Đoản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này là đoản có cả Nguy Diện Sinh Nhiên nha

     Thẩm Nguy nhìn cái ổ lớn thùng thình ở trên ghế sô pha liếm kem, xem ti vi kênh thiếu nhi, bất đắc dĩ cười cười. Bỏ muôi múc canh xuống, đi tới bên sô pha, "Diện Diện ?"

     "Dạ ? ~ " Tiếp tục liếm kem, mắt không rời. 

     "Đừng ăn kem nữa, để bụng ăn cơm."

    "Dạ ~ "

     Thẩm Nguy nhìn Dạ Tôn ngoài miệng thì vâng lời, thực ra lại thờ ơ, tiếp tục liếm kem, đưa tay ra xoa đầu cậu, "Ngoan, đừng ăn nữa."

     Két

     "Tôi đã về rồi ~~ "

     Thẩm Nguy đang xoay người lại, nghe thấy tiếng cũng không để ý lắm, nhưng nhãi con lại đột nhiên hưng phấn, "Phù Sinh ca ca về rồi !" Sau đó nhảy xuống sô pha, chạy tới La Phù Sinh.

     "Dép này !"

     La Phù Sinh đem túi ny lông trong tay thả xuống đất, một tay ôm lấy nhãi con nhào tới. Thuận thế ngửi hương trên cổ Dạ Tôn, "Nhớ tôi không ?"

     "Có !" Cố sức gật đầu, "Mua được đồ ăn vặt cho em chưa?"

     "Mua rồi ~ " La Phù Sinh cầm lấy nửa cái kem của Dạ Tôn ăn.

     Thẩm Nguy nhìn Dạ Tôn ngồi chồm hỗm dưới đất lục túi ny lông, không còn cách nào, đi về phòng bếp tiếp tục nấu cơm.

     Mười phút sau, La Phù Sinh giúp Thẩm Nguy bưng đồ ăn lên bàn ăn cơm.

     "Đi gọi Diện Diện ra ăn cơm."

     "Được."

     "Tiểu Dạ ?"

     "Dạ ~~ "

     "Ra ăn cơm."

     "Em no rồi."

     "Cái gì mà no rồi ! Ăn đồ ăn vặt có thể no sao ?! Ra ăn cơm !"

     "Không đói bụng !"

     "Không nghe lời sau không mua đồ ăn vặt cho em nữa."

     "... Ra đây."

     "Đi dép vào !"

     "Nga."

     "Đây." Thẩm Nguy đặt bát cơm trước mặt Dạ Tôn.

     "Ca ca ~ "

     "Ừ."

     "Muốn ăn... cái kia ~ " Chỉ chỉ đĩa thịt rán trước mặt Thẩm Nguy.

     Thẩm Nguy đưa đĩa tới trước mặt Dạ Tôn, lại đem món rau xào Diện Diện không thích ra chỗ khác. La Phù Sinh nhìn đĩa rau xanh chuyển tới trước mặt mình, tiện tay gắp một miếng đặt vào trong bát Dạ Tôn.

     "La Phù Sinh !"

     "Chọn cái gì ! Ăn !"

     Thấy La Phù Sinh trừng mắt, Dạ Tôn bĩu môi, đem rau xanh nuốt xuống.
  

     Cơm nước xong, Dạ Tôn bắt đầu buồn ngủ. Vùi trên ghế sô pha, trong chốc lát liền ngủ mất. La Phù Sinh rửa bát xong quay lại phòng khác, đã thấy Dạ Tôn ngủ trên ghế sô pha, liền đem người ôm về phòng ngủ.

     Thẩm Nguy đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy động tĩnh, đứng dậy mở cửa.

     "Ngủ mất rồi ~ " La Phù Sinh nhẹ giọng nói. Thẩm Nguy vội vàng nghiêng người, để La Phù Sinh ôm Dạ Tôn tới bên giường.

     "Tôi buổi chiều ra ngoài một chuyến, trong bang có chuyện."

     Thẩm Nguy đắp chăn cho Dạ Tôn, "Ừ, cậu chú ý an toàn."

     "Tỉnh Nhiên vừa gọi điện thoại tới, nói một lúc."

     "Cậu ấy nói gì ?"

     "Ngô..." Dạ Tôn trở mình.

     Thẩm Nguy nhanh chân kéo La Phù Sinh ra cửa, nhẹ nhàng đóng cửa, để tránh tiếng nói chuyện của hai người quấy rầy giấc ngủ của tiểu tổ tông.

     "Tỉnh Nhiên đã trở về ?"

     "Ừ, buổi sáng đã xuống máy bay. Lúc này chắc đang trên đường."
 

     Sau khi Dạ Tôn tỉnh lại, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, "Ca ca ~~ "

     Không tiếng trả lời.

     "Phù Sinh ca ca ?"

     Cũng không có ai.

     Dạ Tôn đành phải tự mình ra cửa tìm người. Nhưng vừa mở cửa thì thấy Thẩm Nguy đang ngồi trong phòng khách nói chuyện với một người...

     "Tỉnh... Nhiên ?"

     Nghe thấy có người gọi tên mình, quay đầu lại, "Hi ~ " vung lên một nụ cười đẹp mắt.

     "Anh sao lại quay về rồi ?!" Dạ Tôn chạy đến trước ghế sô pha.

     Thẩm Nguy cúi đầu thấy đôi chân trần của Dạ Tôn, giơ tay ôm người vào lòng. Thói quen không chịu đi dép thế nào cũng không sửa được.

     "Nhớ em nên về a ~ " Tỉnh Nhiên liếc mắt, tay Thẩm Nguy giữ ở hông Dạ Tôn, cười nói.

     "Em cũng nhớ anh ~~~ " Giơ tay ôm lấy cổ Tỉnh Nhiên, bày tỏ tình cảm là thật.

     Thẩm Nguy phải buông tay ra, Tỉnh Nhiên cũng thuận lợi đem thiếu niên kéo vào trong lòng mình.

     Thật tốt.

     La Phù Sinh vừa vào cửa liền thấy hai người đang ôm nhau nhiệt tình.

     "Khụ !"

     "Phù Sinh ca ca ~ "

     "Này ! Ghen a ~ "

     Đôi mắt to đảo một vòng, ở bên tai Tỉnh Nhiên hôn một cái.

     Thẩm Nguy nhìn bộ dáng Dạ Tôn, cười một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, "Không biết trời cao đất dày."

     "Ca ca anh vừa nói gì đó ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro