chương 14: Sự lựa chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ps: Đã lâu không đọc nguyên tác, nhớ không nổi chỗ ở của Ngụy Anh ở Di Lăng gọi là cái gì nên ghi đại vậy. Muốn đi tìm cũng không có thời gian, nếu cảm thấy xúc phạm nguyên tác, ta lập tức dừng, sẽ không viết tiếp.
Chương 14: Sự Lựa Chọn
‘Trăng treo đáy nước vô tình
Chu sa trên cổ nguyệt quang trong lòng
Mù mờ sương trắng lãng bay
Bạch quang che mắt chẳng hay ái tình’
Lúc Lam Trạm mở mắt thời điểm, nhìn thấy trước mắt không đâu xa lạ- chính là năm đó vây quét Loạn Táng Cương, xung quanh tối tăm lạnh lẽo, khắp nơi bốc lên mùi hôi tanh nứt mũi , Lam Trạm nhíu mày, cũng không biết bản thân đã đi đến địa phương nào. Nơi này quỷ dị, khẳng định không phải y biết nơi kia Loạn Táng Cương.
Loạn Táng Cương, là năm đó Ngụy Vô Tiện bị vạn quỷ phệ thân. Lam Trạm dựa theo trí nhớ đi lên Di Lăng, đi được một đoạn liền nhìn thấy bách gia gia kỳ, trăm lá cờ đón gió mà bay, kiêu ngạo dẫn đầu chính là tứ đại gia tộc gia kỳ, y nhìn thấy được trong đoàn người có y ca ca, Lam Hi Thần. Có điều vẫn luôn ôn nhu như nước Lam Hi Thần cư nhiên sắc diện lạnh lùng, y cùng Lam gia thế nhưng đứng riêng một góc, cùng Giang thị đứng gần. Giang Trừng không ở. Lam Trạm nghe thấy Bách gia ở bàn tán sôi nổi, chính là kẻ hát người hò, bọn họ chính ở bàn tán xem Giang Vãn Ngâm sẽ có hay không can đảm ra tay.
Nói thế nào thì kẻ kia cũng là Di Lăng lão tổ, là Di Lăng lão tổ một mình ngự vạn thi, chiến công dẫn đầu trong Xạ Nhật Chi Chinh. Bọn họ chính là muốn đi xem Giang gia trò cười, nhưng là bọn họ không dám đi, bọn họ e ngại cái kia tâm tình bất định Di Lăng lão tổ, cũng là e ngại trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết nên mới hèn nhát ở chỗ này chờ đợi.
Lam gia nhất không thích sau lưng người bàn chuyện thị phi, chả trách Lam Hi Thần liền dẫn Lam gia đứng riêng một chỗ. Y không thích loại người này.
Cũng có số ít ở cá cược Di Lăng lão tổ cùng Tam Độc thánh thủ tình cảm tốt như vậy, ai, không biết Giang Vãn Ngâm hắn nỡ ra tay sao, hoặc là nói cái kia Di Lăng lão tổ sẽ ra tay sao, nói không chừng bọn họ ở mưu kế vây chúng ta bách gia muốn bắt ba ba trong rọ đâu.
Lời này nói đến ác thanh ác khí, Giang Hiềm tay nắm chặt bội kiếm, cố gắng kiềm chế chính mình không đi cùng những cái đó miêu cẩu không bằng, ngu ngốc hèn hạ loại người. Giang thị đệ tử bản ý muốn đi theo tông chủ, chính là bách gia một mực muốn Giang Trừng để lại đệ tử, một mình đi Di Lăng lão tổ nơi ở. Muốn đem bọn họ đương con tin, lo lắng Giang Trừng cùng Ngụy Anh hợp sức đem bọn họ diệt sạch.
Đúng là hèn nhát. Giang Hiềm trong lòng khinh thường phỉ nhổ, ngoài mặt vẫn giữ nguyên biểu tình lạnh lùng, vô tình.
Lam Trạm không muốn tiếp tục chứng kiến những này, liền vượt qua bọn họ, tiến sâu Di Lăng, chính là đến Ngụy Vô Tiện chỗ ở.
Trước mắt tối tăm dị thường, y xa xa nhìn thấy bóng lưng của người kia, hắn mặc tử y Tông chủ phục, phát quan nghiêm cẩn , chậm rãi đi ở phía trước. Lam Trạm tăng nhanh cước bộ muốn đuổi kịp hắn.   Đây là Giang Trừng niên thiếu bộ dáng.
Lam Trạm nhìn Giang Trừng dùng lại trước động phủ của Ngụy Anh , chẳng mấy lâu, Ngụy Anh liền ra cửa đón.
- Ngụy Anh , ta hỏi ngươi lần cuối, có hay không theo ta trở về?
Giang Trừng nhìn chằm chằm Ngụy Anh , Ngụy Anh quanh thân nhiễm ma, mang theo một tầng hắc khí, hắn tà mị cười, đào hoa đáy mắt lộ ra một loại bất đắc dĩ cùng nuối tiếc.
- Sớm đã không còn đường về.
Phải nha, Ngụy Anh sớm đã không còn đường lui. Bách gia đối hắn phẫn nộ, khắp nơi hô hào muốn truy sát hắn, Ngụy Anh thật sự không còn đường lui.
Hắn cũng muốn theo Giang Trừng trở về Giang gia, cáo chết ba năm quay đầu về núi, hắn vẫn luôn khát khao trở về nhà, cho dù là vạn quỷ phệ thân, đau đớn tức tưởi thế nào thì chết trên quê hương vẫn là hạnh phúc nhất. Nhưng là hắn không thể, Ngụy Anh sớm đã không thể lại trở về .
- Lão tử bảo đảm ngươi, chỉ cần ta không ngã, Giang thị không ngã, tuyệt đối không để bọn chúng chạm đến ngươi. Không phải ngươi nói muốn đi bái tế ta cha nương sao, ngươi liền theo ta trở về Vân Mộng, ta bảo đảm ngươi, cho dù cùng bách gia chống đối lão tử cũng sẽ bảo đảm ngươi.
Ngụy Anh nét cười càng sau, nhưng đáy mắt lại là đau lòng day dứt, hắn muốn trở về nhưng hắn khẳng định không về được. Ngụy Anh xúc động , hắn tiến lên ôm lấy Giang Trừng. Giang Trừng bị hắn làm cho chết lặng.
- A Trừng, sư huynh đa tạ ngươi, nhưng ta trên thân đã gánh quá nhiều tội nghiệt, ta không muốn liên lụy ngươi cùng chúng ta Vân Mộng bá tánh. Chính là A Trừng, ta nợ ngươi quá nhiều, cho dù tẫn kiếp này cũng không cách nào trả đủ. Nhưng ta vẫn là có một quá đáng yêu cầu, ngươi đáp ứng sao?
Ngụy Anh câu môi cười, hắn kề trán mình cùng trán đối phương sát nhau, tưởng tượng khi bọn họ còn nhỏ thời điểm, lẫn nhau ôn nhu an ủi. Ngụy Anh là cười nhưng hắn đáy mắt đã chất chứa không cách nào nhịn được bi thương, hắn dụi dụi trán, muốn cảm nhận hơi ấm cuối cùng.
- Sư huynh muốn ở giây phút cuối cùng này nghe ngươi gọi ta một tiếng sư huynh, A Trừng sẽ đáp ứng sao?
Giang Trừng bất động nhìn hắn, cái trán hai người kề sát, Ngụy Anh trán thực lãnh, Giang Trừng muốn cử động nhưng toàn thân giống như bị đông cứng không cách nào cử động được, hắn liền mắng:
- Ngụy Anh, giải huyệt cho ta.
- A Trừng gọi sư huynh nha, ngươi gọi một tiếng ta liền toại nguyện rồi.
Ngụy Anh đối Giang trừng lộ ra thật ôn nhu, dịu dàng ý cười, là hắn chân tâm cười, cũng sẽ không có người lại thấy qua hắn như vậy chân tâm cười.
- A Trừng sư huynh phải đi, ngươi nếu là không gọi, sư huynh sẽ rất tiếc nuối.
Giang Trừng vẫn một mực trân trân nhìn hắn, Ngụy Anh ôn nhu cười cười, hắn dần lùi lại, khoảng cách cùng Giang Trừng ngày một xa.
- A Trừng, gọi một tiếng sư huynh, được không?
Hắn lần nữa hướng ánh nhìn tiếc nuối về phía Giang Trừng, trong mắt  tràn ngập nuối tiếc, nhợt nhạt cầu xin. Hắn đưa tay rút bên hông sáo ngọc, đen bóng đẹp mắt Trần Tình thả vào bên môi, chậm rãi thổi ra một cái cực độ bi thương sáo khúc. Vạn thi nghe tiếng liền như nổi điên giống nhau, điên cuồng lao về phía hắn, Ngụy Anh vẫn một mực nhìn về phía Giang trừng, hắn cười, như bên khóe mắt lại lặng lẽ rơi xuống một giọt lệ nóng bỏng.
- A Trừng sư huynh phải đi, ngươi nhất định phải sống cho tốt, phải trở thành tông chủ tốt, đưa chúng ta Giang thị trở thành thế gia đứng đầu.
Giữa muôn vàn tiếng gào thét, Ngụy Anh thanh tuyến vẫn rõ ràng truyền vài Giang Trừng tai, Giang Trừng nỗ lực phá giải huyệt đạo , hắn hét lên đầy đau xót:
- Sư huynh, ngươi dừng tay cho ta. Lão tử không cho phép ngươi chết, ngươi dừng tay cho ta.
Giang Trừng bất chấp linh lực chưa kịp hồi phục hắn triệu ra Tử Điện đem vạn quỷ tàn sát, một tay khác nắm Tam Độc, mỗi một đường kiếm đều nỗ lực tiến gần Ngụy Anh. Chính là quỷ thi quá nhiều, sớm đã vây chặt Ngụy Anh. Trong cơn đau đớn tột cùng, vạn quỷ phệ thân, Ngụy Anh nghe thấy Giang Trừng gọi hắn sư huynh, liền nở nụ cười mãn nguyện, Trần Tình rời tay, Ngụy Anh huyết nhục mơ hồ bị vạn quỷ điên cuồng cắn xé. Giang Trừng cũng đã chém giết đến điên cuồng, hắn tử y đều bị nhiễm một tầng máu tươi dày đặc, đôi mắt đục ngầu chứa đầy lệ khí nhìn chằm chằm về phía Ngụy Anh . Nhưng là cái gì cũng đã không còn, Ngụy Anh sớm đã không còn. Chỉ còn lăn lóc trên sàn là Trần Tình quỷ sáo. Giang Trừng điên rồi, hắn phát điên chém giết điên cuồng, đến nỗi sức cùng lực kiệt ngất đi trên đất. Trước khi tia ý thức cuối cùng tan rã, hắn vẫn không ngừng cố gắng vươn tay với về phía Trần Tình, nhưng là Trần Tình quá xa, hắn với không tới, cũng chạm không đến. Giang Trừng cứ như vậy ngất đi, Lam Trạm muốn tiến đến giúp đỡ, nhưng y giống như không khí, không có cảm giác tồn tại, cũng không cách nào chạm vào bất cứ thứ gì. Chỉ có thể bất lực đứng bên làm người qua đường.
- Giang Vãn Ngâm , ngươi sao rồi. Mau tỉnh.
Nhưng là Lam Trạm vẫn cực kỳ lo lắng, y tiến đến chỗ Giang trừng, muốn đỡ hắn, nắm hắn tay truyền tống linh lực nhưng y không cách nào chạm vào hắn, bàn tay y trong suốt, xuyên qua đối phương thân thể. Lam Trạm hoảng đến hỏng rồi, y lo đến phát khóc, không phát giác khóe mi lặng lẽ ướt át. Lam Trạm cho dù biết là bất lực, vẫn cố chấp không ngừng ở bên tai lay gọi Giang Trừng. Y tựa hồ giống như khi còn nhỏ mẫu thân mất thời điểm, cố chấp chạy đi tìm, không gặp mẫu thân sẽ khóc nháo, nháo đến huynh trưởng cũng theo y khóc, thúc phụ đau lòng không được liền đem hai cái đứa bé ôm vào.
Đó là loại cảm giác như thế nào? Rất đau lòng, đau lòng không nhịn được vừa bất lực vừa thê lương, đau đến chỉ muốn lập tức dùng tay bóp nát chính mình trái tim.
Lam Trạm thủ Giang Trừng một đêm, hắn sau cùng cũng tỉnh rồi, hắn tỉnh lại thời điểm việc đầu tiên chính là đi mò Trần Tình, nhìn thấy cô độc sáo ngọc nằm trên đất, hắn gắng gượng đến gần , đem quỷ sáo nhặt lên, thật cẩn thận vuốt ve.
Tím đen đồng tử hàm chứa vô hạn bi thương, hắn vừa vuốt ve Trần Tình vừa mấp máy môi.
Lam trạm nghe được hắn ở lặp đi lặp lại : “Sư huynh”.
Giang Trừng cứ ngồi như vậy mấy canh giờ, hắn giống như hồi thần, hắn đứng dậy, sửa sửa y phục, phủi sạch bụi đất, lạnh lùng rời đi. Lam Trạm vội vàng đi theo lên.
Giang Trừng hội họp cùng bách gia, hắn hướng bách gia thông báo:
- Ma đầu Di Lăng lão tổ đã diệt, từ nay tu tiên giới có thể ăn ngon ngủ yên . Đệ tử Giang thị nghe lệnh.
Giang Trừng vừa nói, Giang thị đệ tử đồng loạt quỳ xuống, hắn ánh mắt lạnh lùng, giọng nói mang theo lãnh khốc cùng tàn nhẫn:
- Từ nay về sau bất cứ là kẻ nào, ở đâu nếu gặp phải quỷ tu đều giết chết không tha. Gặp một cái giết một cái gặp trăm cái giết trăm cái, các ngươi nhớ rõ hết chưa?
- Nhớ rõ.
Vân Mộng Giang thị nhất tề hô to, tiếng hô như sấm dậy, dọa đến Bách gia run rẩy, sợ hãi. Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng, thở dài tiếc nuối. Y không giống Lam Trạm ngây thơ cả tin, Lam Hi Thần giỏi nhất nhìn thấu lòng người, y là nhìn được Giang Trừng ẩn tình. Nhưng Lam Hi Thần không nói, cũng không tỏ vẻ gì, y đem tất thảy nhìn ở trong mắt, lại lặng lẽ làm người ngoài cuộc.
Nhìn Giang Trừng mang theo Giang thị đệ tử rời đi, Bách gia cũng lục tục giải tán. Lam Trạm muốn đi theo, lại cảm giác trên mặt nóng rát, y giật mình tỉnh lại.
- Ai, tỉnh ah. Lão tử còn tưởng đâu ngươi chết luôn rồi.
Giang trừng phủi phủi y phục đứng dậy, Lam Trạm đối Giang Trừng mặt lạnh trong lòng phức tạp, trước kia y ngu dốt luôn ở đối hắn thù ghét, y cảm thấy hắn tàn nhẫn, lại độc ác, Ngụy Anh đối với hắn tốt bao nhiêu, hắn lại có thể lạnh lùng xuống tay. Loại người tàn nhẫn như hắn thật sự khiến y nhiều chán ghét. Nhưng trải qua lần này, Lam Trạm cũng xem như hiểu rõ hắn một mặt, Giang Trừng trọng nghĩa trọng tình, còn bao che người nhà như vậy. Thật sự xứng một cái tri âm tri kỷ.
- Làm sao vậy, bị dọa ngốc rồi? Ngươi nhìn ta trân trân làm gì, ta cũng không đắc tội ngươi.
- Giang Trừng, đều qua. Buông xuống đau khổ.
- Nga, ngươi ở nói chuyện cười. Cái gì mà đều qua, lão tử phải buông xuống cái gì?
Hắn khoanh tay, nhìn Lam Trạm cực nhạt con ngươi trong suốt thấy đáy, Giang Trừng nhớ lại vừa  rồi trong ảo cảnh nhìn đến Lam Trạm, nha Lam gia thật đúng là nhất phái si tình, hắn trước nay đều không hiểu Lam nhị vì cái gì căm ghét mình như vậy, gặp nhau thời điểm luôn là nhìn hắn bằng ánh mắt căm hận, hắn thật không hiểu, hắn rốt cuộc vì cái gì bị y đối xử như vậy? Đi học thời điểm hắn luôn vì bản thân là Vân Mộng thiếu chủ giữ lễ tiết, đối đồng học có đủ lễ tiết, hoàn toàn không hề đụng chạm đến Lam nhị. Xạ nhật chi chinh thời điểm bọn họ là đồng đội, lẫn nhau hỗ trợ , không tính thân cận cũng là cái chiến hữu chi tình. Thế nhưng Lam Vong Cơ đơn phương cùng hắn đối địch, Giang Trừng không hiểu, nga hắn thử nhớ một chút, Lam Vong Cơ đối hắn căm ghét là sau Ngụy Anh mất ba năm thì phải, Giang Trừng nghĩ nghĩ, hắn tuy rằng quan tâm Ngụy Anh nhưng hắn vốn là gỗ đá không hiểu tình cảm, như nào cũng nghĩ không ra Lam nhị vì sao đối hắn như vậy. Cho tới hắn liền nghe đâu đó nói Lam Vong Cơ có đoạn tụ sở thích, ha ra là như vậy. Hắn ở ảo cảnh tao ngộ chính là Lam Vong Cơ năm đó làm loạn bị nhốt tại Vân Thâm bất tri xứ. Hắn chứng kiến y uống rượu , còn thượng lạc ấn, chỉ cảm thấy Lam gia nhất phái si tình vừa ngốc vừa đáng thương. Chính là trong một lần săn đêm, Lam Trạm cùng hắn gặp nhau, Giang Trừng vốn định chào hỏi đối phương nhưng Lam Trạm không nói không rằng triệu Tị Trần cùng hắn đánh lên, Giang trừng nhíu mày: Ta khi nào cùng Lam nhị đánh đến tàn nhẫn như này?
Giang Trừng vừa né vừa phản đòn, tuy là bọn họ trước kia ghét nhau, gặp nhau vẫn thường đánh lên nhưng cũng không đến mức một chết một sống như vậy. Giang Trừng nhìn trước mặt nhất chiêu nhất chiêu đều là nhắm hắn hiểm địa mà ra, độc ác , hiểm hóc , tùy thời là muốn hắn mạng. Giang Trừng trong đầu xoay chuyển liền triệu ra Tử Điện, một tay Tam Độc, một tay Tử Điện quấy rối Lam nhị chiêu thức. Đối phương lật tay đổi thành  cổ cầm, y đàn, là một khúc ma âm, Giang Trừng tai đau đến cơ hồ mất cảm giác, hắn dùng chính mình ý chí ép buột bản thân tiếp tục đánh.
Cái này khẳng định không phải Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ cùng hắn nhiều lần đánh nhau nhưng đều là cả nể hai nhà quan hệ nên bọn họ chỉ là luận bàn, hoặc giả cho nhau vài cái tiểu thương. Nơi nào sẽ ra tay tàn nhẫn như vậy. Lam Trạm đàn, ma âm khiến Giang Trừng ý thức lâm vào mơ hồ, hắn gượng chống chính mình, hai bên tai bởi vì ma âm quấy nhiễu chảy ra máu tươi, ẩn ẩn trong ma khúc phát ra những ám tiễn, Lam nhị lạnh lùng nhìn hắn, đôi con ngươi đỏ tươi như máu, khóe mắt bạo hồng. Giang Trừng lý trí ở nhắc nhở hắn tuyệt đối không thể thua, hắn cùng Lam nhị năng lực tương đương, huống hồ đây chỉ là một cái tà ma giả mạo Lam Vong Cơ, hắn sao có thể chật vật đến nỗi không thể phản công? Giang Trừng cường chống chính mình, dồn linh lực vào tử điện, một tiên vứt ra chuẩn sát đem cổ cầm đánh văng, sau đó hắn trở tay đem Tam độc chuẩn xác đâm tiến đối phương ngực trái. Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn, sau đó nở nụ cười, trước mặt liền biến thành Ngụy Anh, Ngụy Anh nhìn hắn, đào hoa mắt lộ ra bi thương:
- A Trừng, ngươi nỡ đối ta ra tay sao?
- “ A Trừng, sư huynh phải đi. Gọi ta một tiếng sư huynh được không?”
Giang Trừng kém chút liền xiêu lòng, may mắn Ngụy Anh trước mặt đem kiếm đâm hắn một nhát, khiến hắn thanh tỉnh.Tam Độc xuyên qua đối phương thân thể, linh lực cuồng cuộn thiêu đốt, Ngụy Anh lại biến thành bộ dáng Ngu Tử Diên, nó không ngừng gào thét, mắng nhiếc hắn.
Giang Trừng hai mắt nhiễm hồng. Hắn trong lòng vẫn không nhịn được bi xót, là nương. Nhưng nương nhất phái cao ngạo, nàng sẽ không đáng thương cầu xin, nàng cho dù mắng hắn cũng sẽ là lạnh lùng rầy hắn đôi ba câu, tuy là mắng nhưng là ở dạy dỗ hắn. Cái này tà ma dám biến thành hắn nương, đúng thật tìm chết. Giang Trừng vứt Tam độc trực tiếp dùng tay không xiết lấy tà ma cổ:
- Biến thành ta nương, ngươi xứng sao?
Hắn vừa nói vừa siết chặt cổ đối phương, tà ma khổ sở cực kỳ, không cách nào động đậy. Dưới ánh mắt tu la của hắn, tà ma chậm rãi bị hắn siết chết, còn chưa thỏa mãn, Giang trừng đem tử điện chặt đi linh căn của nó, khiến nó không thể siêu sinh. Cũng không thể trách hắn ra tay tàn nhẫn, có trách , trách này tà ma thật biết lựa đối tượng, dám giả mạo thành hắn nương, bôi nhọ nàng.
Giang Trừng trước mắt chậm rãi mờ ảo, hắn tuy là giết được tà ma nhưng chính mình cũng thụ thương tích, thực sự là nỏ mạnh hết đà.
Chính là tỉnh lại thời điểm, hắn phát hiện hắn cùng Lam Vong Cơ đang nằm giữa rừng bỉ ngạn. Mà Lam Vong Cơ vẫn hôn mê chưa tỉnh, cũng không biết tao ngộ đến cái gì ảo cảnh, Giang Trừng nhìn thấy hai bên khóe mắt y chậm rãi rơi xuống hai giọt thanh lệ. Hẳn là rất đau lòng đi. Hắn bản không muốn phá y nhưng Lam Niệm còn đang nguy kịch, Ngu Hàn thể chất hư nhược, không biết có thể duy trì bọn họ bao lâu, hắn nghĩ nghĩ liền ở trên mặt đối phương đáp một cái bạt tay. Ân chính là cực kỳ có lực, mạnh bạo bạt tai. Giang Trừng là cố tình.
- Nga đều trở lại, thật là khiến ta đợi đến phiền chán.
Tiểu công chúa từ đâu xuất hiện, nàng tay cầm một trản bỉ ngạn hoa đăng, y phục màu đỏ tung bay ma mị. Nàng đi vượt qua bọn họ, chậm rãi đi về giữa vườn bỉ ngạn hoa, sắc đỏ kiều diễm như nuốt chửng nàng, nàng cứ như vậy đi thẳng đến bờ sông. Trước ánh mắt hiếu kỳ của cả hai, nàng khẽ cúi người đem bỉ ngạn đăng thả xuống Vong Xuyên hà, sau đó chậm rãi múc một ống nước đầy. Nàng vươn tay , tùy tiện hái một cây bỉ ngạn hoa, dưới vầng bạch quang dịu dàng đóa bỉ ngạn đỏ tươi chậm rãi biến thành màu trắng tinh khôi, vốn dĩ hoa lá bất tương phùng bỉ ngạn cư nhiên nứt ra chi chít lá xanh.  Nàng đem hoa cắm vào ống nước, mang đến đưa cho hai người.
- Các ngươi vượt qua thử thách, bỉ ngạn hoa nói với ta nó bằng lòng giúp các ngươi, cái này hoa có linh tính hy vọng các ngươi trân trọng. Phải rồi A Thanh ca ca cần thiết phải chuẩn bị chuyển sinh, cho nên các ngươi thay hắn giao thuốc này cho A Đoạn ca, giúp ta chuyển lời tới A Đoạn ca ca nói hắn công đức viên mãn, sau này không cần xuống đây chữa bệnh cho quỷ hồn nữa.
- Đa tạ tiểu công chúa.
Giang Trừng tiếp nhận hai lọ dược, Lam Trạm tiếp nhận ống trúc. Hai ngươi bọn họ đồng thời nói đa tạ, tiểu công chúa liền xua tay:
- Có gì đáng đa tạ , là các ngươi tạo hóa. Đến, ta đưa các ngươi trở về.
Nàng vung tay, bạch quang dịu dàng bao vây hai người, xung quanh bỉ ngạn cánh hoa như bay múa, cuốn hai người hồn phách rời đi.
-----------+++--------
Lam Hi Thần nghe đệ đệ kể giảng lược liền gật gật đầu:
- Nga, là như vậy.
Lam Vong Cơ quan sát huynh trưởng khí sắc tốt hơn mới buông tay. Hai người bọn họ đợi thêm hai canh giờ, Giang Trừng liền lãnh Ngu Hàn trở lại. Chỉ là Ngu Hàn khí chất tựa hồ thay đổi. Hắn ánh mắt thanh tỉnh rất nhiều, không còn mơ màng như trước.
- Nhị vị, tại hạ Ngu Hàn, là Y sư tu quỷ thuật. Nghe A Trừng nói ta đáp ứng giúp các ngươi chữa trị cho các ngươi hài tử, chính là ta chữa xong liền muốn về nhà, làm phiền tiễn ta một đoạn.
Lam Trạm hơi nhíu mày, Ngu Hàn bộ dáng giống như là lần đầu gặp bọn họ. Giang Trừng nhìn thấy hai người ánh mắt liền day day thái dương gật đầu xác nhận. Ngu Hàn được cứu tỉnh thời điểm liền đối hắn ngơ ngác hỏi đây là nơi nào, vì sao hắn lại ở đây? Giang Trừng mới đầu cũng rất kinh ngạc, sau đó hắn hỏi Ngu Hàn một vài chuyện, tất thảy đều nhớ rõ, chỉ là Ngu Hàn nghe hắn hỏi đến ca ca Tiêu Thanh liền sửng sốt. Sau đó liền đáp hắn không có ca ca, bản thân là con môt, chỉ là Ngu Hàn cảm thấy hắn trong lòng luôn trống rỗng, giống như đã quên đi chuyện gì đó, nhưng hắn cố gắng cách nào cũng không nhớ được. Giang Trừng liền kể chuyện bọn họ đi Lĩnh Nam cầu y, cầu được Ngu Hàn. Ngu Hàn nghe xong có chút ngờ ngợ, nhưng hắn nhìn Giang Trừng lại nhìn cảnh sắc xung quanh, cuối cùng mới chấp nhận tin. Chính là Ngu Hàn nhớ tất cả lại không nhớ được hắn ca ca Tiêu Thanh, không nhớ được hắn trước kia tại âm giới làm quỷ sai. Tựa hồ hắn trí nhớ đã bị ai đó xóa đi vậy. Giang Trừng không có cách nào, chỉ có thể trước dẫn Ngu Hàn đi thay y phục, Vân Thâm suối lạnh lạnh thấu xương, Ngu Hàn thân thể hư nhược, chịu không nổi hàn khí của nơi này.
--------------------Hết chương--------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro