chương 16 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quá mấy canh giờ, Lam Niệm cuối cùng tỉnh.
Lam Trạm canh giữ bên cạnh giường, nhìn nhỏ dài lông mi khe khẽ rung động, hai mắt mở ra, để lộ màu tím nhạt đồng tử, Lam Niệm chớp chớp mắt, muốn nói chuyện lại nhưng miệng khô lưỡi khô, cuốn họng thật đau, cái gì cũng nói không rõ.
- tỉnh ? Uống chút nước nhuận cổ.
Lam Trạm nhìn thấy hài tử tỉnh lại, vội rót một chén trà, dùng linh lực để nước trà nguội bớt, một bên nâng dậy đứa nhỏ, một bên bưng chén trà đến bên môi Lam Niệm, cẩn thận uy xuống. 
Đau rát cổ họng theo nước trà trôi xuống, thoải mái rất nhiều, Lam Niệm nâng mắt nhìn Lam Trạm, chớp chớp mắt, có chút mơ hồ hỏi:
- Phụ...thân...ta...ngủ....bao...lâu?
Bởi vì đã lâu không nói chuyện, cổ họng thực khô, một câu này là dồn toàn thân sức lực tới nói, nguyên bản đáng yêu hài đồng, lúc này mang theo khàn khàn lại có chút mơ hồ không rõ, Lam Trạm nhìn khẩu hình miệng, đại khái hiểu được Lam Niệm muốn hỏi gì.
- cũng gần đủ hai tháng.
- Lâu như vậy....chả trách....ta mơ một giấc mộng thật dài.
Lam Niệm cực kỳ kinh ngạc, trợn trừng mắt hạnh, cũng là không biết mình sao vậy, ngủ thật lâu, thân thể còn có thể linh hoạt hay không? Sau lại hồi tưởng rất nhiều những chuyện đã trải qua, nó mơ thấy rất nhiều, mơ thấy nó về tới khi còn nhỏ, có a cha cùng phụ thân vui vẻ hạnh phúc, còn có A Lăng ca ca, thỉnh thoảng sẽ tới Liên Hoa Ổ ôm chính mình, còn nói sau này chính mình lớn lên sẽ dẫn mình đi săn đêm, còn nói dạy chính mình bắn cung, phải đoạt quán quân thi bắn kỳ. Chính là...chính là những cái đó dĩ vãng quá mức xa xăm, sau đó lại a cha mất đi, phụ thân nhập ma, chính mình mất đi khả năng nói chuyện, cửu cửu dạy chính mình học thủ ngữ, một bên chữa bệnh cho phụ thân, một bên phải chăm chính mình, chính là cửu cửu thường thường sức khỏe không tốt, sẽ thường thường ngất đi. Chính mình quá  nhỏ , lại không thể làm sao bảo hộ tốt cửu cửu. Nghĩ đến những chuyện này, Lam Niệm không nhịn được đáy lòng thương tâm cùng bi xót, nó quá vô dụng, quá nhỏ yếu, không thể cứu a cha, không thể hộ cửu cửu, không thể thức tỉnh phụ thân, phụ thân nhập ma, sở chịu đau khổ, nó cho dù rất đau lòng, nhưng cũng lại không có cách nào. Còn sẽ thường thường khóc nháo, muốn a cha, muốn phụ thân, dù sao khi đó chính mình cũng chỉ mới có ba tuổi, mua thêm phiền phức cho đại bá cùng cửu cửu . Có lẽ bởi vì quá nhỏ, lại sở chịu hết thảy bất hạnh, Lam Niệm trong tâm chậm rãi tạo thành thật nhiều miệng vết thương, tạo thành chấp niệm cùng trầm mê, cuối cùng lâm vào vực sâu tuyệt vọng, không còn ý niệm cầu sinh. Chết đi cũng tốt, không cần tiếp tục đau đớn cùng khổ sở, Lam Niệm nghĩ, liền tự mình trói buột chính mình, đem chấp niệm thật sâu cắm rễ , chậm rãi lớn lên, trói buột chính mình, lại luyến tiếc bước ra, cho dù mỗi ngày lặp đi lặp lại dày vò , cũng không muốn xé mở miệng vết thương , không muốn thừa nhận sự thật, càng không muốn phá kén tỉnh lại. Chính là hiện tại là tốt, song thân đều khỏe mạnh. Thực tốt.
- có đói không?
Lam Trạm vén gọn mấy sợi tóc trên mặt  hài tử, ngữ khí mềm nhẹ mà nói, ánh mắt đong đầy yêu thương , là tự tâm phát ra.
Lam Niệm mãnh gật đầu, thật đói, cũng không cảm thấy phụ thân có chút quá ôn nhu, phụ thân trước giờ đều thực ôn nhu, cho dù đối diện người khác sẽ lạnh mặt, sẽ thực ít nói, nhưng đối Lam Niệm luôn thực ôn nhu cùng kiên nhẫn, trước kia như vậy, bây giờ cũng vậy.
- Có a, thực đói.
Vừa nói, Lam Niệm còn vừa chớp chớp đôi mắt to, đáng thương cực kỳ nói.
Lam Trạm trên mặt không hiện, nhưng trong lòng lại cực kỳ yêu thương đứa nhỏ , cũng không nói hai lời, ôm Lam Niệm vào ngực, đứng dậy đi ra ngoài .
- Phụ thân, đi đâu vậy?
Lam Niệm thắc mắc cực kỳ, Vân Thâm qua giờ cơm không thể ăn, tuy nó không quá rõ hiện tại là giờ nào, nhưng ngoài trời tối đen như mực, sao trời lấp lánh rực rỡ, tay nhỏ ôm chặt lấy Lam Trạm cổ, ngẩng đầu nhìn y đầy thắc mắc.
- Ăn cơm.
Lam Trạm thực ngắn gọn đáp, Lam Niệm tuy rằng rất kinh ngạc nhưng lại cũng không hỏi nhiều, nó dựa đầu vào ngực y, mở mắt nhìn xa xăm sao trời.
****++++
Giang Trừng nhìn nhìn canh trong nồi, lại nếm một ngụm, không quá vừa lòng, nhưng Ngu Hàn dặn dò đồ ăn phải thật thanh đạm, vị cũng phải nhạt chút, cái đó vừa vặn Lam gia khẩu vị , có điều hắn một chút cũng không cảm thấy Lam Vong Cơ có thể vào bếp, thề có trời,  nếu như Lam Vong Cơ có thể nấu ra món gì ăn vào không bị đau bụng chết, hắn liền đổi thành họ Lam. Bất quá hắn khẩu vị lại thích cay, không cay không vui. Muốn nấu thanh nhạt chút, vấn đề này thực sự quá nan giải.
Đang ở suy tư có hay không bỏ vào ít ớt, Giang Trừng nghe thấy có người đến, hắn quay đầu, nhìn đến Lam Trạm thon dài dáng người cùng ôm trong lòng ngực phấn điêu ngọc trát Tiểu Lam Niệm.
Rất tốt, đến rất đúng lúc.
Nhìn đến, Giang Trừng liền đưa tay vẫy vẫy, Lam Trạm cũng ôm Lam Niệm đi qua.
- Tới đây, nếm thử.
Giang Trừng múc một muỗng canh, hơi hơi thổi nguội sau đó đưa cho Lam Trạm nếm thử, Lam Trạm cũng rất ngoan ngoãn cúi đầu uống canh, hai tai chậm rãi nóng lên, dần dần nhuộm hồng, trên mặt lại không hiện chút biểu tình.
- Làm sao vậy, uống được không?
Giang Trừng có chút hồi hộp hỏi, cho dù là hắn rất tự tin chính mình trù nghệ nhưng mà khẩu vị không giống nhau, với lại còn muốn thanh nhạt chút. Nhưng mà cái kia mặt liệt một chút biểu tình cũng không hiện, thiên a, ngươi ít nhất cho chút cảm nghĩ được không a, ta đều gấp chết rồi. Cho dù không quá ngon cũng không rất khó uống chứ?
- Uống ngon.
Lam Trạm ngữ khí nhàn nhạt đáp, nghe không ra chút vui buồn, Giang Trừng chỉ cảm thấy hàng này khẳng định là ở khách sáo có lệ trả lời, lại không nhìn thấy đối phương hai tai đã đỏ đến muốn nhỏ máu , mà Lam Trạm bởi vì ngượng ngùng mà hơi hơi cúi đầu. Bất quá Giang Trừng không nghe ra được cao hứng cùng vui vẻ trong giọng nói của Lam Trạm, chỉ cảm thấy Trạm Trạm là có lệ đáp hắn. Hắn lại hướng sang Lam Niệm, múc một muỗng khác uy Lam Niệm:
- Ngươi nếm.
Lam Niệm vui vẻ uống, quả thực uống ngon, hạnh phúc đến muốn bay lên trời, thực lâu, thực lâu lắm rồi mới lại được a cha tự tay nấu canh , còn tự mình uy đâu.
- a cha uống thực ngon, ta nghĩ lại nhiều uống!
Nhìn Lam Niệm vui vẻ uống canh, Giang Trừng thở phào một hơi, xem ra không khó uống, hắn bảo Lam Trạm ôm hài tử đến bên bàn ngồi, tự mình múc canh qua để Lam Trạm uy hài tử uống. Chính mình lại bưng thêm một ít món khác qua, mặc dù đều là thức ăn lỏng nhưng cũng ăn ngon nga.
Lam Niệm thân thể còn yếu, Lam Trạm một bên ôm Lam Niệm, một bên múc từng muỗng uy hài tử, nhưng y uy có chút vụng về, vừa ôm vừa uy không quá thuận tiện. Giang Trừng nhìn không nổi, cuối cùng là chính mình ngồi một bên, bưng bát canh uy Lam Niệm, trong lòng thầm nói Lam Trạm phế vật, chút chuyện nhỏ cũng làm không xong. Lại không biết đối phương hơi hơi giương môi cười, ở nơi Giang Trừng không nhìn thấy lén lút cùng Lam Niệm liếc mắt , trong mắt tràn đầy ý cười xấu xa.
Một bữa ăn xong cũng đã quá khuya, Lam Niệm mệt mỏi ngủ say trong lòng ngực  Giang Trừng, hắn thỏa mãn ôm hài tử nhìn Lam Trạm xoắn tay áo ở dọn dẹp nhà bếp, vụng về đụng cái này đá đổ cái kia mà nhịn không được cười lên, cũng thỉnh thoảng châm chọc đầy ác ý, nhưng Lam Trạm lại đặc biệt tốt tính, không phản bác cũng không tỏ vẻ khó chịu, làm Giang Trừng cảm thấy không thú vị cũng mặc kệ y đi, chính mình tựa vào bên ghế ôm hài tử xem là được rồi.
Có thể là quá mệt mỏi, hắn rất nhanh thiếp đi rồi. Lam Trạm cảm giác xung quanh im ắng, vang lên tiếng hô hấp ổn định liền dừng tay, quay đầu vừa nhìn, nhịn không được trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
Giang Trừng ôm Lam Niệm, tựa vào bên cửa sổ, cúi đầu ngủ say, hắn khi ngủ rất an tĩnh, rút đi sở hữu hung ác cùng tàn nhẫn, khuôn mặt cũng nhu hòa rất nhiều. Chính là giữa mày vẫn nhíu chặt, ngay cả trong giấc ngủ vẫn không thoải mái cùng cảnh giác. Lam Trạm rửa tay, nhẹ nhàng không tiếng động đi đến bên cạnh hai người, nhìn người kia an tĩnh ngủ, y dịu dàng đưa tay vuốt vết nhăn giữa mày của hắn, cố chấp vuốt thẳng. Theo Lam Trạm cố gắng, giữa mày Giang Trừng cũng thả lỏng, không còn nhăn lại. Có lẽ là do quá mệt nhọc , cũng có thể do thiếu ngủ hoặc có thể do cảm thấy an toàn, Giang Trừng ngủ rất say, không chút cảnh giác, là hoàn toàn trầm miên. Lam Trạm không đành lòng nhìn hắn ôm theo Lam Niệm ngủ tại phòng bếp, đêm khuya sương lạnh, huống hồ nếu giữ như vậy mà ngủ, tỉnh lại khẳng định sẽ thật mỏi, y cúi người, cẩn thận ôm cả hai cha con lên, mặc dù có chút khó khăn nhưng Lam Trạm không để ý, Giang Trừng cảm giác có người quấy rối mình, hắn hơi hơi cau mày, cựa người một chút, vẫn không tỉnh dậy. Này một đường ôm đi, thuận lợi vô cùng.
Lam Trạm quen thuộc ôm người về Tĩnh thất, cũng không chút nào cảm thấy kỳ lạ, cẩn thận đặt hai cha con nằm trên giường, kéo chăn cẩn thận. Sau đó lại đi bên ngoài thư phòng nghỉ ngơi. Này một ngày y chính mình cũng rất mệt nhọc, lúc nãy không cảm thấy, nhưng bây giờ mệt mỏi đánh úp lại đây, thật nghĩ muốn hảo hảo ngủ một giấc. Chính là ban đêm thanh tĩnh thật sự là làm người ta muốn phạm tội, Lam Trạm trong lòng mặc niệm gia quy, lại cúi đầu tại trên trán Giang Trừng nhẹ như chuồn chuồn, trộm hôn một cái.
Thực xin lỗi, trước nay đều là ta sai. Ta không đồng cảm ngươi, ta mù quáng , không nhận rõ đúng sai.
Trước kia ta không thấu hiểu ngươi, căm ghét ngươi, cảm thấy ngươi thật tàn nhẫn, là ta sai, nhưng mà ta hiện tại hiểu ngươi sở chịu đau khổ, cũng nhìn thấy ngươi ôn nhu cùng chân tình.
Ta bây giờ quay đầu, ngươi có thể hay không chấp nhận ta?
Lam Trạm thật sâu nhìn Giang Trừng, sau đó quay người rời đi. Niên thiếu chưa từng để ý người, trưởng thành sẽ vì chính mình ngu xuẩn hận người, hiện tại thấu hiểu hết thảy sau, nhịn không được tham lam lên, tham luyến người. Trước kia Lam Trạm còn mơ hồ không rõ, nhưng nhìn đến Giang Trừng tại Loạn Táng Cương thống khổ kia, y đời này cũng không muốn lại nhìn thấy. Lại thấy hắn gặp nguy hiểm, đầu óc trống rỗng , xuất phát từ bản năng lao qua bảo hộ hắn, không muốn hắn bị thương, không muốn hắn xảy ra chuyện. Đoạn cảm tình này, nếu còn không hiểu, thì Lam Trạm cũng không xứng với danh xưng Cô Tô song bích.
-----***-----
Sáng ngày tỉnh lại, nhận ra mình đang ở đâu , Giang Trừng mặt mày đều đen, ngặt nỗi trước mặt hài tử hắn không tiện phát tác, lại Lam nhị cũng không có  làm gì hắn, nhân gia bất quá ôm hắn đến nhân gia giường, cho hắn ngủ thoải mái, chính nhân gia còn bị đoạt giường đây, hắn lại có tư cách gì cùng Lam nhị phát tác đâu?
Sau khi gặp mặt Lam Hi Thần, lại để Lam gia các trưởng lão bồi bồi một chút Lam Niệm, hắn liền đi xem Ngu Hàn. Tên nhãi ranh kia còn chưa tỉnh, nhưng Giang Trừng còn bận công vụ tại Liên Hoa Ổ , công văn khẳng định lại chất cao như núi rồi. Hắn không thể không trở về giải quyết, thằng nhãi này trước để lại Lam gia đi, sau lại mang về Liên Hoa Ổ sau. Lam Tinh còn chưa trở về, Ngu Hàn vẫn hôn mê chưa tỉnh, Lam Hi Thần bất đắc dĩ để Lam Trạm ôm Lam Niệm theo Giang Trừng về Vân Mộng, để Giang gia y sư khám. Lam Trạm mặt vô biểu tình ôm theo Lam Niệm đi theo Giang Trừng , chính là Lam Hi Thần lại nhìn thấy rõ ràng, Lam Trạm thật là cao hứng . Lam Hi Thần thở dài, trong lòng bởi vì bị bỏ rơi mà bi thương cực kỳ. Thương ba mấy năm bảo bối đệ đệ, suốt ngày bỏ rơi mình theo người chạy, làm sao có thể không đau lòng a?
***----***
Ngu Hàn ngủ ba ngày ba đêm, sáng ngày thứ tư cuối cùng tỉnh. Hắn nhìn xung quanh một chút, đại khái cũng biết bản thân đang ở Lam gia khách phòng, lại thấy bên người không có ai, cũng không có vẻ gì. Tỉnh dậy sau, thay y phục, chải đầu ra cửa. Không biết đứa nhỏ như thế nào rồi, hắn muốn đi xem thử.
- Ngu thúc thúc, ngươi tỉnh?
Đang đi Ngu Hàn liền nhìn thấy đi ở hướng ngược lại hai bé đáng yêu thỏ con, nhịn không được hắn liền hướng hai đứa nhỏ đi qua.
- Tiểu Cảnh Nghi, đang đi đâu đây?
Vừa nói, hắn vừa cười dịu dàng, vươn tay đi nhéo nhéo Tiểu Lam Cảnh Nghi cái mũi, Lam Cảnh Nghi đau kêu, sau đó che mũi trốn sau lưng Tiểu Lam Tư Truy. Tiểu Lam Tư Truy run run che lại Lam Cảnh Nghi, ngẩng đầu cảnh giác nhìn Ngu Hàn:
- Ngu công tử, đừng trêu chọc chúng ta.
Năm nay thỏ con Cảnh Nghi mới mười tuổi, mà Tư Truy cũng mới mười một, trắng trẻo đáng yêu. Bất quá hai bé thỏ con tuy là còn nhỏ lại cao quá vai Ngu Hàn, lại thêm mấy năm khẳng định hắn phải ngước lên nhìn. Ngu Hàn rất là buồn bực, người tu tiên đều ăn uống tốt vậy sao, ai cũng so hắn cao, liền khỏi nói Lam gia hai huynh đệ càng là cao hơn hắn tận hai cái đầu.
-  Được , được, không trêu các ngươi. Các ngươi đang muốn đi đâu đây?
Ngu Hàn chỉ chỉ vào túi đồ hai đứa nhỏ đang ôm, nhìn nhìn, có nến, có giấy, có thẻ tre, ... đây tính làm đèn lồng sao?
- Chúng ta muốn làm lồng đèn, quá mấy ngày nữa là trung thu a.
- cái gì, trung thu? Mấy ngày nữa?
Ngu Hàn vừa nghe đến Trung thu liền tái nhợt mặt mày, trong lòng hoảng hốt cực kỳ. Trung thu, nhanh như vậy, ta rốt cuộc ở nơi này bao lâu rồi a?
- khoảng chừng năm ngày.
Hai bé thỏ nhìn Ngu Hàn sắc mặt trắng bệch, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoảng rất là kỳ lạ, Trung thu a, cũng không phải lễ gì rất quan trọng .
- Kia, các ngươi biết A Trừng ở nơi nào sao?
- biết a, Giang tông chủ cùng Hàm Quang Quân hai ngày trước mang theo A Niệm hồi Liên Hoa Ổ rồi .
Ngu Hàn: .....
Lam Cảnh Nghi ngây thơ đáp, sắc mặt Ngu Hàn lại càng khó coi. Chính mình rõ ràng trước khi ngất đi, hướng Giang Trừng ngất đi, liền tính ngất đi có ngự kiếm cũng không lo chính mình bệnh sợ độ cao, chỉ là....vì cái gì ngươi trở về nhưng bỏ mặc ta không lo a, ta là ngươi biểu đệ, ngươi biểu ca thật quá vô tình vô nghĩa . Ta hiện tại làm sao bây giờ?
- Ngu công tử, nếu ngươi muốn đi Vân Mộng nên đi tìm Trạch Vu Quân hỗ trợ a , chúng ta không giúp được ngươi.
Lam Tư Truy nhìn mặt đã đen như đáy nồi Ngu Hàn, đưa ra đề nghị. Ngu Hàn cũng không còn cách nào khác, hắn bản thân không có linh lực, liền sơn môn Vân Thâm cũng chưa chắc có thể bước ra nữa là đi Vân Mộng, huống hồ hắn không biết đường. Có điều, hắn cùng Lam gia gia chủ không thân, nếu như làm phiền đối phương có chút không tốt lắm. Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng hắn thật sự không có cách nào, vẫn là theo hai bé thỏ con đi tìm Lam Hi Thần nhờ hỗ trợ.
------*****------
Giang Trừng đang ngồi nghiêm túc xử lý công văn, một bên Lam Niệm ngồi trong lòng Lam Trạm chăm chú học đàn. Vong Cơ cầm đặt ngang đùi, tay lớn cầm tay nhỏ từng ly từng tý kích thích dây đàn. Không khí hài hòa, ấm áp vô cùng.
- Tông chủ, Lam tông chủ cầu kiến.
Một môn sinh tiến vào thông báo, Giang Trừng nghe thấy, dừng bút, ngẩng đầu hỏi:
- Lam Hi Thần đến làm gì? Để y đi thính đường đợi đi, ta liền đến.
- Vâng.
Môn sinh rời đi, Giang Trừng gác bút, nhìn sang một lớn một nhỏ kia, liếc mắt:
- đoán chừng là đi thăm các  ngươi , huynh trưởng ngươi thật nhiều yêu thương ngươi .
Lam Trạm cũng không đáp, chỉ là ôm Lam Niệm đứng dậy, thu cầm, đi theo hắn.
----****----
Ngu Hàn nhàm chán ngồi nhịp tay, ngón tay tùy ý nhịp nhịp trên mặt bàn, không có quy luật. Lam Hi Thần  một  bên ưu nhã uống trà, đợi Giang Trừng đến.
- Lam tông chủ hảo .
- Giang tông chủ hảo.
Giang Trừng vận một thân tử y tiến vào, cũng không phải nặng nề tông chủ phục, chỉ là một bộ tử y bình thường. Nhìn đến Lam Hi Thần liền lẫn nhau bình lễ, liếc mắt vừa thấy ngồi một bên Ngu Hàn đang ai oán nhìn hắn.
- A Hàn cũng tới? Ngươi thế nào rồi?
Ngu Hàn hừ lạnh một tiếng, không tình nguyện đáp:
- Ta ổn , bất quá lần này tìm ngươi có chuyện gấp.
- a , cửu cửu !
Lam Trạm ôm Lam Niệm vào sau, nhìn thấy Ngu Hàn, Lam Niệm kinh ngạc kêu lên, không nghĩ đến cửu cửu cũng ở a, nhớ lúc nó mới đến còn  không gặp cửu cửu. Ngu Hàn nghe kêu, quay đầu nhìn, nhận ra hài tử là đứa nhỏ mà mình cứu, hắn cười cười nói:
- Đến, ta xem ngươi hồi phục tới đâu rồi. Ngươi thật đáng yêu nha, có điều cửu cửu không thể gọi bậy, cẩn thận song thân ngươi biết được sẽ truy sát ta.
Vừa nói vừa kiểm tra mạch tượng cùng linh mạch cho Lam Niệm, vừa lòng cười  , xem ra hồi phục rất tốt.
- Cửu cửu, ngươi chính là cửu cửu ah.
Lam Niệm không phục nói, cửu cửu nếu không gọi cửu cửu thì gọi thế nào? Có điều cửu cửu so chính mình chân chính cửu cửu trẻ hơn mấy tuổi, không biết có hung dữ giống cửu cửu hay không.
- ai, ngươi muốn gọi gì thì gọi đi.
Ngu Hàn thấy Giang Trừng ra hiệu cũng  không quan tâm vấn đề này nữa, nói vào chuyện chính:
- Ta đến báo cho ngươi , ta muốn về Lĩnh Nam, đứa nhỏ hồi phục tốt lắm, không cần ta tiếp tục chiếu cố.
Ngu Hàn nói, nhìn một chút nhíu mày Giang Trừng, có chút không vui hỏi:
- Uổng một thân y thuật cao thâm, làm y sư không làm lại chạy đi làm...cái kia, ngươi nghĩ lão tử sẽ mặc kệ ngươi đi làm cái kia kia sao?
- Làm sao vậy, ta kiếm tiền rất chính đáng, với lại ta cũng là tạo công việc cho bọn họ kiếm tiền, ta một chút cũng không ép buột họ. Mặc kệ như thế nào, ta phải trở về trước Trung thu, ta đi lâu như vậy mấy nàng khẳng định nhớ ta muốn chết.
Giang Trừng liếc mắt xem thường, sau đó một phát đánh vào bả vai Ngu Hàn, lực đạo không mạnh, nhưng bởi Ngu Hàn không cảnh giác cho nên xém chút liền ngã , may mắn Lam Hi Thần đứng một bên lanh tay lẹ mắt đỡ được.
- Ngươi xem chút chính ngươi, đứng còn không vững, muốn đi đâu? Lão tử nói rồi, không đi đâu hết.
- Ngươi.....ngươi rõ ràng biết ta thân thể hư nhược còn cố tình đẩy ta, đây là ngươi giở trò.
Ngu Hàn tức đến nghẹn lời, Giang Trừng khoanh tay nhìn hắn đầy xem thường. Ngu Hàn ai oán cực kỳ, mau xem mau xem, ta ca ca có bao nhiêu tốt , còn muốn đánh ta ?
- cửu cửu ngươi đừng đi , được không?
Lam Niệm nghe Ngu Hàn muốn đi Lĩnh Nam liền hốt hoảng nói, nó vừa rồi cảm thấy Lĩnh Nam có vấn đề, cẩn thận nghĩ lại mới nhớ ra Lĩnh Nam là nơi nào.
Lĩnh Nam, biên cương Miêu tộc cùng Tây Vực thông thương, bất quá này đó không quan trọng, quan trọng chính là Lĩnh Nam Tiêu thị là cửu cửu nhất hận. Khi nó còn nhỏ, buổi tối không ngủ được , cửu cửu thường thường kể chuyện bồi nó, có chút chuyện kể về Ngu Hàn khi còn trẻ trải qua. Hắn cũng kể ra Lĩnh Nam .
Lĩnh Nam Tiêu thị, huyết hải thâm thù, huyết tế thiên địa, cửu cửu khi đó rất đau lòng cùng hối hận, hắn nói, bởi vì hắn đi Lĩnh Nam báo thù, a cha lo lắng hắn nên âm thầm đi theo, cuối cùng vốn mang phải chết tâm tiến vào cuối cùng bản thân lành lặn trở ra, còn a cha lúc đó bởi vì cứu cửu cửu mà bị thương, về sau để lại bệnh căn, kim đan cũng chịu ảnh hưởng, thân thể ngày càng yếu. Cửu cửu nói, nếu a cha không đến, hắn khẳng định sẽ không còn mạng quay về, hắn rất hối hận, nếu như được chọn lại, hắn thà mặc kệ Tiêu thị làm càn, chờ bọn chúng được đến báo ứng cũng không đi báo thù. Nhưng bây giờ, cửu cửu muốn đi.
- khụ khụ, ta thật đau, cửu cửu ngươi nhẫn tâm bỏ rơi ta không lo sao?
Lam Niệm đột nhiên ho rất dữ, tựa hồ ho muốn mất nửa cái mạng, mọi người thấy vậy rất lo lắng, Ngu Hàn bắt mạch , sau lại nhìn nó , nhẹ giọng an ủi:
- Đừng kích động, cẩn thận thân thể. Ngươi thân thể tốt lắm rồi, không có vấn đề, không nhất thiết phải là ta chữa, còn nữa, ta phải đi Lĩnh Nam, A Trừng nếu không hỗ trợ, không sao cả, ta lại không linh lực cũng không phải không có cách đến Lĩnh Nam.
- Ngươi muốn làm gì?
Giang Trừng hiểu Ngu Hàn, hắn tuy rằng bề ngoài nhu nhược nhưng đã quyết chuyện gì thì mười con trâu cũng không kéo được hắn. Giang Trừng nhìn đôi mắt tràn đầy kiên định còn lóe lên một tia tàn nhẫn của Ngu Hàn, nhịn không được thở dài. Thằng nhóc cố chấp.
- Vậy khi nào đi? Đi bao lâu?
- Khoảng hai ngày nữa, ta đi mua chút đồ cần thiết, sau đó trở về vẽ Truyền tống trận, ta không muốn lại bay lên trời đâu. Còn đi bao lâu, ân....chắc vài tháng.....Ách vài ngày.
Ngu Hàn vốn định nói bừa vài tháng nhưng bị Giang Trừng lạnh mắt nhìn liền sửa miệng, chỉ là hắn căn bản không nghĩ sẽ trở lại, hắn đi chuyến này, đi chịu chết, cơ bản không còn mạng để quay về.
-  cửu cửu, ngươi đừng đi Lĩnh Nam được không, đừng đi được không?
Lam Niệm gấp đến nước mắt chảy dài, Ngu Hàn nhìn đứa nhỏ cũng cảm thấy đau lòng cực kỳ, nhưng hắn không thể không đi, hắn gắng gượng sống đến hiện tại cũng chỉ vì một mục tiêu duy nhất : trả thù. Hắn chịu đựng đau đớn, một mình lưu lạc tới Lĩnh Nam, còn hạ mình đi làm công tử tại thanh lâu, vì cái gì , vì cái gì hắn phải khổ sở như vậy? Còn không phải bởi vì báo thù sao? Hắn chuẩn bị mười năm, làm sao có thể bỏ được huyết hải thâm thù?
- Thực xin lỗi, ta không thể không đi. Ngươi đừng thương tâm.
Ngu Hàn cười an ủi, đưa tay gạt đi nước mắt trên mặt Lam Niệm , Lam Niệm nhìn vào đôi mắt kiên định cùng nụ cười từ ái của hắn, nước mắt như mưa rơi xuống.
Mặc kệ là Giang Trừng hay là Lam Trạm, ngay cả Lam Hi Thần cũng không dỗ được. Mãi tới khi khóc mệt, ngất đi. Giang Trừng bên ngoài không hiện lại âm thầm nhíu mày nhìn Lam Niệm, thầm nghĩ phải tra xét một phen.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro