Cuộc sống mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Phần này có thể coi như là phần sau của phần "Hoàn trả" ở chap trước ạ)


06:20 sáng

     Thẩm Diện từ trong chăn ấm áp bò ra, chân vửa chạm đất liền bị người ôm thắt lưng kéo lại chăn

     "Không bỏ được em a." Thẩm Diện nằm lại xuống bên người Thẩm Nguy, ngón tay đùa bỡn tóc mềm mại của mỹ nhân, mái tóc đen ngắn quấn lấy ngón tay của Thẩm Diện, như muốn thay chủ nhân cầu một cái ôm

     Thẩm Nguy mở nửa mắt thấy Thẩm Diện, sức trên tay cũng tăng lên, phối hợp xoay người, đem người kia vào trong lòng, ở trên mặt Thẩm Diện hôn mấy cái, lẩm bẩm phát ra tiếng "Ừm."

     Thẩm Diện hướng đến trên người Thẩm Nguy cọ cọ, hai tay nâng khuôn mặt hồng hồng còn đang ngái ngủ của Thẩm Nguy, hôn lên, còn gặm cắn, khiến người kia còn đang trong mộng, cười ra thành tiếng, buông lỏng cánh tay, vỗ một cái vào mông Thẩm Nguy

     "Ngoan, em đi nấu cơm."

     Thẩm Diện chỉnh đốn lại rời giường, trước tiên đi tới phòng của hai tiểu nghịch ngợm, nhìn tiểu Thẩm Vũ vùi trong lòng tiểu Thẩm Diệp đang ngủ say, nhẹ nhàng hôn lên nốt ruồi ở khóe mắt Thẩm Diệp, lại đánh thức tiểu tử kia dậy, dụi dụi mắt, vươn tay bụ bẫm ra ôm lấy khuôn mặt của ma ma, hôn vấn an

     "Đừng lên tiếng, đệ đệ còn đang ngủ, cũng chưa cần đánh thức ba ba."

     Tiểu Thẩm Diệp hiểu chuyện gật đầu, Thẩm Diện hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Thẩm Vũ, xoay người đi chuẩn bị bữa sáng. Để lại hai tiểu tử kia một chỗ, tiểu Thẩm Diệp bắt chước dáng điệu của ma ma, hôn một cái lên mặt tiểu Thẩm Vũ, sau đó ngạc nhiên nhìn tiểu đệ đệ trong lòng mình đang nhìn mình, ánh mắt cong cong

     Bên này Thẩm Diện đem trứng gà thành một lớp mỏng trong chào dầu, lòng trắng trứng trong suốt chốc lát thành màu trắng

     Bên kia hai tiểu tử một xanh một vàng, đứng lên trên ghế nhỏ, ghé vào bồn rửa mặt đánh răng, còn dính theo chút bọt

     Bên này Thẩm Diện bổ cam cho vào máy ép, mở hộp sữa tươi rót vào, bật máy

     Bên kia Thẩm Diệp vất vả ôm Thẩm Vũ mở cửa phòng ngủ của ca ca, hai tiểu nghịch ngợm ngồi xổm ở cửa, đứa học tiếng mèo kêu, đứa bắt chước tiếng chó sủa, chọc cho Thẩm Nguy mở một mắt nhìn hai tiểu ngốc nghếch ở cửa, cười, vươn vai

     Bên này Thẩm Diện đem cà phê vừa pha xong để lên bàn, vội vàng đem cà rốt và cà chua giấu vào túi nấm linh chi của hai tiểu bảo bối, còn có tật giật mình, nhìn ra phía cửa phòng ngủ, thấy mình không bị phát hiện mới gọi tiểu ngốc nghếch : "Gọi ba ba dậy đi."

     Bên kia hai tiểu ngốc nghếch như chờ đã lâu, Thẩm Diện mới hô nửa câu đã liền bật dậy, vừa chạy vừa gọi Thẩm Nguy, mà Thẩm Nguy đã sớm ở trên giường, giang tay chuẩn bị đón lấy hai tiểu nghịch ngợm, nhưng vẫn bị hai cục bột nhỏ không hề nhẹ đột nhiên nhào tới, ngã xuống giường, như ba đứa trẻ, con xoa bụng ba ba, ba ba hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con


10:30 sáng

     Thầy Thẩm đứng thắng tắp ở trên bục giảng, một tay cầm giáo án, một tay cầm phấn viết lung tun lên bảng, ngoại trừ sinh viên ngồi dưới, còn có thanh tra và giáo viên dự giờ. Tuy bầu không khí trong lớp có chút nghiêm túc hơn bình thường, nhưng bài giảng của thầy Thẩm rất sinh động, khiến bầu không khí cũng trở nên thoải mái. Cuối cùng tan lớp, sinh viên ở dưới đứng lên chào giáo viên, rời phòng học từ cửa sau, một nhóm giáo viên xông tới, thính giáo thầy Thẩm về những học thuật được nhắc tới trong lớp, nhưng thầy Thẩm có chút không yên lòng

     "Ba ba !" Hai cục bột nhỏ thoát khỏi tay Chúc Hồng, chen qua nhóm người, nhào vào lòng thầy Thẩm, một đứa treo trước ngực ba ba, một đứa bám sau lưng ba ba. Bị một nhóm đồng nghiệp vây quanh, Thẩm Nguy cũng không tức giận, mặc cho hai tiểu bảo bối vô cùng thân thiết với mình, trên mặt còn có chút phiếm hồng

     "Xin lỗi mọi người, vấn đề cụ thể chiều nay chúng ta sẽ nghiên cứu và thảo luận, tôi hiện tại phải dẫn con tôi đi ăn trưa."

     Khi được mọi người thông cảm, Thẩm Nguy một tay đỡ lưng Thẩm Diệp ở phía sau, một tay nâng cái mông nhỏ của Thẩm Vũ ở trước ngực, dưới ánh mắt ngưỡng mộ rời khỏi phòng học

     "Thẩm Diện đâu, sao không tới ?" Đi trong sân trường, Thẩm Nguy quay đầu hỏi Chúc Hồng

     "Lão Triệu dẫn cậu ấy ra ngoài làm nhiệm vụ."

     "Nga."

     "Không nguy hiểm, buổi chiều sẽ về, bữa trưa họ đã sớm ăn rồi." Chúc Hồng không đợi Thẩm Nguy hỏi, trực tiếp trả lời toàn bộ, lại khiến Thẩm Nguy sửng sốt, mắt to chớp mấy cái

     "Thẩm Diện cho tôi câu trả lời đúng." Chúc Hồng hướng về phía Thẩm Nguy còn đang nhíu mày mơ hồ

     Thẩm Nguy cúi đầu cười ngại ngùng

     Bên này Thẩm Diện cùng Triệu Vân Lan, Sở Thứ Chi còn đang tìm lối ra của ảo cảnh

     "Có thể đi hay không tôi, tôi hỏi Trấn hồn lệnh chủ anh một chút, có thể đi hay không, chút thủ đoạn này cũng có thể khiến anh trúng chiêu." Thẩm Diện liếc Triệu Vân Lan, gương mặt chỉ hận không thể rèn sắt thành thép

     "Ai, quá đáng a, cậu không phải cũng một bước tiến vào rồi sao, cứ từ từ tìm, sớm muộn gì cũng có thể tìm thấy lối ra thôi." Triệu Vân Lan vẫn trước sau như một nhàn nhã bình tĩnh chơi, một bên ngậm kẹo mút, một tay để ở ranh giới ảo cảnh chậm rãi tìm lối ra, vừa thưởng thức phong cảnh

     "Tôi có thể không vội sao, ai biết hai tiểu tổ tông của tôi có thể ăn no không, có thể ngủ trưa tốt không, còn nữa sợ rằng ỷ lại Thẩm Nguy không chịu quay về, anh nhanh lên một chút."

     "Tiểu bảo bối đã có Chúc Hồng lo, cùng lắm không nghe lời thì bảo Chúc Hồng thôi miêng, tôi xem cậu chính là muốn tìm Hắc lão ca ăn trưa, đừng suy nghĩ nữa, trong lúc làm việc không được để tình cảm cá nhân xen vào."

     "Tôi..." Thẩm Diện bị Triệu Vân Lan làm cho tức giận không nói lên lời, muốn cùng ca ca ăn trưa là một chuyện, có thể tin tưởng Chúc Hồng trông được hai tiểu nghịch ngợm hay không là một chuyện, đừng nói là thôi miên bọn chúng, không chừng còn bị bọn chúng tẩy não


15:30 chiều
     Vừa làm xong nghiên cứu và thảo luận, thấy Thẩm trở lại phòng làm việc, sắp xếp một chút, đang chuẩn bị đặt bút xuống, đột nhiên ngực đau nhói, chợt cảm thấy một trận hoảng hốt. Đỡ ngực, điện thoại vang lên, bên kia truyền tới tiếng Thẩm Diện đứt quãng nói

     "Em... Oa oa... Em không sao... Anh đừng lo lắng... Oa oa..."

     Thẩm Nguy cau mày nghe, người này còn có thể gọi điện cho mình, chắc chắn không gặp gì nguy hiểm, nhưng khóc sướt mướt như vậy là có chuyện gì, ngực còn đau nhói

     "Em sao vậy, sao lại khóc ?"

     "Em... Em..." Không đợi Thẩm Diện trả lời, ngẩng đầu đã thấy Thẩm Nguy xuất hiện ở trước mặt mình, còn vươn tay ôm lấy mình, dọa cho người của sở điều tra đặc biệt ngồi cùng ghế sô pha xem ti vi nhảy dựng lên

     "Sao vậy, sao lại đau lòng như thế ?" Thẩm Nguy rũ mắt, nhìn Thẩm Diện trong lòng, hốc mắt đỏ như thỏ nhỏ, giơ tay xoa tóc thỏ nhỏ, lại lau nước mắt, xoa mũi khóc đến chua xót, còn lấy khăn giấy lau nước mũi cho người kia

     "Quá thảm... Nàng... Sao nàng không thể gọi hắn một tiếng Nguyên Nhược ???" Thẩm Diện quay đầu lại, từ trong lòng Thẩm Nguy, nhìn chằm chằm vào tiểu công tử trong TV không chớp mắt

     Thẩm Nguy quay đầu nhìn thoáng qua, đúng là một tiểu công tử đẹp mắt, lại nhìn xung quanh, trên ghế, Đại Khánh, Lâm Tĩnh, Uông Chủy, Chúc Hồng mỗi người đều ôm một bọc giấy, mắt hồng hông nhìn anh chằm chằm. Cho nên, anh và đệ đệ yêu quý liên kết sinh mệnh, chính là vì cậu xem loại phim này trên ti vi mới đau lòng ? ? ?

     Thẩm Nguy bất đắc dĩ thở dài, cố nén đau nhói trong ngực, ngồi bên người tiểu tổ tông, kéo tiểu tổ tông vào lòng, tay vuốt lưng cho nhuận khí, hai người vùi trong góc ghế, nhẹ nhàng an ủi Thẩm Diện thỉnh thoảng lại đa sầu đa cảm này


10:30 tối

     Thẩm Diện ôm hai tiểu bảo bối trong lòng, ba cục cưng tụm lại thành một khối, không biết đã ngủ được mấy giấc rồi

     Thẩm Nguy tắm xong, đem quần áo trong máy giặt ra phơi ngoài ba công, sau đó lấy bộ âu phục mà Thẩm Diện ngày mai sẽ mặc để cùng Triệu Vân Lan đến Cục Tinh Đốc treo lên mắc áo, lấy bàn là ra ủi. Cuối cùng qua sát âu phục đã phẳng phiu, cuối cùng chọn một cái áo sơ mi phù hợp với bộ âu phục

     Xong đến phòng của hai tiểu bảo bối, một tay đắp chăn cho tiểu bảo bối, hôn lên hai tiểu bảo bối đang ngủ say, mới tắt đèn, ôm đại bảo bối của mình về phòng ngủ

     Đem đại bảo bối để lên giường, xoay người định tắt đèn, lại bị đại bảo bối ôm chặt lấy cổ không chịu buông tay

     Hôn nhẹ lên mi tâm của đại bảo bối. "Ngoan, anh đi tắt đèn."

     "Ân... Đừng, Nguyên Nhược."   

     ? ? ? ? Trảm Hồn Sứ đại nhân dừng ý định một giây trước đi tắt đen, kéo người đang ngủ mê kia vào trong lòng, mang theo một tia giận ép hỏi người trong ngực. "Em nói cái gì ?"

     "Đừng," Mèo nhỏ đang ngủ say trong lòng, không cảm nhận một chút nào nguy hiểm, còn dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ vào lòng Thẩm Nguy, chẹp miệng nói. "Đừng Nguyên Nhược, ca ca ta, ca ca ta lợi hại lắm, anh còn yêu ta. Chỉ cần ta nói một câu, những người khi dễ ngươi, ca đều giúp ngươi xử lý, người ngươi thích ca cũng có thể tìm đặt tới trước mặt ngươi."

     Nói xong còn vươn tay vỗ lung tung vào mặt Thẩm Nguy. "Cười đi, đừng làm gương mặt đau khổ đấy nữa. Cười đi."

     Móng vuốt của mèo nhỏ vỗ vào mặt Thẩm Nguy khiến có chút hồng, Thẩm Nguy nhìn người trong lòng đã khóc đến sưng cả hai mắt, vừa tức vừa yêu, bắt lấy cái tay đang làm loạn trên mặt mình nhét vào trong chăn, ở đỉnh đầu của tiểu bảo bối nhẹ giọng nói : "Được được được, em nói cái gì thì là cái đó, ca ca anh sẽ giúp em che chở cho Nguyên Nhược của em. Ngủ đi, tiểu bảo bối."

     Nói xong môi dán lên cằm Thẩm Diện. "Ngủ ngon."

     "Ân... Ngủ ngon ca ca."

     Trên trời vô số ánh sao lấp lánh, trong hai căn phòng, hai cặp sinh đôi ôm lấy nhau, ấm áp, ngọt ngào


     Thế giới lớn như vậy, chúng ta thật may mắn không phải đơn phương độc mã

     Em cảm nhận anh giống như anh cảm nhận em, anh yêu em, anh thương em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro