Gia quy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


     "Ca, anh chậm một chút, anh chờ em một chút."

     "Em có thể nhanh lên một chút không, hôm nay là ngày báo cáo cuối năm của sở điều tra đặc biệt, anh chưa đến, tiểu Vân Lan thế nào cũng không bình tĩnh."

     Một thiếu niên cao gầy mặc xong quần áo, liền đi ra cửa, phía sau là một tiểu thiếu niên thấp hơn anh một chút, một tay kéo anh lại, một tay liều mạng túm cửa

     "Ca, ca, em xin anh, em không đi được không ?"

     "Vì sao a, hôm nay em uống lộn thuốc sao, kéo anh làm gì, tiểu Vân Lan là một người rất tốt a, đến cuối năm bình xét, chúng ta không phải nên đi giúp một chút sao."

     Nói xong một tay đem đệ đệ mình bế lên kiểu công chúa, đi ra ngoài. Trên vỉa hè Long Thành, một đại soái ca bế công chúa một tiểu soái ca, thu hút không ít ánh  nhìn của mọi người. Tiểu soái ca xấu hổ che mặt, tóc của đại soái ca bị mồ hồi làm cho ướt, dính bên trán, nốt ruồi chu sa ở khóe mắt dưới ánh mặt trời càng tỏa ra ánh sáng rực rỡ

--------------------------------------

     Ở bên này sở điều tra đặc biệt, Triệu Vân Lan mỗi năm một lần mặc tây trang vào, ở trước bảng đen nói với cấp trên về thành tích một năm. Thực chất hắn cũng chẳng thích những thứ báo cáo viển vông này, ai bảo thành tích của sở điều tra đặc biệt ngày càng tốt, cấp trên ngày càng coi trọng, mỗi năm đều là người đứng đầu của Cục tinh đốc, ba của Triệu Vân Lan tới nghe, Triệu Vân Lan ở trước mặt đến thở cũng không dám thở mạnh

     "Năm nay sở điều tra đặc biệt cũng thêm không ít thành viên, đều là những thanh niên tài giỏi, sáng sủa, trong đó biểu hiện tốt nhất là hai tiểu Quỷ vương của Địa tinh, bất quá Địa tinh đang có việc nên hôm nay chưa tới tham dự được..."

     Triệu Vân Lan vừa dứt lời liền nhìn thấy hai thân ảnh của tiểu quỷ từ cửa tiến đến cuối phòng họp ngồi xuống, tận lực tiếp tục làm một trận huyên náo

     Xong, Triệu Vân Lan vỗ ót một cái, mạnh mẽ khôi phục lại biểu tình có chút tuyệt vọng của mình, lại phát hiện ra Thẩm Nguy đưa cho mình bản thảo đã viết xong, bị chính mình trong lúc căng thẳng để quên... Đây là....

     Thật vất vả, lắp ba lắp bắp đọc xong báo cáo, Triệu Vân Lan mặc cho số phận chờ ba phát biểu ý kiến. Ba từ khi lên chức này đến nay rất nghiêm khắc, theo thường lệ sẽ chỉ ra mấy chỗ sai lệch trong lúc Triệu Vân Lan phá an, phê bình vài cậu, việc này xong thì xong, mỹ mãn hòa thuận, Triệu Vân Lan hồi hộp. Mới từ trên bục xuống chợt nghe thấy một tiếng "Tôi không phục" ở cuối phòng họp vang lên, đập thẳng vào mặt hắn

     Mọi người quay đầu lại, ôi ! Thẩm Diệp đi lên. Chúc Hồng ánh mắt thoáng cái sáng quắc lên, nhanh tay xách ghế lên ngồi gần Uông Chủy, hai người móc ra túi hạt dưa say sưa xem kịch

     "Dựa vào cái gì a, tiểu Vân Lan rõ ràng làm rất tốt, các người sao lại chỉ nhìn vào sai lầm của hắn, thế nào lại không thấy điểm tốt của hắn !"

     Bước từng bước dài, hai ba bước liền đi tới, một chân đạp lên ghế Triệu Tâm Từ, xách thắt lưng, nghiêng đầu đánh giá vị lãnh đạo trước mặt này

     "Lãnh đạo, các người ngày nào cũng ngồi trong phòng làm việc uống trà, còn so với những người phải phá án sao, không hiểu phá án thế nào thì đừng nói lung tung được không. Cả ngày chỉ biết nói lung tung, đúng không tiểu Vân Lan." Giương mắt nhìn Triệu Vân Lan ở một bên mặt như bánh bao nhúng nước, đi tới ôm vai Triệu Vân Lan. "Đừng sợ a, bạn thân đây không phải đang cho anh một chỗ dựa sao, trong lòng anh có bao nhiêu ủy khuất, nói hết ra, chúng ta không phải sợ gì a."

     Trong lòng Triệu Vân Lan đau xót như ăn phải chanh, căn bản không dám nhìn vào mắt lão nhân gia, chỉ có thể thể hiện một vẻ mặt mọi chuyện không liên quan đến mình, nhìn ra cửa thấy một người

     "Tiểu Nguy..."

     "Ba..."

     Tay của thiếu niên khoát trên vai Triệu Vân Lan run rẩy để xuống, cả người đứng thẳng tắp, cuối phòng họp một thiếu niên giống hệt cũng run rẩy đứng lên, giơ tay đỡ kính mắt, hoàn toàn đỏ mặt

     "Xin lỗi đã quấy rầy mọi người, là tôi dạy dỗ không đúng, sẽ mang về dạy dỗ lại." Nói xong ánh mắt sắc bén nhìn về phía Thẩm Diệp đứng nghiêm trang, ba người trong nháy mắt biến mất tại chỗ

--------------------------------------
     Trong Địa quân điện, hai thiếu niên quỳ trên mặt đất, Thẩm Nguy lấy ra Trảm Hồn đao, biến thành roi da, quất trên lưng hai thiếu niên, âm thanh vang lên

     "Quỳ cho tốt vào."

     Thẩm Diệp không nghe lời quản giáo, vẫn đem đệ đệ che chở trong lòng. "Ba, người phạt một mình con là được rồi, đệ đệ là bị con lôi đi, không phải lỗi của em ấy."

     "Nó không ngăn con lại, hai người chưa có sự cho phép của ta, một mình rời khỏi Địa tinh, vi phạm lệnh cấm, nên bị phạt."

     "Ca, ba nói đúng, em không sao."

     "Tiểu Vũ, đều là lỗi của anh, em có đau không."

     Thẩm Nguy nhìn tình huynh đệ thâm tình ở trước mặt mà tức đến nghiến răng. Hai đứa con trai làm như không có mình ở đây. Đứa lớn nếu nói là tâm tư đơn thuần không bằng nói đầu óc thiếu dây thần kinh, bảo không được đánh nhau nhưng vẫn đánh nhau, ưu điểm duy nhất là cũng có nghĩa khí bảo vệ người nhà, còn cưng chiều đệ đệ, trình độ đệ khống so với chính mình đều sâu không thể vớt lên được nữa. Đứa thứ hai cùng đức trí thể mỹ đều phát triển toàn diện, đặc biệt chỉ số thông mình thiếu chút nữa vượt qua mình, thế nhưng rõ ràng dị năng đã sớm thức tỉnh, còn mỗi ngày ngồi xổm phía sau ca cậu, giả bộ tiểu bạch thỏ, ca cậu làm việc ngốc nghếch, cậu cũng không nói gì, làm xong cũng bị đánh chửi, ca cậu bảo vệ cậu ở phía sau, ngốc nghếch nhận cả hai phần phạt, còn ôm đệ đệ cười vui vẻ...

     "Còn chưa xong sao, giữa trưa có để cho người ta ngủ không." Thẩm Diện ôm đứa con gái từ phòng ngủ đi ra, đứa bé như cục bột nhỏ ôm lấy cổ ma ma, vươn tay bé dụi mắt

     Thẩm Nguy thấy lão bà đại nhân đi ra, nhanh tay thu roi vào, trong lúc nhất thời luống cuống tay chân không biết làm gì, đứng đấy xấu hổ

     "Sao lại tỉnh rồi, ngủ không ngon sao." Tiện tay đón lấy cục bột nhỏ vào trong lòng, ôm chặt bảo bối khuê nữ của mình, tiểu bảo bối trong lòng làm nũng, gọi một tiếng ba ba, khiến lòng Thẩm Nguy mềm nhũn ra

     Vẫn là con gái tốt, rất đáng yêu

     Thẩm Diện đặt mông ngồi xuống đất, nhìn hai đứa con trai trước mặt cũng không tức giận, không nặng không nhẹ nói một câu

     "Chỉ nói vậy thôi, đừng như con thiêu thân."

     Thẩm Vũ kéo tay Thẩm Diện, nói với ma ma ngọn nguồn sự tình, đương nhiên tiện đường làm mỹ háo Thẩm Diệp, Thẩm Diệp ở một bên mơ hồ, hình như không phải như vậy, bộ dạng ngốc nghếch để Thẩm Vũ thấy được, tay nắm chặt hơn một chút

     Thẩm Diện nghe xong cười ngặt nghẽo, Thẩm Nguy đem cục bột nhỏ giao cho Thẩm Diệp, dặn hai người mang muội muội đi chơi, không được gây nhiễu nữa, rồi cho hai người đi

     Một tay đỡ Thẩm Diện đứng dậy, dịch chuyển vào phòng trong

     "Nguy Nguy, anh nghe tiểu Vũ nói không, con trai anh thật lợi hại, thông minh !"

     Người trong ngực cười đến không còn khí lực, tùy ý để mình ôm lên giường

     "Anh nói xem tiểu Vân Lan có bị ba hắn đánh chết a, không được không được, em phải đi xem, cười chết em."

     Thẩm Diện giãy dụa đứng lên lại bị Thẩm Nguy giữ chặt trong lòng

     "Sao vậy ? Tiểu Vân Lan bị ba hắn phạt, anh đau lòng ?"

     Thẩm Nguy bất đắc dĩ nở nụ cười, cánh tay ôm người cũng buông lỏng ra, giơ tay vuốt tóc Thẩm Diện, gương mặt cưng chiều

     "Nói cái gì đó."

     "Thẩm Nguy, anh đau lòng cho Triệu Vân Lan nên mới đem con em ra xả giận ?! Anh có còn để em ở trong mắt không !"

     Thẩm Nguy nhìn người trước mắt bùng cháy, vừa tức vừa cưng chiều, tiểu tính tình này, sao càng ngày càng nhiều thế

     Xoay người đem người đặt ở dưới thân, hai tay giữ chặt người lại, cố gắng chen hạ thân vào giữa hai chân, cười tà mị

     "Không chỉ đánh con em, anh còn phải làm em, em quát anh một câu, anh làm em một lần, vào cửa nhà anh thì phải có quy củ này, em nếu không sớm quen một chút, sớm muộn gì cũng bị anh làm cho chết."

     "Ai nha, em lại sợ quá, có ai không, cứu mạng..." cố gắng kêu lại, khiến tai Thẩm Nguy đỏ lựng, một nụ hôn sâu chặn lại cái miệng này

     Một lúc lâu sau

     "Kêu đủ chưa."

     "Chờ một chút, để em tính một chút... thêm vài câu nữa..."

     Lại đón một nụ hôn sâu

     "Em đúng là một... tiểu yêu tinh."
--------------------------------------
     "Đệ đệ, sao ba thoáng cái đã không tức giận nữa."

     "Không tốt sao, anh đúng là muốn ba đánh chết sao." Thẩm Vũ vén bên tóc của bảo bối muội muội, giương mắt nhìn Thẩm Diệp, bộ dáng ngốc nghếch cau mày thật đáng yêu

     "Không phải a, ai ôi, liệu ba mẹ có làm gì chứ, chúng ta về đi, gió lên thật lạnh."

     "Không được, bọn họ đang có việc, chúng ta về không tiện."

     "Có việc gì a, em có lạnh không a."

     Nói xong Thẩm Diệp đem áo choàng ngắn cởi ra, khoác ở trên người Thẩm Vũ, đem khăn quàng cổ quấn thật chặt cho bảo bối muội muội

     Nhìn Thẩm Diệp lạnh đến run cầm cập, Thẩm Vũ cúi đầu cười, trong nháy mắt, gió xung quanh liền ngừng, nhiệt độ cũng hơi tăng lên

     "Bọn họ làm chuyện gì, sau này em sẽ chậm rãi dạy anh."

     Thẩm Diệp nhìn Thẩm Vũ, ngốc nghếch cười rộ lên. "Được được, có tiểu Vũ dạy anh, anh nhất định có thể học được."

     "Tiểu Vũ."

     "Ừ ?"

     "Em cười lên trong thật đẹp, anh cảm thấy, anh cảm thấy nhìn em cười sẽ không thấy lạnh nữa."

     "Ừ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro