chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Phó bản mới
Ngu Hàn ngồi trong đình hóng mát, hắn chống cằm nhìn xa xa liên hồ, vào thu, tiết trời có phần se lạnh, có lẽ bởi vì nơi này được linh lực bảo hộ liên hồ hoa nở vẫn rất rực rỡ, xinh đẹp. Sắc hoa xinh đẹp xen lẫn lá xanh, miên man trải dài, xinh đẹp như họa.
-        Đang nghĩ cái gì?
Giang Trừng nhìn thấy hắn ngơ ngẩn nhìn liên hồ, cũng tiến lên ngồi. Nơi này tự sau khi trùng tu, so trước kia không bằng. Cảnh còn, người lại sớm không ở, có tươi đẹp hơn nữa cũng không cách nào vãn hồi. Hồi ức tựa như một cây gai, ở trong lòng, yên lặng cắm rễ, chậm rãi lớn lên, không ngừng vươn gai sắc, gãi vào máu thịt. Đau.
-        Cũng không có gì, chỉ là đang ngắm cảnh.
-        Ngươi biết bày truyền tống trận thật?
Giang Trừng cũng không phải không tin hắn, chỉ là truyền tống trận sớm tại mấy trăm năm trước thất truyền, nghĩ đến sư tôn của hắn nếu biết trận pháp này thật sự không tầm thường chút nào.
-        Ta những năm này đi lại giữa hai thế giới nhiều, cũng có ít bằng hữu, đều là lão quỷ tu vi mấy ngàn năm, có chút ít là bọn họ dạy ta. Chỉ là ta không thể tu luyện linh lực, muốn học  cũng chỉ có thể hữu tâm vô lực.
Ngu Hàn thong dong đáp, hắn có chút tự giễu câu môi cười, trong mắt phức tạp , ngón tay theo thói quen chậm rãi nhịp nhịp trên bàn.  Ánh mắt như cũ nhìn về phía xa xa màn trời. Giang Trừng cảm thấy sắc trời đã muộn, vừa vặn nên ăn tối, hắn đứng dậy, cũng lôi kéo Ngu Hàn đứng lên.
-        Đi, nên ăn cơm tối.
-        Ân.
---_____****------_____
Ngu Hàn nhìn ba người ngồi trên bàn, không khí ấm áp hài hòa vô cùng, hắn có chút kỳ quái cắn đũa.
Như thế nào cảm thấy không khí có chút quái quái? Giống như ta là người thừa?
-        Cửu cửu ăn cá đi.
Lam Niệm rất quan tâm Ngu Tiểu Hàn, tự tay gắp cho hắn một miếng cá, hắn có chút ái ngại cau mày, vẫn là miễn cưỡng nói thanh đa tạ, sau đó nuốt xuống, nhai cũng không nhai. Giang Trừng nhìn thấy liền kỳ quái hỏi:
-        Ta nhớ ngươi không ăn cá.
-        Bây giờ ta đổi tính, không được sao?
-        Vậy tới, lại ăn một ít.
Giang Trừng cười trên nỗi đau của người khác, gắp một miếng cá đỏ tươi cho Ngu Hàn, bằng mắt thường có thể thấy được Ngu Hàn sắc mặt tái nhợt, hai tay run run nhìn Giang Trừng không có ý tốt giúp hắn gắp thức ăn. Sau đó, lấy tư thái anh dũng hy sinh nuốt xuống cổ họng, trực tiếp bỏ qua bước nhai. Chính là quá cay, hắn lập tức ho lên sặc sụa, cay đến hai mắt đều mau ướt sũng, một bên ôm lấy lồng ngực ho khan không ngừng. Một bên đưa tay quạt quạt , há miệng không ngừng bi thương cho vị giác của mình. Lam Niệm nhìn a cha đùa chết cửu cửu, hảo tâm múc chén canh cho hắn giải cay, thở dài một hơi. Lam Trạm nhìn một màn này vừa cảm thấy chua vừa cảm thấy muốn cười. Giang Trừng còn chưa có quan tâm y đến vậy đâu, chính là nhìn bộ dạng khổ sở đáng thương của Ngu Tiểu Hàn, Hàm Quang Quân tỏ vẻ A Trừng quan tâm không phải ai cũng nhận nổi.
Ngu Hàn thực sự là vô cùng hoài niệm cơm nước Lam gia, hắn ghét cá, không thể ăn cay, tuy rằng đồ ăn ở Lam gia cũng không phải rất dễ ăn nhưng ít nhất so với bị Giang biểu ca khi dễ hắn vẫn là ăn được tốt chút. Ít nhất cũng không phải giống như hiện tại, cay đều nhanh khóc rồi. Tuy nhiên, nếu có thể chạy về Lĩnh Nam ăn vẫn là tốt nhất. Nghĩ đến ngày mai phải nhanh đi mua đồ vật về, sớm chút chạy về nhà ăn bù lỗ , nếu không chỉ sợ bộ thân thể này khẳng định sẽ thành da bọc xương. Rốt cuộc một bữa cơm cũng miễn cưỡng ăn xong, đề phòng Giang Trừng lại tiện tay gắp đồ ăn cho mình Ngu Hàn vội vàng cách hắn rất xa, cơ hồ là cùng Lam Niệm dính sát vào nhau, cũng không ăn cái gì, vô cùng thanh tâm quả dục nhai cơm trắng. Giang Trừng trừng mắt nhìn biểu đệ vô cùng cảnh giác nhìn mình, đáng thương hề hề gặm cơm trắng, có chút cảm thấy lương tâm ray rứt, có vẻ như đùa có chút quá trớn rồi. Bất quá, Giang tông chủ tỏ vẻ lần sau nhất định phải tiếp tục khi dễ Ngu Tiểu Hàn, đem sổ nợ chậm rãi tính toán. Lam Niệm nhìn cửu cửu đáng thương như vậy, cắn đũa nghĩ nghĩ, cửu cửu hình như là không thích ăn cá, trước giờ không thấy cửu cửu ăn qua, nhưng nó cảm thấy cá ăn rất ngon nha, vì cái gì cửu cửu không thích đâu.
----*****------
Ngu Hàn sáng sớm liền ra ngoài, hắn báo qua với chủ sự một tiếng, sau đó hưng trí bừng bừng chạy đi. Giang Trừng như bình thường xử lý sổ sách, Lam Trạm cũng không có ăn không ngồi rồi, một bên ôm Lam Niệm giáo cầm ngữ, một bên hỗ trợ Giang Trừng kiểm tra mấy đệ tử tu luyện. Tuy rằng công pháp khác nhau, nhưng với tu vi của y, tùy tiện chỉ điểm vẫn có thể. Chỉ là Lam Trạm thật sự sâu sắc hiểu rõ vì sao Lam Niệm mãi vẫn không tấu nổi một cầm khúc, Lam Niệm thiên phú cầm ngữ thật sự quá kém. Này đại khái là giống vị kia đi, nhưng Lam Trạm rất kiên nhẫn, tỉ mỉ dạy Lam Niệm học cầm ngữ, không có chút nào tức giận.
Thỉnh thoảng Giang Trừng sẽ nghe thấy mấy tiếng phá âm truyền tới, nhịn không được nhíu nhíu mày.
Này là tấu cái gì khúc, quá khó nghe.
Rảnh rỗi hắn cũng sẽ đi xem một chút hai phụ tử Lam Trạm học cầm, nhất thời hưng trí cũng sẽ ngồi nghịch cầm huyền. Lam Trạm bị một lớn một nhỏ dùng tiếng cầm tra tấn đến sắc mặt xanh như tàu lá, vẫn phải miễn cưỡng duy trì diện vô biểu tình  ,tuy rằng là thế gia công tử, hắn cũng học qua cầm kỳ thư họa, nhưng có lẽ trời sinh Giang Trừng cùng âm luật vô duyên, hắn cố gắng cách mấy vẫn không học nổi cầm. Lam Niệm  ở phương diện này quả thật là kế thừa đầy đủ. Buổi trưa, lúc ăn cơm không nhìn thấy Ngu Hàn, Giang Trừng hỏi qua quản sự mới biết thằng nhóc kia sáng sớm đã ra ngoài, ban đầu hắn nghĩ chắc là Ngu Tiểu Hàn ra ngoài cọ cơm nên mới cố tình không về sớm, sau đó hỏi quản sự thì mới biết Ngu Hàn ra ngoài một mình.
-        Ngươi nói A Hàn ra ngoài một mình? Không có ai đi cùng?
-        Hồi tông chủ, đúng vậy.
Giang Trừng lông mày nhíu chặt, cũng không quan tâm ăn cơm, vội vàng phân phó quản sự:
-        Lập tức cho người đi tìm, A Hàn không biết đường, nói không chừng đang bị lạc đâu đó.
Phân phó xuống dưới, bản thân cũng đi ra ngoài tìm, Lam Niệm lo lắng nhìn hắn, nó cũng muốn đi, nhưng thân thể vẫn còn yếu, cho dù điều dưỡng rất tốt cũng không nên ra ngoài lúc này. Giang Trừng cúi người, dịu dàng xoa đầu đứa nhỏ, lại hướng tới Lam Trạm nói:
- Ngươi không quá thông thuộc đường, huống hồ A Niệm còn cần người chiếu cố, ngươi hảo hảo chiếu cố A Niệm, ta đi một lát sẽ trở lại.
- Ân. Cẩn thận.
Lam Trạm cũng không có cách nào, cho dù cũng muốn đi hỗ trợ, nhưng ngặt nổi cần phải chiếu cố Lam Niệm, nếu như y cũng đi, đứa nhỏ giao cho quản sự cũng có thể nhưng Lam Niệm thân thể vẫn chưa quá ổn định, vẫn nên đề phòng bất trắc.
Giang Trừng dẫn theo môn sinh, khắp nơi tìm kiếm không ngừng, mãi đến khi sắc trời tối đen như mực vẫn chưa tìm được. Hắn trong lòng bất an càng nhiều, sốt ruột cực kỳ, bắt đầu mở rộng tìm kiếm.
---***---
Ngu Tiểu Hàn một tay chống vào vách đá, tay trái rũ xuống, hoàn toàn không có chút phản ứng, đầu vai huyết nhiễm đỏ tươi chói mắt, lảo đảo từng bước rời khỏi sơn động. Thanh y nhiễm huyết, tóc tai tán loạn, nhìn qua cực kỳ chật vật, dựa theo ánh trăng yếu ớt cẩn thận đi về phía trước. Hắn cũng không biết bản thân đang ở nơi nào, phóng mắt nhìn xung quanh chỉ thấy toàn cây là cây, âm u lạnh lẽo, gió thổi từng cơn rét lạnh thấu xương. Vai trái không ngừng đau nhứt, giúp hắn thanh tỉnh không ít.
Đã là lúc nào rồi.
Hắn không biết, hắn cũng không biết làm sao bây giờ, chỉ có thể theo bản năng đỡ thân thở đi về phía trước.
A Trừng bây giờ hẳn là rất lo lắng, không biết về đến nhà có bị A Trừng dùng tử điện hầu hạ hay không?
Khắp nơi đều là cây, Ngu Hàn chống tay vào thân cổ thụ, cúi đầu thở gấp. Chưa bao giờ hắn hận thân thể của mình đến vậy, đi mới mấy bước đã sắp thở không ra hơi rồi. Mặc dù hắn đã xử lý vết thương trên vai nhưng mất máu vẫn khiến hắn có chút choáng, hắn không muốn chết một cách lãng xẹt tại nơi này, huống hồ hắn còn có việc phải làm.   Ngu Hàn ngồi xuống đất, từ ngực áo rút ra một cây đinh dài bằng gang tay, mũi đinh nhọn hoắc, làm bằng xương người, tinh tế điêu khắc phù văn, trên thân đinh còn dính máu tanh đỏ tươi.
- Đi đi.
Hắn cúi đầu thì thầm, nguyên bản nằm yên không động, Đoạn cốt đinh phát ra đỏ tươi quang mang, giống như mũi tên lao vút đi. Ý thức chậm rãi mơ hồ, trước mặt cũng lâm vào hắc ám.
---****----
Giang Trừng đã sắp lật ngược cả Vân Mộng cũng không tìm thấy người, hắn bắt đầu mở rộng mục tiêu tìm kiếm, hướng về phía núi sâu mà tìm. Mặc dù không chắc Ngu Hàn có đi lên núi hay không? Hắn một mình ngự kiếm đi về hướng Bạch sơn, tuy rằng nơi này cách Liên Hoa Ổ chợ lớn rất xa nhưng hắn cũng không loại trừ khả năng Ngu Tiểu Hàn chạy lên núi tìm ngược. Đang đi, bỗng hắn cảm giác được một tia sát khí nồng đậm hướng về phía mình, hắn vội nghiêng người né tránh, vươn tay bắt được thứ kia.
Là một cây cốt đinh.
Giang Trừng nhíu mày, nhìn phương hướng cốt đinh bay đến, tăng nhanh tốc lực hướng về rừng cây mà đi. Dựa theo sự rung động của cốt đinh, cuối cùng Giang Trừng cũng tìm thấy Ngu Hàn đang ngất dưới một thân cây, nhìn bộ dạng cực kỳ thê thảm. Hắn lập tức cau mày, trong lòng ẩn ẩn lửa giận, cư nhiên dám động đến biểu đệ của Giang Vãn Ngâm này, thật là chê sống quá lâu. Hắn cúi thân, cẩn thận ôm đối phương lên, lại triệu hồi Tam Độc, ngự kiếm trở về Liên Hoa Ổ.
---***---
Giang Trừng ôm ngang Ngu Hàn trở về, sắc diện âm trầm, toàn thân phát ra uy áp lạnh lẽo. Hắn vội vàng gọi y sư, xem một chút Ngu Tiểu Hàn thương tích. Y sư một bên lau mồ hôi lạnh, một bên thật cẩn thận xem mạch. Sau lưng là Tông chủ nhà mình ánh mắt như dao, nhìn chằm chằm y sư khiến hắn xém chút không bắt nổi mạch tượng. Lam Trạm nhìn Ngu Hàn một chút, an ủi nói:
- Tuy rằng thụ thương nhưng cũng không phải nghiêm trọng, ngươi không cần quá lo lắng.
- Đúng vậy a cha, cửu cửu là y sư , nhìn qua là biết cửu cửu đã sớm xử lý tốt vết thương, sẽ không có việc gì.
Lam Niệm cũng đi theo an ủi, cho dù trong lòng cũng rất lo lắng nhưng nhìn qua cửu cửu tựa hồ cũng không thụ thương tích nghiêm trọng gì.
Giang Trừng đương nhiên biết rõ những này, nhưng là hắn không cách nào thả lỏng, trong lòng cũng rất nghi hoặc, đang yên đang lành A Hàn chạy lên núi Bạch Sơn làm gì, huống hồ nơi đó cùng Liên Hoa Ổ lại xa.
Nếu không, hoặc là có thứ gì hấp dẫn A  Hàn hoặc là có kẻ bắt cóc A Hàn mang đi.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nhớ đến hôm nay phê duyệt công văn đọc đến một cái cầu hắn phái người đi điều tra Bạch Sơn, báo rằng liên tiếp có mấy thiếu nam bị mất tích, chỉ là hắn xem đến một nửa thì đầu có chút đau, đi xem Lam Niệm một chút, sau đó lại Ngu Hàn mất tích sốt ruột vội đi tìm, liền quên béng việc này. Nhưng nói đến thiếu nam, thằng nhóc này cũng sắp ba mươi tuổi rồi, con mắt nào của kẻ kia nhìn ra Ngu Tiểu Hàn là thiếu nam mà bắt đi, không đúng, trọng điểm là bọn này đã duỗi tay tới tận chỗ của hắn rồi, thật là lớn gan.
- Quản sự, phân phó một ít tu vi cao đệ tử chuẩn bị theo ta đi xử lý tà vật.
- Rõ, tông chủ.
Giang quản sự nhận lệnh vội vàng đi phân phó, Lam Trạm thấy vậy cũng lên tiếng:
- Ta cũng đi.
- Ngươi đi lấy ai chiếu cố Lam Niệm?
Lam Trạm không có cách nào phản bác, chỉ có thể im lặng. Lam Niệm vội nói:
- Con không sao, con đã hồi phục tốt lắm rồi, hơn nữa có Giang quản sự chiếu cố con, với lại con cũng muốn ở chỗ này canh cửu cửu .
Lam Niệm kiên định nói, to tròn đôi mắt long lanh nhìn Giang Trừng, trong mắt đong đầy mong chờ.
Giang Trừng có chút do dự: ta không yên tâm.
Lam Trạm: Nghe nói huynh trưởng có việc tìm ta, lát nữa sẽ đến, nếu không làm phiền huynh trưởng chiếu cố A Niệm, hảo sao?
Lam Trạm một bên trợn mắt nói dối, một bên ở trong lòng ngàn vạn lần xin lỗi huynh trưởng, lại thầm nói trở về sẽ chép gia quy bù vào.
Giang Trừng vô cùng kinh ngạc: Lam Hi Thần tới làm gì?
Lam Trạm thành thật lắc đầu: không biết.
Lam Niệm:....
Bá bá không phải rất bận sao, sẽ có thời gian chăm ta???? Phụ thân, ngươi sẽ không hố người đi, hơn nữa người kia còn là thân ca ca của ngươi.
Triệt để bán đứng ca ca Lam Trạm không chút nào cảm thấy tội lỗi, ngược lại còn âm thầm tính kế như thế nào thuyết phục Lam Hi Thần giúp y danh chính ngôn thuận ăn bám tại Liên Hoa Ổ.
Đáng thương Lam Xinh Đẹp vừa đáp xuống Liên Hoa Ổ cổng lớn, không biết tại sao lại rùng mình một cái.
Trời thật là lạnh!
- Hồi tông chủ, Lam Tông chủ đệ thiếp mời cầu kiến.
Đang nghi ngờ Lam Hi Thần đến làm gì thì một môn sinh tiến vào thông báo, Ging Trừng rất là khó hiểu, nhưng vẫn phải hợp lễ tiếp y. Trời đã tối lắm rồi, Lam gia gia chủ còn chạy ra ngoài, hợp gia quy sao?
Kỳ thật Lam Hi Thần cũng không phải có việc gì rất quan trọng, chẳng qua y một là nhớ Lam Niệm, hai là bị đệ đệ gấp gọi qua đây, báo hại y một đường ngự kiếm trái tim treo trên đỉnh vực, lo lắng muốn mạng. Kết quả sao, đệ đệ một bên ôm tiểu bảo, đối mặt còn có một vị sát khí âm trầm Giang gia chủ hầu hạ, ngữ khí rất không tốt tiếp chuyện với y. Lam Hi Thần không nhịn được đỡ trán, tâm hảo mệt.
May mắn cuối cùng vẫn là bàn chính sự, nghe đến bọn họ muốn đi Bạch Sơn trừ túy, Lam Hi Thần cũng nhấc lên hứng thú, cùng bọn họ cùng nhau thảo luận:
- Ta cũng nhìn đến một ít công văn kể về Bạch Sơn sự tình, nhưng Bạch Sơn nơi đó hoang vắng, có không nhiều lắm hộ dân, ta cũng đã phái người đi tra xét qua , không có bất luận cái gì phát sinh.
Lam Hi Thần nói, Giang Trừng cau mày:
- Nếu không phải ta ở Bạch  Sơn tìm được Tiểu Hàn thì ta cũng sẽ không nhớ đến những này, ta cảm thấy nơi này thực âm lãnh, lệ khí lượn lờ phiêu tán , chỉ là lúc có lúc không khiến ta không quá xác định.
- Ngu công tử đi Bạch Sơn?
Cái này thực khiến Lam Hi Thần kinh ngạc, Bạch Sơn địa hình hiểm trở, đường núi trắc trở khó đi, theo như Ngu Tiểu Hàn sức khỏe cùng tính tình hẳn là không chạy đi đến nơi này tìm phiền phức.
- Ta cũng không rõ, sáng sớm Tiểu Hàn liền ra ngoài, buổi trưa cũng không trở về, ta lo lắng hắn mới đi tìm, kết quả tìm cả buổi cũng không thấy, rốt cuộc tìm được hắn trên Bạch Sơn.
Nhớ lại bộ dạng toàn thân nhuộm đỏ máu tươi, tái nhợt nằm dưới gốc cây của biểu đệ, Giang Trừng đáy mắt nổi lên sát khí, âm ngoan lãnh lệ tựa như hung thần.
- Mọi người vẫn chưa ngủ sao?
Một giọng nói theo ngoài cửa vang lên thu hút chú ý của bốn người, Ngu Tiểu Hiền mặc tử y, bên ngoài khoác hờ một cái trường bào, là Giang Trừng đem Giang thị giáo phục cấp hắn tạm thời mặc. Tóc dài không trát, thật dài buông xuống, một tay chống cánh cửa, một bên tay trái rũ xuống, sắc diện nhợt nhạt tựa hồ có chút yếu ớt đơn bạc. Giang Trừng vừa nhìn liền vội tiến lên đỡ, vừa rồi còn không có xem kỹ, bây giờ nhìn kỹ mới thấy cánh tay bên trái của Ngu Hàn đã hoàn toàn bất động.
- Tay của ngươi...?
- Còn muốn nhờ ngươi hỗ trợ, chỉ là bị trật khớp vai mà thôi.
Giang Trừng âm thầm thở ra, hắn còn tưởng gãy xương, về sau còn phải nhiều dưỡng, nếu là lệch gân ngược lại đơn giản, chỉnh về là ổn thỏa. Giang Trừng nắm cánh tay của Ngu Hàn, nhanh như chớp nắn lại xương vai, đem khớp vai trở về vị trí đúng. Ngu Hàn thử cử ông cánh tay trái, tuy là còn đau nhưng đã có thể cử động.
- Nói , ngươi gặp phải chuyện gì?
Giang Trừng một bên nói, một bên trở lại ghế chủ vị ngồi. Ngu Hàn tự mình đi về một bên ghế ngồi xuống, hắn trên người vẫn mang thương, bất quá không quá nghiêm trọng.
- Cửu cửu, ôm ta.
Lam Niệm thấy Ngu Hàn ngồi ổn, lập tức vươn tay muốn hắn ôm, Ngu Hàn có chút thật không tiện, Lam Trạm cũng không khó dễ hắn tự thân ôm Lam Niệm giao cho Ngu Hàn ôm. Lam Niệm tuy rằng mới bảy tuổi, nhưng đứa nhỏ phát triển cũng tốt, thực sự có chút nặng. Lam Niệm vui vẻ ngồi trên đùi hắn, hưng trí bừng bừng nắm tóc hắn nghịch nghịch, một chút cũng không buồn ngủ. Ngu Hàn một tay ôm Lam Niệm, một tay như có như không vuốt vuốt lưng Lam Niệm.
- Ta buổi sáng ra ngoài mua chút đồ vật,    mua xong muốn trở về lại không nhớ đường. Ta đi hỏi đường , nhưng ta nói người ta không hiểu, bọn họ đáp ta cũng không nghe hiểu. Kết quả ta liền đi loanh quanh, sau đó bỗng nhiên bị một trận choáng váng đầu óc, mất đi ý thức.
Đợi hắn tỉnh lại đã thấy bản thân bị trói vào một cái thạch trụ, bên dưới là một cái đồ án, trong không khí lảng vảng mùi máu tanh nồng mũi, hắn đã sớm không phải người phàm, hắn nhìn đến mấy chục hồn phách bị trói buột bên trong đồ án, phía trên lại dựng một cây cột, mỗi cây cột treo mười mấy oan hồn không ngừng gào thét, thê lương chói tai, ngay cả trụ đá đang trói hắn cũng có mười mấy oan hồi đang lăm lăm nhìn hắn, Ngu Hàn chịu đựng ánh nhìn ghê tởm của bọn quỷ hồn, bọn chúng nhìn đến hắn toàn thân đều khó chịu, có mấy cái quỷ hoàn còn ở trên người hắn muốn động tay động chân, bị Ngu Hàn trừng mắt dọa đến vội vàng ôm đầu khóc lóc. Mấy quỷ hồn rất nhanh tụ quanh người hắn, có khóc lóc la hét, có van xin cứu mạng, có đối với hắn uy hiếp, Ngu Hàn ánh mắt ngày một lạnh lẽo, âm ngoan mở miệng.
- Câm miệng!
Mấy cục quỷ hồn đang còn nhốn nháo tựa như bị đóng băng, đồng loạt quỳ gối ôm đầu, sợ đến không dám cử động, lũ lượt ngồi đầy đất. Rốt cuộc yên tĩnh, Ngu Hàn từ trong cổ tay xuất ra Đoạn cốt đinh chậm rãi đem dây trói mài đứt.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Ngu Hàn vội vàng nhắm mắt, gục đầu sang một bên , giả vờ như vẫn chưa tỉnh lại. Dựa theo âm thanh cùng mùi tanh ngày một đến gần, hắn liền xuất kỳ bất ý đem đoạn cốt đinh cắm vào cổ họng đối phương, âm độc đẩy sâu vào yết hầu. Người kia bị bất ngờ, sau đó phản thủ, đẩy Ngu Hàn dập mạnh vào cột đá, hung mãnh giãy giụa, muốn kéo Ngu Hàn cùng chết. Ngu Hàn thân thể vốn yếu ớt, nơi nào có thể đấu được một nam nhân cương dương tráng hán, cho dù hắn đoạt được tiên cơ vẫn bị đối phương cắn chặt không nhả, không ngừng nắm hắn vai đập vào cột đá, hắn đau đến muốn xỉu nhưng vẫn kiên trì đè chặt cánh tay, hắn muốn dùng Đoạn Cốt Đinh câu hồn phách của kẻ kia trước khi hắn bị đánh chết. Hắn ngoan độc rút mạnh đinh ra, sau đó lại mạnh mẽ đâm vào, độc ác đâm đúng bảy lần vào cổ họng đối phương,  nhìn đối phương mất đi hơi thở ngã xuống trước mặt, hắn thở ra một hơi. Bả vai bị đập đến máu thịt bê bết, hắn thử nâng nâng tay, đau đến nghiến răng, cánh tay rũ xuống, rõ ràng là đã bị trật khớp. Hắn cũng không rảnh quan tâm này đó,  cất kỹ đoạn cốt đinh, chống tay vào vách đá lảo đảo rời đi. Xung quanh vang lên tiếng các quỷ hồn ồn ào, hắn một quay đầu, ánh mắt tựa như Tu La chúng quỷ hồn liền an tĩnh lại.
- Sau đó ta liền dựa theo cây mà đi, rốt cuộc chịu không nổi ngất đi, may mắn ngươi đến cứu ta.
- Ngươi nhớ rõ đồ án không?
Giang Trừng suy nghĩ đầu tiên chính là quỷ tu, có điều hắn không rõ này quỷ tu muốn làm cái gì vì cái gì muốn bắt nhiều người như vậy, còn giam cầm nhiều quỷ hồn như vậy? Lam gia huynh đệ cũng nghiêm túc chú ý Ngu Hàn, cái này khẳng định là chuyện lớn, nói không chừng còn ảnh hưởng đến tồn vong của toàn tu tiên giới, Lam gia cũng liên lụy vào, Cô Tô song bích không thể không lo. Ngu Hàn nhíu mày, cẩn thận nhớ lại:
- Đồ án màu đen, rất rộng, bên trên có tám cột đá đặt vào tám phương vị, ở giữa dùng máu tươi vẽ rất nhiều phù văn kỳ quái, còn có một ít bỉ ngạn văn, và một ít long hổ văn. Theo như ta nhìn đến cũng gần trăm oan hồn bị giam cầm trong trận pháp này, nói không chừng thiếu ta một người liền vừa đủ bách quỷ.
Long hổ văn cùng bỉ ngạn văn chính là âm soa phù văn, bên trên âm kỳ cũng sẽ vẽ một ít long hổ văn, tác dụng là trấn áp quỷ hồn, thuận tiện quỷ soa đi thu hồn phách. Nhưng là này trận pháp giấu quá kỹ , quỷ sai chỉ sợ không cách nào tìm thấy này mấy chục quỷ hồn. Cũng không biết này trận pháp nhằm mục đích gì, nhưng giam cầm nhiều quỷ hồn như vậy, khẳng định là không có ý gì tốt.
- Giam cầm một trăm quỷ hồn?
Lam Trạm vẫn luôn im lặng, rốt cuộc lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt nghiêm trọng nhìn về phía Giang Trừng cùng Lam Hi Thần, trên mặt lộ ra hoảng sợ chi sắc. Lam Hi Thần thấy đệ đệ hốt hoảng vội nói:
- Vong Cơ nghĩ thế nào?
- huynh trưởng, ta vừa rồi nhớ đến một cái cấm trận, dùng đủ loại phương pháp tàn nhẫn giết chết 100 hồn phách, lại dùng máu tươi hiến tế 100 quỷ hồn, muốn dùng bách quỷ triệu đến bị nhốt dưới a tỳ địa ngục ma quân. Loại này trận pháp rất tàn nhẫn, chưa nói trận pháp lập ra có bao nhiêu độc ác, chỉ cần nghĩ đến triệu ra từ a tỳ địa ngục các gì quỷ túy đều sẽ hại đến bách tính nhân mạng.
Lam Trạm không thích nói chuyện, nhưng cái này không thể không nói. Trận pháp này thật sự đáng sợ, còn tốt vẫn chưa hoàn thành, hiện tại bọn họ cấp tốc đi phá giải này tà trận, chỉ cần thả đi những quỷ hồn bị giam cầm liền có thể phá hủy trận pháp, mất đi quỷ hồn, mất đi quỷ khí cùng oán niệm, trận pháp cũng sẽ vô dụng.
- Này ta thấy khẳng định nhằm vào Vân Mộng, nếu không cũng sẽ không tại địa phận Vân Mộng bày những này.
Lam Hi Thần cũng là khiếp sợ, " bách quỷ đồ" cỡ nào tàn độc, cư nhiên loại trận pháp tàn ác này vẫn còn lưu truyền.
- Ta xem những quỷ hồn này chỉ quá bảy tám chục, vẫn có thể nhanh chúc đi phá, lại sau mấy ngày sợ rằng trận pháp sẽ bổ toàn.
Ngu Hàn cẩn thận tính tính, nhưng hắn không biết có hay không những hồn phách có chút tu vi, cũng không sợ hắn quỷ y thân, trốn thật kỹ.
- sáng mai ta dẫn theo người đi tra xét, nơi này làm phiền Lam tông chủ chiếu cố hai cái tiểu gia hỏa kia.
Vừa nói Giang Trừng vừa đánh mắt về phía Ngu Hàn, Lam Niệm đã sớm ngủ, trên người Ngu Hàn mang theo mùi dược thảo dễ chịu, khiến Lam Niệm thói quen dựa vào liền ngủ say. Ngu Hàn nhìn nhìn đã say ngủ Lam Niệm, có chút không biết làm sao nhìn về phía  Giang Trừng. Giang Trừng đầu tiên là châm chọc cười nhạo một cái, tiêu sái ung dung ôm Lam Niệm trở về. Ba người còn lại cũng nhanh đi ngủ. Trời rất nhanh sẽ sáng rồi.



 
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro