phiên ngoại:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại mừng thất tịch.
Giang Trừng ngồi trong đình, trong ngực ôm một đứa bé nam chừng bốn , năm tuổi, ăn mặc Lam gia giáo phục, bên người ngồi một nữ hài chừng bảy, tám tuổi mặc Giang thị giáo phục, đáng yêu tử đồng chống cằm nhìn hắn. Nữ hài giống hắn đến chín, mười phần nhưng hắn lại cảm thấy nàng không phải là giống hắn, nàng là giống nương. Càng lớn nàng càng giống nương, từ tính cách đến bộ dáng, Giang Trừng không biết nàng có phải hay không là nương chuyển kiếp sống lại, hắn từng hỏi qua Ngu Hàn nhưng người kia chỉ cười cười nói hắn cảm thấy cái gì thì chính là cái đó, sự thật quan trọng gì đâu. Giang Trừng cũng sẽ không thật sự quan tâm những việc này, hắn chỉ là hỏi một chút, phải hay không lại can hệ gì, hắn chung quy vẫn là thực yêu thương nàng.
-        A cha, bao giờ phụ thân mới trở lại nha, Muội nhi thật nhớ phụ thân.
Tiểu cô nương phồng má làm nũng, xinh xinh khuôn mặt nhỏ , hai má phúng phính hảo khả ái.
Giang Muội – Giang đại tiểu thư, Giang Trừng rất thương nàng, nàng thiên tư thông minh, trong đám tiểu bối cùng lứa luôn là ưu tú hàng đầu, nàng đặt biệt thích dùng tiên, Lam Trạm còn bởi vì này đặc biệt đi Nam Hải tìm một khối quang thạch cho nàng chế tác một thường tiên, cùng Tử Điện giống nhau, Giang Muội rất thích, Giang Trừng nhìn nàng quất roi cực kỳ soái khí, nếu Giang Muội là một nam hài, khẳng định sẽ khuynh đảo nữ nhân tâm, nói không chừng Liên Hoa Ổ ngạch cửa sẽ bị các cô nương đạp gãy.
-        Phụ thân ngươi lần này đi giải quyết tqf túy, không cần lo lắng rất nhanh sẽ trở lại.
Giang Trừng ôn nhu xoa xoa đầu nàng, tiểu cô nương không phục nghênh nghênh cằm:
-        A cha, Muội nhi lớn rồi, ngươi không được xoa đầu ta.
Giang Trừng buồn cười, hắn thu hồi tay,cười thuận theo nói:
-        Phải phải, ngươi lớn rồi, vậy ngày mai ngươi có thể đi thư phòng hỗ trợ ta xử lý công vụ rồi ?
-        A cha, ngươi như thế nào càng ngày càng lưu manh, ta cảm thấy ngươi khẳng định là bị hai vị cửu cửu dạy hư rồi.
Giang Muội một bên nói, một bên nhớ lại bộ dạng không đứng đắn của đại cửu, cùng vẻ một bụng thủ đoạn xấu xa biểu cửu, nha, mỗi lần nhìn thấy nàng đại cửu khẳng định sẽ trêu chọc nàng, mà biểu cửu sẽ ở một bên thêm mắm dặm muối, làm nàng hảo xấu mặt.
Giang Trừng nhìn vẻ mặt ai oán của nữ nhi, cũng lại không trêu chọc nàng, ngược lại thay tiểu nam hài sửa sửa lại mạt ngạch trên trán. Đứa nhỏ này , tự sinh ra ngày đó bọn họ đều nhận ra đứa nhỏ này khẳng định là Lam Niệm, thuộc về thế giới này Lam Niệm. Lam Trạm cảm thấy hai người bởi vì Lam Niệm mà se duyên, kết thành đạo lữ, vẫn đặt đứa nhỏ này tên là Niệm, tự Tu Duyên. Lam Niệm Lam Tu Duyên, vì duyên mà đến, cũng là một cái tên rất đẹp. Tiểu Lam Niệm rata ngoan ngoãn, ngồi tại trong lòng a cha không khóc không nháo, ngược lại nắm Giang Trừng lọn tóc, tự mình tự chơi. Giang Muội ghét bỏ nhìn đệ đệ, hai tay bắt đầu nhéo nhéo cái mũi đệ đệ, nàng không phải không thích đệ đệ, nhưng đệ đệ vì sao lại khả ái như vậy, nếu bị người khi dễ thì phải làm sao? Không được, sau này nàng phải cố gắng trở nên mạnh mẽ, bảo hộ tốt đệ đệ, ai dám động vào đệ đệ của nàng, nàng sẽ cho kẻ đó nếm mùi Lam điện.
Lúc này bên mũi ngửi được mùi hương quen thuộc, Giang Muội nhanh như chớp ngẩng đầu, nhìn đến thân ảnh bạch y đang tiến đến, nhịn không được từ trên ghế nhảy xuống, chạy đến trước mặt y.
-        Phụ thân, ngươi trở lại.
-        Ân.
Lam Trạm nhìn đến nữ nhi, khó được ôn nhu câu môi cười, y cúi thân đem nữ nhi ôm vào lòng, chậm rãi tiến về chỗ hai người kia.
-        Đã giải quyết xong ?
Giang Trừng nhìn đến Lam Trạm tiến đến , thuận tay rót một chén trà nóng cho y, bên ngoài phong tuyết lạnh lẽo, Lam Trạm vừa trở về mang theo một thân khí lạnh, cũng không tẩy trừ đã ôm hài tử, Giang Trừng không vui nhíu mày:
-        Ngươi tẩy tẩy chút khí lạnh, cẩn thận nhiễm lạnh Muội nhi.
Lam Trạm vô cùng ủy khuất, y vừa xong việc, vội vã ngự kiếm trở về, y phục cũng không kịp thay, cũng miễn bàn trên thân khí lạnh. Nhưng để không nhiễm lạnh bảo bối nữ nhi, Lam Trạm vẫn sử một cái quyết tẩy trừ toàn thân hàn khí. Y ngồi xuống ghế, đón lấy cái chén mà Giang Trừng vừa đưa đến, uống một ngụm liền cảm nhận được ấm áp lan tỏa trong thân thể.
Giang Trừng nhìn đến một ít sương tuyết vương trên tóc Lam Trạm liền thuận tay duỗi tay lấy xuống, tràn ngập quan tâm. Lam Trạm yên lặng nhìn Giang Trừng vì y sửa tóc tai rối loạn, còn có bất chỉnh mạt ngạch, trong mắt yêu thương cùng ôn nhu đều có thể tràn ra tới. Kỳ thật, mỗi ngày có thể cùng người kia thức dậy, cùng người kia lẫn nhau ôm ấp, cùng nhau sinh hoạt, còn có lẫn nhau dạy dỗ hài tử thật sự là kiện tốt đẹp nhất trong nhân sinh kiếp này của y. Nhớ lúc trước Ngu Hàn cười cười ôm đến một bình dược cùng Giang Trừng bí mật nhỏ to, âm mưu cái gì đó, Lam Trạm còn nghĩ hai người này có gian tình, cũng không thể trách y, Ngu Hàn cùng Giang Trừng quá thân cận, so với Ngụy Anh lúc trước cũng là một chín một mười, sau lại Ngụy Anh sống lại trở về, bắt đầu âm mưu khó dễ y, Lam Trạm cũng đã sớm tu thành tinh, Ngụy Anh cố tình khi dễ y, y liền giả vờ chịu thiên đại ỷ khuất, rốt cuộc được đến Giang Trừng quan tâm, thuận lợi đem Ngụy Anh đuổi đi. Ngụy Anh lúc đó hận đến nghiến răng, cũng chỉ có thể chịu thua rời đi.
Phát hiện Ngu Hàn cầm một lọ dược thần bí đến còn cùng Giang Trừng bí mật bàn bàn tán tán, Lam Trạm liền ẩn mình sau cây cột muốn lén nghe thử hai người kia bàn tính âm mưu xấu xa gì. Nhìn Giang Trừng nâng lọ dược nhìn ngắm kỹ càng, Lam Trạm càng nghi hoặc, tuy rằng không biết thuốc này dùng làm gì, Lam Trạm vẫn rất cảnh giác. Mãi sau này Lam Trạm mới biết thuốc kia là sinh tử dược, trong lòng âm thầm may mắn, may mắn y cảnh giác cao, lén đem dược đổi lại cho Giang Trừng. Kết quả không cần nói cũng biết.
Bởi vì chuyện này mà Ngu Tiểu Hàn bị đuổi khỏi Liên Hoa Ổ, không được bước chân vào Liên Hoa Ổ nửa bước. Lam Trạm một bên nhìn Ngu Hàn ảo nảo rời đi, một bên đắc ý dào dạt, lại đuổi thêm một cái bóng đèn, về sau thiên hạ chính là Lam Trạm cùng Giang Trừng hai người. Chính là vui vẻ chưa được mấy tháng, bởi vì hoài thai, Ngu Tiểu Hàn danh chính ngôn thuận bước vào Liên Hoa Ổ mỗi ngày cùng Lam Trạm tranh sủng, Lam Trạm hận đến nghiến răng, trong lòng âm thầm tính kế tiễn ôn thần.
Sau đó, hài tử ra đời, Giang Trừng bận công vụ, y bận chăm hài tử, Ngu Hàn cũng trở lại Lam gia, bởi vì Giang Trừng lại hạ lệnh cấm Ngu Hàn bước nửa bước vào Liên Hoa Ổ. Ngu Hàn cực kỳ ủy khuất, hắn cái gì cũng không làm, vì cái gì Giang Trừng đuổi hắn đâu, ô ô hắn hảo thương tâm.
Sau lại mỗi ngày một ít trò vui, chậm rãi trôi qua, chớp mắt bọn họ thành thân cũng hơn mười năm, còn có tận hai đứa nhỏ, hạnh phúc viên mãn.
-        Nghĩ chuyện gì?
Giang Trừng phát hiện Lam Trạm trầm ngâm không nói chuyện, hiếu kỳ hỏi. Lam Trạm ôn nhu cười đáp:
-        Không có gì, nghĩ chút chuyện cũ mà thôi.
-        Đêm cũng khuya rồi, A Niệm cũng mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi.
-        Ân.
Lam Trạm ôm theo Giang Muội,  cùng Giang Trừng ôm theo hài tử trở về phòng. Một đêm mộng đẹp.
____****___
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro