chương 15 : Cứu Lam Niệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: Tùy tiện viết, dù sao mình cũng không thu phí, thích thì đọc, không hợp thì đi.  Nếu thấy truyện giống qt khiến bạn khó chịu thì cứ bỏ qua, mình viết thứ mình thích, bạn đọc thứ bạn thích, không thích thì click back thôi.
---------------- Chính văn--------------
Bởi vì Ngu Hàn thân thể hư nhược , hắn còn mới vừa tỉnh, Giang Trừng cũng không gấp ép hắn phải lập tức cứu Lam Niệm, quỷ thuật cho dù là tu quỷ y đi nữa vẫn là có hại thân, đã đợi được bấy lâu, lại đợi mấy ngày cũng không phải không thể.
- Cũng không gấp, A Hàn ngươi trước đi phối dược đi!
- Cũng được, có điều dược tìm được đủ sao?
Thiện tu y thuật, đều sẽ cực kỳ yêu thích hoa cỏ, quý hiếm dược thảo. Ngu Hàn bản năng cũng lộ ra chờ mong, hắn cần dược, tất nhiên là cực kỳ quý hiếm thảo dược, tìm được, sẽ là cực kỳ mong đợi.
Giang Trừng nháy mắt ra hiệu, Lam Trạm liền lấy ra ống trúc, bên trong chứa bạch mạn đà cùng vong xuyên thủy, đều đưa Ngu Hàn. Đối phương thận trọng tiếp nhận, thật cẩn thận mở ra nắp ống, lộ ra điểm điểm sáng trong bạch quang, bạch mạn đà mỏng mảnh cánh hoa bị pháp thuật áp chế thu nhỏ kích thước, vừa vặn nhét trong ống trúc, hắn vừa mở bạch mạn đà liền rớt ra ngoài. Có điều, hoa thật linh tính, cũng không rơi xuống đất, ngược lại chuẩn xác nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, tinh mỹ xinh đẹp cực kỳ.
Ngu Hàn mắt đều phải hoa.
Đáng giá xinh đẹp lại sáng trong vô ngần.
- Rất tốt!
Hắn lộ ra mỉm cười, ngón tay một điểm trên sắc bén phiến lá, nhất thời cắt ra một vết thương nhỏ dài. Máu tươi theo đầu ngón tay rơi vào cánh hoa, biến mất vô tung. Càng quỷ dị hơn là, bốn phiến lá xanh cư nhiên che lại Ngu Hàn tay, tựa hồ ngăn cản hắn tiếp tục tiếp máu.
- Ngươi đau lòng ta sao? Thật có linh tính!
Hắn thu hồi tay, lại đem bạch mạn đà nhét trở lại ống trúc, hoàn trả Lam Trạm.
- Trước giữ cẩn thận, hoa này linh tính cao, ta phỏng chừng cũng không cần đối nó làm gì.
Nhẫn nhịn đã lâu , Giang Trừng liền nắm lấy tay của hắn, nhìn ngón tay còn đang chảy máu, nhíu mày không vui nói:
- Ngươi thân thể đã hư nhược, còn muốn rút tinh khí?
Giang Trừng rất đau xót, ngón tay miết miết một chút, đợi đến khi vết thương khô miệng mới thôi. Cho dù chỉ là một cái biểu đệ, so đệ đệ có mấy khác biệt đâu, vẫn là hắn đệ đệ đi, nhìn Ngu Tiểu Hàn trích tinh khí như vậy, hắn thân là ca ca làm sao có thể không xót.
- Tiểu thương mà thôi, cũng không sao.
Ngu Hàn không quan trọng giật giật cánh tay, hắn là thiên y, nhất rõ ràng bạch mạn đà tác dụng, cũng hiểu rõ nên như thế nào sử dụng. Tuy là bạch mạn đà thật hiếm, có thể tục hồn, trọng sinh hồn phách, cũng có thể thanh tẩy một thân nhiễm ma bạo ngược hồn linh, nhưng nó nhiều năm sinh trưởng tại Minh giới, hấp thụ đến quá nhiều âm khí cùng oán niệm, muốn dùng, cần trước tiên dùng tinh khí tế huyết, sau đó lại cẩn thận nấu qua bảy bảy bốn mươi chín chén nước sương, mới có thể hoàn toàn thanh tẩy nó một thân âm khí dày nặng. Có điều hoa này xem ra quá mức linh tính, đã khai mở linh trí lại có thể từ bỏ tu luyện, tự hiến mình làm thuốc. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy trong lòng bội phục.
Có điều, vì sao luôn cảm thấy trong lòng cực kỳ bi thương đâu?
Giống như hoa này cùng hắn quan hệ rất sâu, lúc hắn cầm nó lên, nó dường như còn rất lưu luyến, cánh hoa nở đến phi thường tinh mỹ. Còn sẽ vì hắn tế huyết mà đau lòng.
Ngu Hàn nhịn không được xoa xoa một chút hơi xót con mắt, giả vờ mệt mỏi nói:
- Ta có chút mỏi, trở về nghỉ ngơi trước, dược ngày mai ta sẽ phối, thuận tiện chuẩn bị đồ dùng cần thiết, ba ngày sau, đúng giờ tuất có thể tiến hành chữa trị.
- Ta đỡ ngươi.
Giang Trừng nhìn thấy hắn sắc mặt tái nhợt, vững vàng đỡ hắn, chống đỡ sức nặng của hắn mà vừa đỡ vừa dìu rời đi. Ngu Hàn rất gầy, lại không quá cao, đứng thẳng lên chỉ cao quá vai Giang Trừng một chút, nên cũng không nặng gì lắm. Giang Trừng vừa dìu vừa đỡ vẫn thực nhẹ nhàng.
Trước khi rời đi không quên cho Lam gia hai huynh đệ cáo từ.
---****----
Mấy ngày trôi qua thật nhanh, Ngu Hàn ở dược phòng phối dược, nhưng dược phòng quản sự Lam Tinh lại có việc không ở, hắn không tốt một mình ngồi tại dược phòng, chỉ có thể lấy chút dược thảo trở về phòng của chính mình, cẩn thận phối dược. Giang Trừng bận rộn công vụ, cũng không thể bồi Ngu Hàn liền trước trở về Vân Mộng xử lý công vụ, lại phân phó một chút việc lặt vặt, sớm trước giờ hẹn liền trở lại.
Lam Trạm vẫn luôn cẩn thận chăm sóc Lam Niệm, nghĩ đến quá vài ngày nữa, vẫn luôn hôn mê không tỉnh tiểu hài nhi rất nhanh có thể hoạt bát chạy nhảy, y trong lòng cũng không nhịn được có chút chờ mong, thường thường sẽ ở một bên chậm rãi đánh đàn. Lam Trạm tùy ý loạn đánh, đánh đến một nửa lại nhận ra y cư nhiên đánh chính là Lam Niệm vẫn hay tấu Tư Niệm khúc, bất quá khúc vẫn chưa hoàn chỉnh. Lam Trạm vuốt dây đàn. Ánh mắt khó được ôn nhu nhìn khuôn mặt đáng yêu của hài nhi.
Đợi ngươi tỉnh, lại dạy ngươi chỉnh khúc.
Nguyên bản là Ngu Hàn tự mình di hồn đi Lam Niệm vực sâu chấp niệm nhưng Giang Trừng không đồng ý, Ngu Hàn thân thể hư nhược, hồn phách lại không ổn định, nếu như còn cố gắng xuất hồn, rất dễ xảy ra chuyện, Giang Trừng tuyệt đối không để Ngu Hàn lại gặp phải nguy hiểm. Ngu Hàn bướng bỉnh không chấp nhận, dù sao hắn thân là quỷ thiên y, chữa hồn phách vốn là hắn thiên chức, huống hồ hắn là người trong nghề, nếu như xuất hiện chuyện gì ngoài dự liệu , cũng dễ dàng tìm được cách giải quyết. Cho dù hắn có tỉ mỉ chỉ dẫn đi chăng nữa, cũng không thể lường trước được mọi chuyện. Suy cho cùng người tính vẫn không bằng trời tính. Giang Trừng cùng Ngu Hàn ai cũng có chính mình lý lẽ, không ai phục ai, Giang Trừng cảm thấy cãi nhau với thằng nhóc này quả thật phí sức, trực tiếp cầm Tử Điện tới uy hiếp Ngu Hàn. Ngu Tiểu Hàn nhìn nhìn toàn thân tỏa ra tử quang Tử Điện, lại nhìn qua Lam gia hai vị ở giả trang cảnh nền, cả hai liền quay đầu giả chết.
Ngu Hàn: ....
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Ngu Hàn trong lòng mặc niệm bản thân là một trang cực kỳ soái tuấn quân tử, cho dù có cúi đầu trước Tử Điện cũng là hợp lẽ thường.
Làm xong xây dựng tâm lý, Ngu Hàn dưới uy áp của Tử Điện, chấp nhận nghe theo Giang Trừng sắp xếp. Kỳ thực
Bọn họ đều cảm thấy theo như Giang Trừng sắp xếp tốt hơn nhiều, huống hồ Lam Trạm cũng tính toán muốn cùng đi.
Bàn xong, Ngu Hàn cần thiết chuẩn bị chút dụng cụ, hắn đi trước trở về phòng. Giờ tuất một khắc mới trở lại, hắn ôm theo một bọc đồ, bày ở trên bàn. Có phù triện, có hai hình nộm cỏ, có tơ hồng, còn có một nhành liễu cùng bảy cây liên đăng. Hắn một bên đem bảy cây liên đăng bày xuống đất, hai bên đặt hai hình nộm cỏ, hắn cẩn thận dùng tơ hồng buột đúng bảy vòng vào  cổ tay Lam Niệm, một đầu lại buột vào eo hình nộm. Đem hai lá phù triện dán lên, lại nhờ Lam Trạm ôm Lam Niệm đến ngồi giữa bảy ngọn liên đăng, liên đăng phân biệt dùng bảy loại đá màu sắc khác nhau làm tâm đèn. Bởi vì lo lắng Lam Niệm ngã cho nên phải có một người ôm Lam Niệm ngồi ở giữa trận pháp, Lam Trạm cùng Giang Trừng phải di hồn, Ngu Hàn chủ trì tế đàn, dư lại Lam Hoán liền nhận nhiệm vụ này. Giang Trừng căn bản không muốn cùng Lam Trạm cùng đi, muốn duy trì hai hồn phách so một hồn càng khó khắn nhưng Ngu Hàn cũng là lo lắng hắn, hai người đi cùng nhau nếu xảy ra chuyện có thể thuận tiện hỗ trợ.
Lam Hi Thần ôm Lam Niệm, quy củ ngồi giữa trận pháp, thật cẩn thận ôm hài tử. Ngu Hàn lại lấy ra mấy sợi tơ hồng khác, một đầu buột vào hình nộm cỏ, một đầu phần biệt buột vào cổ tay của Lam Trạm cùng Giang Trừng, sau đó đem tất cả tơ hồng buột trên cổ tay chính mình. Làm xong hết thảy, Ngu Hàn mới nhìn đến hai người, hắn nghĩ nghĩ một chút, nói:
- Lần này ta sẽ truyền tống nhân hồn của hai người, chỉ có một hồn cho nên hai người cần phải càng cẩn trọng, bởi vì chỉ có một hồn nên các ngươi linh lực cũng dùng không tới, bất quá cũng không thể đả thương mấy sợi tư niệm, gặp được đứa nhỏ hồn phách cố gắng thức tỉnh nó, đánh thức nó khỏi chấp niệm.
Ngu Hàn đem ống trúc có chứa bạch mạn đà và vong xuyên thủy đưa cho hai người:
- Giữ cẩn thận, tùy thời dùng, bạch mạn đà cùng vong xuyên thủy có thể thanh tẩy tư niệm.
Ngu Hàn lần này không dùng Tỳ bà, hắn ngược lại dùng một nhành liễu, sau khi Trạm Trừng ngồi vào trận pháp trên sàn, hắn liền phất nhành liễu một cái, bạch quang lóe lên, hai người liền mất đi ý thức.
---------*****-------
Trước mắt một mảnh xanh tươi cổ thụ, dưới đất nằm bò rất nhiều dây leo to lớn, theo dây leo nhìn liền thấy một cái cây rất to cổ thụ, cây to lại cao, gần như che khuất một nửa bầu trời. Trên cây có rất nhiều đóa hoa hình thù kỳ quái màu đỏ tươi không ngừng đóng mở, cánh hoa to lớn, nhụy hoa lộ ra rất nhiều gai sắc, bên trong ngậm lấy một vật hình tròn phát ra nhàn nhạt bạch quang. Lam Niệm tay chân bị mộc đằng siết chặt, hôn mê không tỉnh, tuy là hôn mê nhưng nét mặt lại cực kỳ thống khổ, Lam Niệm không ngừng cố gắng giãy dụa nhưng càng giãy càng bị siết chặt, mà Lam Niệm cũng nhắm nghiền mắt, không tỉnh.
Nhân hồn không giống thiên hồn lý trí lạnh lùng, cũng không giống địa hồn trong lòng tràn đầy oán hận cùng không cam lòng. Nhân hồn là nhất mềm mại cùng yếu ớt, cũng là bản chất thật của một người. Nhân hồn không giả dối, nếu đau lòng sẽ khóc, vui vẻ sẽ cười là nhất thiên chân vô tà.
Giang Trừng nhìn thấy Lam Niệm bị như vậy liền nhịn không được đau lòng, hắn kích động đến đôi mắt đều mau đỏ, muốn một bước chạy tới che chở cho Lam Niệm. Lam Trạm thấy hắn kích động, trong lòng y cũng sốt ruột không kém nhưng y vẫn là kiềm chế chính mình, nhiều năm khắc sâu quy củ cùng Lam gia giáo dục, Lam Trạm cắn răng kiềm chế chính mình. Giang Trừng cũng hiểu kích động vô dụng, hắn thở sâu một hơi, nói với Lam Trạm:
- Ngươi quấy nhiễu mộc đằng, ta cứu  A Niệm.
So về linh hoạt , Giang gia tốt hơn chính mình, Lam Trạm cảm thấy ý này rất tốt, liền gật đầu đồng ý. Giang Trừng đưa ống trúc chứa bạch mạn đà cho Lam Trạm, hắn giữ lại ống trúc chứa vong xuyên thủy,  rón rén đi ra phía sau cây cổ thụ, Lam Trạm nắm chắc ống trúc, y khinh thân nhảy lên, tại trên không, đem ống trúc mở ra, Bạch mạn đà ra khỏi ống trúc liền tỏa ra bạch quang dịu nhẹ, Lam Trạm dựa theo pháp quyết Ngu Hàn đã dạy, đem bạch mạn đà bạch quang phát ra càng mạnh mẽ, chiếu sáng cả trời đen u ám. Bạch quang chiếu tới đâu, tư niệm liền bị đốt sạch sẽ, cây cổ thụ ý thức được Lam Trạm xâm phạm nó lãnh địa liền huy động rất nhiều mộc đằng, hướng Lam Trạm phóng tới. Mộc đằng vừa to vừa dài, bên trên mộc đầy gai nhọn chứa cực độc, chỉ cần không cẩn thận bị đâm trúng, hồn phách khẳng định bị thương tổn nặng nề. Lam Trạm linh hoạt né tránh, một bên phải lưu ý bạch mạn đà, không được để mộc đằng đâm trúng mạn đà. Mạn đà bạch quang cường hãn, đẩy lui mấy chục mộc đằng, nhưng mộc đằng quá nhiều, bạch mạn đà có chút cố sức.
Bên kia Giang Trừng vẫn luôn âm thầm đợi thời cơ, vừa thấy cổ thụ phóng đi rất nhiều mộc đằng, nhưng nó cũng rất xảo quyệt, để lại rất nhiều đóa hoa kỳ quái kia. Giang Trừng trong đầu xoay chuyển, nắm chặt ống trúc đựng vong xuyên thủy, chớp đúng thời cơ, linh hoạt như xà tránh né mấy cái gai nhọn đang phóng về phía mình, nhưng gai sắc quá nhiều, hắn cũng không thể hoàn hảo toàn bộ đều tránh được, nhưng Giang Trừng cũng không quá lưu tâm, hắn tiếp cận Tư niệm đang trói chặt Lam Niệm. Hắn mặc kệ bị mộc đằng đâm có bao nhiêu đau đớn, một tay bám vào mộc đằng, một tay cầm ống trúc, dùng miệng mở nắp, đem vong xuyên thủy tưới lên tư niệm. Quả nhiên tư niệm giống như gà bị trụng nước sôi, điên cuồng co rút, nhanh chóng thả Lam Niệm ra, bản thân đau đớn co rút lại về phía bản thể của cây cổ thụ, Giang Trừng vội vàng ôm lấy Lam Niệm, đồng thời rơi xuống. May mắn , Lam Trạm luôn lưu ý hai người, ở Giang Trừng rơi xuống thời điểm liền bất chấp lao về phía hắn, đỡ được Giang Trừng, cũng đồng thời dùng thân mình. Mặt đất bò đầy mộc đằng, gai nhọn sắc như lưỡi lê, rơi xuống thời điểm đâm xuyên da thịt, đau đến Lam Trạm cơ hồ mất cảm giác, nhưng y rất kiên định , ôm chặt Giang Trừng, nhanh nhẹn xoay người né tránh mấy nhánh mộc đằng đang hướng bọn họ phóng tới.
- Lam Trạm, ngươi có sao không?
Mùi máu tanh xốc vào mũi, Giang Trừng ngẩng đầu, Lam Trạm đau đến mặt mày tái nhợt, ngay cả hơi sức để đáp lại cũng không có. Nhìn thấy mộc đằng lại muốn phóng tới, Giang Trừng liền vội vàng đứng dậy muốn che cho Lam Trạm cùng Lam Niệm đang ôm trong lòng.
Mộc đằng vô cùng hung hăng, rõ ràng là muốn đoạt mạng sát thủ, thế nhưng hắn nhắm mắt chờ đợi, vẫn không cảm nhận đến đau đớn. Mở mắt liền nhìn thấy vốn dĩ luôn hôn mê Lam Niệm đã tỉnh, Lam Niệm giương mắt nhìn thẳng cây đại thụ, mấy cái mộc đằng vậy mà cực kỳ sợ hãi không ngừng rút lui.
Giang Trừng nhìn Lam Niệm tím nhạt đồng tử, không có đau lòng, không có luyến tiếc, chỉ có một tia kiên định cùng quyết tâm.
- A cha, thả ta xuống. Ta tự mình giải quyết nó.
Lam Niệm vô cùng kiên định, Giang Trừng cũng hiểu này đều là Lam Niệm chấp niệm, muốn chân chính chặt bỏ chấp niệm, chỉ có thể tự thân Lam Niệm chặt bỏ mà thôi. Hắn thả nó xuống, đứa nhỏ liền đi về phía cây cổ thụ. Hắn một bên đỡ Lam Trạm, một bên để ý hài tử. Nhặt lên đã mất đi bạch quang bạch mạn đà, Lam Niệm đưa tay miết miết cánh hoa, đang ở thoi thóp bạch mạn đà cư nhiên cực độ run rẩy, bạch quang mạnh mẽ bao quanh Lam Niệm, đem Lam Niệm bảo hộ chặt chẽ, mà bản thân bạch mạn đà cũng hóa thành một thanh mảnh dài sắc bén bảo kiếm.
Đã là ta chấp niệm, vậy ta tự mình chặt đi.
Lam Niệm ngủ sâu trong tổn thương cùng thống khổ, một mực cố chấp với quá khứ, nắm chặt không buông , nó bỏ rơi chính mình, nhốt mình trong hồi ức, mỗi ngày lặp lại vô vàn bi thương ký ức, mỗi một lần lại thêm một lần sát muối vết thương. Lam Niệm nhất không ngờ là nó chấp niệm quá sâu, sâu đến mức hình thành tâm ma muốn đem nó linh hồn nuốt chửng, chiếm nó thể xác. Nếu là nó tiếp tục u mê không tỉnh, nếu là a cha cùng phụ thân không đem nó xiềng xích phá mở, Lam Niệm cơ hồ đều sẽ bị giam tại nơi này, chậm rãi tiêu biến. Lam Niệm không cam tâm, nó siết chặt kiếm, kiên định chém xuống, dưới tác động của hàng trăm ký ức hiện ra trước mắt, Lam Niệm vẫn kiên định chém xuống, một nhát chém xuyên thân thể to lớn của cây cổ thụ, cũng là chặt đứt chấp niệm cuối cùng. Từng luồng bạch quang từ thân cây tản ra bao lấy Lam Niệm, đây là nó lưu giữ đã lâu hồi ức, đều là nó tốt đẹp nhất hồi ức, vẫn luôn bị chấp niệm chôn giấu. Giờ phút này, tựa như sóng tràn, vồ vập lấy nó, Lam Niệm sau cùng mãn nguyện mỉm cười, hướng về song thân, lộ ra một cái trong sạch mỉm cười. Sau đó , Lam Niệm hóa thành một đoàn bạch quang, chuẩn xác tiến vào ống trúc đựng vong xuyên thủy bên hông của Giang Trừng.
- Phụ thân, a cha, trở về thôi.
Giang Trừng trân trọng ôm chặt ống trúc, mỉm cười vui mừng:
- Được, trở về thôi.
Sau đó hắn đỡ Lam Trạm, cả hai vừa đi vừa dìu tiến về phía trước. Mãi cho tới khi nghe bên tai có tiếng gọi, Giang Trừng mới vội vàng tỉnh lại.
- Tỉnh rồi?
Ngu Hàn bưng cho hắn một chén thuốc, nước thuốc màu xanh nhạt, dậy mùi đắng ngắt, Giang Trừng nhịn không được muốn kháng cự, Ngu Hàn ẩn ẩn tức giận cau mày nói:
- Ngươi uống, vừa rồi các ngươi hồn phách tổn thương, ta không kịp tới chữa trị, liền cấp tốc cho ngươi nấu thuốc, không uống, cũng đừng trách ta độc ác.
Giang Trừng ngại với mặt mũi liền nín thở một hơi uống cạn, chính là thuốc quá đắng, lại có mùi vị kỳ quái, Giang Trừng muốn nôn, lại bị Ngu Hàn ánh mắt chấn nhiếp, hắn chỉ có thể nỗ lực nuốt xuống. Tu tiên giới đều truyền nhau nhất không thể trêu chọc Giang Vãn Ngâm, nhưng bọn họ đều tự biết Giang Vãn Ngâm không thể trêu chọc vì hắn tác phong lệ vũ lôi hành, hung thần ác liệt. Nhưng còn có một loại người càng không thể chọc vào, chính là y sư. Y sư cho dù không có lực uy hiếp với ngươi nhưng ngươi nếu chọc vào bọn họ, ngươi trọng thương hoặc bệnh ốm thời điểm khẳng định chịu đủ loại giày vò.
Giang Trừng nhìn sang Lam Trạm, đối phương thần sắc nhợt nhạt , Lam Hi Thần đỡ đệ đệ, vừa rồi cảnh tượng y cũng nhìn thấy, trái tim mấy lần đều  treo đáy vực, chỉ sợ đệ đệ xảy ra chuyện, y khẳng định sẽ thống khổ không chịu nổi. Ngu Hàn cũng đã định di hồn tiến đến giúp đỡ nhưng y kiên quyết ngăn cản, nếu như cả Ngu Hàn cũng đi vào, nhỡ xảy ra chuyện, y cũng không có cách đem bọn họ gọi tỉnh.
- Lam Niệm hồn phách.
Giang Trừng tháo ống trúc xuống, đưa cho Ngu Hàn, hắn tiếp nhận sau bảo ba người trước đi nghỉ ngơi, thuận tiện giúp hắn canh giữ bên ngoài.
- A Hàn, không cần quá sức.
- Không cần lo lắng, quá mấy canh giờ đứa nhỏ sẽ tỉnh , nằm lâu như vậy khẳng định rất đói bụng, các ngươi thuận tiện chuẩn bị ít đồ ăn lỏng, thanh đạm chút.
- Được.
Ba người ra khỏi phòng, đem cửa phòng đóng lại. Vân Thâm quá giờ cơm liền không thể ăn, giờ này sắc trời cũng đã khuya, trù nương cũng đã trở về, dù sao cũng đã quá giờ hợi.
- Lam tông chủ,làm phiền cho Giang mỗ mượn phòng bếp làm ít điểm tâm, lát nữa cấp A Niệm.
- Giang tông chủ khoan đi phòng bếp, trước dưỡng thần, chú ý chính mình.
Lam Hoán đỡ đệ đệ, một bên nói. Lam Trạm dựa vào huynh trưởng cấp truyền  tống linh lực, thần sắc cũng khôi phục mấy phần. Giang Trừng nghĩ nghĩ, lát nữa khoảng chừng còn phải chiếu cố A Hàn , thằng nhóc này thân thể quá nhược, hôm nay lại lao lực nhiều như vậy, khẳng định lát nữa muốn ngất xỉu.
Hắn liền cũng không vội đi phòng bếp, ngược lại ngồi một bên điều tức, hắn so Lam Trạm thương nhẹ hơn nhiều, chỉ là nguyên khí hao tổn chưa kịp hồi phục.
Lại qua mấy khắc, Ngu Hàn đẩy cửa đi ra, hắn có chút đứng không vững tựa vào cửa, sắc mặt tái nhợt, ý thức cũng có phần mơ hồ. Còn chưa nói gì đã nhào về phía Giang Trừng, ngất xỉu.
Giang Trừng nhanh tay lẹ mắt đỡ được hắn, nhìn Ngu Hàn giữa trán lộ ra yêu diễm đỏ tươi hỏa ấn không nhịn được nhíu mày.
Lúc trước Tiêu Thanh nói qua, Ngu Hàn  trên trán hỏa ấn là một loại hộ thân ấn ký. Bởi vì thân thể quá yếu, cho nên lúc hắn đi theo sư tôn học quỷ y, sư tôn sợ hắn thân thể không chịu nổi cho nên tự mình vẽ một cái hỏa ấn cho hắn, để Ngu Hàn sau này thân thể thiếu hụt nguyên khí thời điểm có thể thông qua ấn ký hấp thụ linh khí của thiên địa, tu bổ nguyên khí chính mình. Ngu Hàn bây giờ hỏa ấn phát ra mạnh mẽ huyết quang, rõ ràng là kiệt sức biểu hiện.
- Lam tông chủ, ta trước dẫn A Hàn đi nghỉ ngơi, hai người trông chừng A Niệm. Lát nữa ta sẽ làm chút đồ ăn mang đến cấp A Niệm.
- Giang tông chủ, nếu không để ta hỗ trợ ngươi đưa Ngu công tử đi nghĩ ngơi,  ta biết chút y thuật, có thể phối chút dược cho hắn.
Lam Trạm đã khôi phục được bảy tám phần, không cần Lam Hi Thần chiếu, Giang Trừng vừa phải chiếu cố Ngu Hàn vừa phải đi phòng bếp làm đồ ăn, thật sự có chút quá sức, huống hồ hắn cũng tổn thương nguyên khí. Lam Hi Thần đề nghị đúng lý hợp tình, Giang Trừng cũng không tốt cự tuyệt, liền đáp ứng.
--------****--------
P/s: Lam Niệm trở lại, Ngu Hàn phải đi. Đang do dự có nên cho Tiểu Hàn đi bán muối hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro