mấy chục năm trên đời cũng chưa từng gặp qua truyền tống trận, không nghĩ đến nơi gió cát mịt mù như Lĩnh Nam lại có thứ này.
- Hừ, sư tổ của ta là cao nhân ẩn sơn, bày cái truyền tống trận khó gì.
Ngu Hàn đắc ý nói, theo hắn chỉ dẫn, Lam Trạm đánh tiến vào một khu rừng trúc miên man, thân trúc thẳng tắp, lá xanh nối lá xanh, nếu là không có Ngu Hàn dẫn đường sợ là bọn họ sớm rơi vào mê trận.
- Mê trận? tuy trận này cũng không tính phức tạp gì nhưng thật không ngờ…
- Nếu chỉ là mê trận bình thường, nơi này sớm đã bị đào ngược lên rồi, ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe truyền lại mê trận này rất lợi hại, là một trận pháp đống kín, cửu tử nhất sinh, tam trận hợp thành một, gần như là không có lối thoát. Huống hồ, cho dù vượt qua cái này cũng chưa chắc có thể nguyên vẹn rời đi. Một khi trận pháp khởi động sẽ tỏa ra sương độc, loại sương này không màu không mùi lại cũng không có mùi vị, ban đầu chỉ là một lớp rất mỏng, mỏng đến mức gần như trong suốt, không cẩn thận sẽ không phát hiện ra.
- Thật lợi hại.
Tích tự như kim, Lam Trạm cũng không nhịn được thán phục, loại trận pháp này gần như là tử trận, nếu bất cẩn đi nhầm khẳng định chết không nghi ngờ.
Đi gần một khắc mới vào được trung tâm rừng trúc, nơi này cũng không bài trí thứ gì, ngược lại có một ngôi nhà trúc cũ kỹ, Ngu Hàn nhảy xuống xe, đi trước thăm dò, Lam Trạm đỡ Lam Niệm từ tay Giang Trừng, cẩn thận ôm lấy. Hai người theo Ngu Hàn tiến vào nhà trúc, bên trong chỉ có một cái giường trúc , còn lại ngoại trừ bụi và mạng nhện hoàn toàn không có thứ gì khác. Ngu Hàn cúi người, dùng tay áo phất sơ cái giường, bụi bặm bay tứ tung, hai vị tu tiên giới cao thủ lập tức sử một cái ‘tránh bụi’ quyết, Ngu Hàn phủi phủi, vừa phủi vừa nói:
- Đến giúp một tay đi, trận pháp ở nơi này.
Lam Trạm vốn định đi qua lại ngặt ôm Lam Niệm, Giang Trừng liền đi qua:
- Để ta.
Giang Trừng cùng Ngu Hàn, hai người thuần thục dọn dẹp cái giường đầy bụi cùng mạng nhện. Lam Trạm ánh mắt phức tạp nhìn Giang Trừng làm xong hết thảy.
Đều là thế gia tu tiên công tử, từ nhỏ được hầu hạ lớn lên, vậy mà…một người cái gì cũng có thể làm, một người cái gì cũng không biết làm.
Dọn dẹp nửa ngày, cuối cùng cũng lộ ra sạch sẽ, Ngu Hàn đem vạt giường nâng lên, lộ ra một mật thất bên dưới, hắn vừa định đi vào, bên cạnh Giang Trừng đã đem hắn chặn lại, nhanh nhẹn nhảy xuống:
- Để ta.
Ngu Hàn có hơi kinh ngạc , nhưng rất nhanh thu hồi, hắn cũng đi theo nhảy xuống, còn lại một mình Lam Trạm, phải ôm theo Lam Niệm, không thể đi theo nhảy xuống.
- Lam Vong Cơ ném A Niệm xuống, có chúng ta đỡ.
Giang Trừng gào lên, hắn sợ y không nghe thấy, Lam Trạm lại gần nhìn, sử một cái hỏa quyết, rốt cuộc nhìn thấy ánh sáng, ánh lửa chiếu đến hai thân ảnh đang đứng phía dưới mật thất, Giang Trừng vươn tay làm tư thế đỡ, Lam Trạm sau khi quan sát kỹ càng, chắc chắn Giang Trừng có thể đỡ tốt hài tử mới thả Lam Niệm xuống, theo sau chính mình cũng nhảy xuống.

---***----
Giang Trừng sử cái hỏa quyết, đem toàn bộ đèn dầu thắp sáng, bên dưới rất rộng, hai bên tường khắc rất nhiều hình thù kỳ quái, bọn họ đều đọc không hiểu. Ngu Hàn đi trước dẫn đường, quanh co một hồi lâu cuối cùng đến được trung tâm mật thất.
Trung tâm trận pháp chính là một cái bia mộ, bên  trên khắc bốn chữ “Yêu Tự phi nhiên” , Giang Trừng nghi ngờ nhìn Ngu Hàn:
- A Hàn, ngươi sẽ không dắt bọn ta đi trộm mộ đi?
- Hừ, lão tử thèm vào.
Vừa nói Ngu Hàn vừa không thương tiếc đem bia mộ dở xuống.
Giang Trừng, Lam Trạm:….
Dưới chân lúc này lộ ra từng luồng bạch quang trong trẻo, Ngu Hàn đứng giữa trung tâm trận pháp, nhìn hai người còn đang đứng trân tại chỗ.
- Di, hai ngươi không tính đi vào?
Hai người không giấu nổi cảm giác kỳ quái, Ngu Hàn rất điềm nhiên nhìn bia mộ dưới chân, thi thoảng còn dẫm dẫm.
Giang Trừng sau khi xác nhận đều đã xong xuôi mới khởi động trận pháp, bởi vì trận pháp quá sức nên cần phải hai người cùng nhau hợp lực, luồng bạch quang tử trận pháp tỏa ra, chậm rãi bao lấy bọn họ, sau đó biến mất.
….+++,,,
Vân Thâm Bất Tri Xứ,
Lam Hi Thần đang ở Hàn Thất phê duyệt công vụ liền cảm nhận được một trận khí tức nguy hiểm, y nhíu mày, là từ mẫu thân trúc xá truyền đến.  Y vội đi xem xét.
Y vung tay hủy đi kết giới, thận trọng tiến vào, bên trong truyền ra từng trận chấn động mạnh mẽ, tựa hồ muốn biến xung quanh thành phế tích.
- Rốt cuộc là cái gì?
Y rút ra Sóc Nguyệt, thận trọng tiến vào trúc xá, một luồng bạch quang từ giữa không trung hiện ra, y ngẩng đầu, liền nhìn thấy mấy thân ảnh rơi từ trên cao xuống, bởi vì quá cao, y nghe không quá rõ.
- Tại sao không nói trước trận pháp ở trên trời a?
Ngu Hàn thật sự rất muốn quay lại ngày hôm qua tát cho chính mình mấy chục cái tát , vì cái gì đồng ý đi “đổ vỏ ”cho kẻ kia a. Bản thân hắn từ nhỏ đã sợ độ cao, cao như vậy, thật sự muốn mạng sao?
Giang Trừng cùng Lam Trạm gần như cùng lúc, vừa rơi xuống liền triệu ra Tiên kiếm, vững vàng giẫm lên thân kiếm, chậm rãi hạ xuống. Mặc dù Vân Thâm có kết giới bảo hộ nhưng cũng chỉ là hạn chế linh lực, không đến nổi không thể ngự kiếm. Giang Trừng dùng roi quấn lấy Ngu Hàn, kéo hắn lên Tam Độc, Ngu Hàn hai chân run rẩy, bất chấp tất cả ôm chặt lấy eo Giang Trừng, vùi mặt vào lưng hắn, sợ đến toàn thân đều muốn bám dính lấy Giang trừng.
- A Hàn, ngươi là keo dính chó sao, mau buông lão tử ra.
- Không buông, buông ra liền té chết, lão tử không buông.
- Ngươi….
- Không buông, không buông,
Giang trừng: ….
Lam Trạm đã sớm hạ xuống, y sơ lược báo cho Lam Hi Thần mọi chuyện, lúc này hiểu ra, Lam Hoán mới thu lại Sóc Nguyệt, Vừa lúc hai người kia cũng hạ xuống.
- A Hàn….
Ngu Hàn vừa he hé mắt nhìn sợ đến tay chân vô lực, vốn đang ôm chặt Giang trừng cũng buông , cứ như vậy tươi sống rới từ trên tiến kiếm xuống.
Ngu Hàn:….
Không phải chứ? Cư nhiên như vậy liền té chết rồi?
Giang Trừng hoảng rồi, hắn vội hạ kiếm, nhưng tốc độ rơi của Ngu Hàn quá nhanh, hắn đuổi không kịp, roi da bình thường cũng móc không tới,…
Hắn vội đổi thành Tử Điện, một tiên vừa ra, chuẩn xác cuốn lấy Ngu Hàn, nhưng lại dọa cho Ngu Hàn sợ ngất rồi.
----------------Hết chương------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro