Sự chiếm hữu của Dạ Xoa [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tính chiếm hữu của Xiao đạt đến đỉnh điểm. Hu Tao học được cách không gây sự với chồng mình.

Nhìn thấy cô hành động như thể đang động dục, ngọn lửa trong lòng anh như bùng cháy. Hu Tao nắm chặt vạt áo, cố gắng kéo lớp vải ra khỏi người.

Xiao ngay lập tức rút ra khỏi vòng tay của cô, khiến cô rên rỉ nghẹn ngào. Hu Tao cảm thấy trống rỗng khi không có sự tiếp xúc của anh. Cô nhìn anh với đôi mắt sắc bén khi anh lùi ra khỏi cô.

"Quần áo của anh..."

"Thư giãn đi, không thể cứ xé toạc chúng ra được. Một trong hai phải có đủ quần áo để quay về Liyue."

Lẩm bẩm bằng ngôn ngữ cổ xưa, Xiao cởi toàn bộ quần áo, ném ngẫu nhiên vào một góc hang động. Hu Tao có thể nhìn rõ từng múi cơ săn chắc của anh, quả thật Xiao chưa bao giờ làm cô thất vọng.

Cô để ý thấy những hình xăm đang phát sáng của anh, nói đúng hơn là chúng đang di chuyển trên làn da Xiao. Những hình xăm thay đổi và di chuyển dọc sống lưng anh, tạo thành một vòng tròn mỏng quanh cổ và ngay dưới mắt anh.

"Những hình xăm... chúng luôn di chuyển như vậy sao?"

"Hình xăm của tôi chỉ trở nên như thế bị kích thích quá mức. Chà, trong trường hợp này, ý tưởng làm tình với em thôi đã khiến tôi hứng thú rồi." Xiao trả lời thẳng thừng, nhìn cô bằng ánh mắt trống rỗng.

Tuy nhiên, anh không thể che giấu được vệt ửng hồng hiện rõ trên má mình. Hu Tao cười nhạo anh.

Lướt qua hình xăm của anh, Hu Tao tìm kiếm thứ gì đó để đánh lạc hướng cô. Đương nhiên, mắt cô nhìn xuống dưới dừng lại tại dương vật của anh.

Của anh dài và rắn chắc; cô có thể nhìn thấy những đường gân dài chạy dọc theo nó. Má cô nóng lên khi nhanh chóng ngoảnh mắt đi, nhận ra rằng mình đã nhìn chằm chằm vào anh một cách không đứng đắn.

Trong đầu Hu Tao lập tức gặp phải sự phản đối, không có cách nào nó có thể tiến vào bên trong cô. Mặc dù vậy, chỉ cần nhìn thấy dương vật của anh thôi cũng khiến cô vừa mong đợi vừa khó chịu.

"Mới phút trước em chắc chắn không hề xấu hổ." Xiao nhếch mép cười, nở một nụ cười với cô. Những giọt tinh dịch bắt đầu rỉ ra khỏi dương vật của anh.

Anh nắm lấy mắt cá chân Hu Tao, đẩy cô lại gần mình hơn. Xiao nghiêng người về phía Hu Tao, kéo đầu khấc lên xuống mép âm đạo của cô, lặp lại động tác này giữa các nếp gấp của cô cho đến khi cậu nhỏ hoàn toàn được bao phủ bằng dâm thuỷ của cô. Bằng cách này, tinh dịch của anh đã tràn ra khắp nơi; hoà lẫn vào dâm thuỷ của cô

Hu Tao rên rỉ bên tai anh, khiến anh cười khúc khích. Xiao cúi xuống, liếm mép cổ cô. "Có vẻ như ai đó đang nóng lòng muốn được thưởng." Anh hít hà mùi hương hoa mận ngọt ngào của cô, chỉ riêng mùi hương đó đã khiến anh phát điên. Thật sự, anh vẫn chưa cảm thấy đủ.

"Anh có cần phải thẳng thừng thế không?"

"Này, em muốn tôi nói gì đây? Rằng tôi chuẩn bị nhét dương vậy của mình vào em và hy vọng có thai-" Hu Tao cắn tay anh trước khi anh có thể nói xong. Cơn đau thậm chí còn không khiến anh bận tâm, thay vào đó, anh bình tĩnh nhìn về phía cô

Hu Tao không hề sợ hãi trước lời đe dọa của anh. Thay vào đó, cô trừng mắt nhìn lại anh, như một sự thách thức của chính cô đối với tên già đầu này.

"Hừm, nếu em có bản lĩnh như vậy thì đừng trách tôi mạnh tay." Xiao từ từ hạ mình vào cửa âm đạo của cô. Một giọng nói quỷ quyệt xâm chiếm suy nghĩ của anh, thúc giục anh di chuyển nhanh hơn.

Dạ xoa lắc đầu khi nghĩ đến điều đó. Anh muốn lần đầu tiên của cô trở nên đặc biệt giữa hai người họ, bất chấp sự thôi thúc dai dẳng của anh muốn xâm chiếm cô. Trong lúc đó, Hu Tao căng thẳng trước sự xâm nhập bất ngờ của anh, cô kêu lên đau đớn.

Cảm giác như anh đang tách cô ra thành từng mảnh, độ lớn của cậu nhỏ Xiao đang buộc các vách thịt trong cô phải chịu đựng nó.

Mùi kim loại tràn ngập không khí, nhanh chóng hòa quyện với mùi hoa mận của chính cô. Nhìn Hu Tao đau đớn, Xiao đưa tay đến gần âm đạo, bắt đầu xoa bóp âm vật của cô.

Đây là lần đầu tiên của cô, và đúng là như vậy; đã mang lại nụ cười tự mãn trên khuôn mặt của Xiao. Anh cảm thấy vui mừng vì mình sẽ là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng làm tình với cô.

Xiao thậm chí còn chưa vào được nửa trong cô. Anh bắt đầu đẩy chậm hơn vào bên trong, ổn định với tốc độ chậm và nhẹ nhàng.

Anh không nói ra ham muốn xâm chiếm của mình, muốn làm cho đến khi cô khóc lóc cầu xin, thay vào đó chờ đợi cô nhanh chóng thích nghi.

"Xiao, anh ổn không...?" Nghe thấy giọng nói của cô, Xiao ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô. Những giọt nước mắt mới lại rơi xuống má cô, một cơn đau nhói sâu trong lồng ngực anh.

Những giọt nước mắt. Tại sao cô lại khóc? Xiao nhìn vào mắt cô, chúng đang sưng húp lên.

Anh nhận ra mình mới là người đang khóc, cánh tay anh run rẩy khi anh đâm sâu hơn vào trong cô. Xiao không nhận ra mình đã phải chịu bao nhiêu thất vọng dồn nén sau khi chiến đấu với con quỷ đó.

Chỉ nghĩ đến Hu Tao là người bị ô uế đã đè nặng lên tâm trí anh. Cảm giác tội lỗi đang đè nặng lên anh, ngăn cản anh tận hưởng trọn vẹn cơ thể cô. Phải một lúc sau Xiao mới nói lại được, chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của anh.

"T-tôi xin lỗi vì đã không thể bảo vệ em." Giọng của Xiao gần như không thể nghe được khi anh nói với Hu Tao.

Anh đang run rẩy; cả từ cơn giận dữ khi ai đó chạm vào cô và sự thất vọng đối với bản thân vì ngăn chặn điều đó quá muộn. Ánh mắt Hu Tao dịu lại khi cô đưa tay chạm vào má anh.

"Suỵt, Suỵt. Xiao, đó không phải lỗi của anh. Không có gì để anh phải xin lỗi cả." Hu Tao nhẹ nhàng dùng ngón tay lau nước mắt cho anh. Cô mỉm cười với anh, nghiêng người về phía anh và đặt vài nụ hôn lên vai anh.

"Đáng lẽ em nên gọi cho tôi sớm hơn... đồ ngốc." Trán họ chạm vào nhau. Xiao hít lấy mùi hương của cô, cuộn một lọn tóc của cô quanh ngón tay anh. Xiao cứng người nhưng nhanh chóng thả lỏng khi anh tiếp tục nhấp vào trong cô.

Việc làm tình với Hu Tao trở nên dễ dàng hơn. Càng đi sâu, dương vật của anh càng gặp ít trở ngại khi rút ra. Những vách thịt vẫn siết chặt quanh cậu nhỏ của anh, như thể vắt kiệt tất cả.

Tuy nhiên, Xiao vẫn chưa chạm tới màng trinh của Hu Tao vì bên trong cô vẫn quá chật để anh có thể nhấp sâu hơn.

"Em rất vui vì anh quan tâm em bất chấp những trò tai quái hống hách mà em hay gây ra. Em luôn yêu anh, ngay cả với thái độ gắt gỏng thường ngày của anh." Hai má Hu Tao đỏ bừng hẳn lên.

Cô đang gặp khó khăn khi cố gắng truyền đạt cảm xúc của mình, thậm chí né tránh ánh mắt của anh, trái ngược với vẻ tươi tắn thường ngày của cô.

"Hu Tao... đồ ngốc." Ánh mắt của Xiao dịu đi, một màu hồng phớt hiện trên má anh. Lời thú nhận của cô khiến anh quên đi cảm giác tội lỗi của mình, chỉ bớt đi một chút. Điều đó hoàn toàn trái ngược với Hu Tao.

Bề ngoài, Hu Tao tỏ ra rất ngại ngùng trước tình cảm của mình. Điều này là đúng, tuy nhiên, cô lại càng nghi ngờ bản thân mình hơn. Cô có thực sự được phép có được hạnh phúc không?

Cô thực sự yêu Xiao, điều này là chắc chắn nhưng cô cũng lo lắng về tương lai. Ma quỷ vẫn cố gắng truy lùng cô, ngay cả sau khi Xiao đánh dấu cô.

Ác quỷ vốn là vậy, ích kỷ và cực kỳ ghen tị với những gì chúng thiếu so với người khác. Và rồi Xiao sẽ phải chiến đấu chống lại tất cả bọn chúng, những kẻ đủ gan dạ thách thức anh nhằm giành quyền chinh phục...

Hu Tao cảm thấy mình như một gánh nặng, giống như sự tồn tại đáng nguyền rủa, nếu còn tiếp tục sống sẽ gây ra rắc rối.

Cảm giác này cứ lớn dần, lớn dần cho đến khi cô không thể kiềm chế được nữa.

"Và... nếu anh đang kìm nén bản thân và muốn nuốt chửng em thì em không hề hối hận."

Hu Tao rất nghiêm túc khi nói điều này. Nếu bây giờ cô chết dưới tay người đàn ông cô yêu thì cô thực sự sẽ không hối hận.

Cô nhớ rằng Zhongli đã nói với cô về tình trạng của Xiao, đúng hơn là lời nguyền của anh ấy là luôn cảm thấy đau đớn mỗi khi sử dụng sức mạnh của mình.

Nếu cái chết của cô mang lại cho anh chút bình yên thì cô sẽ sẵn lòng hy sinh mạng sống của mình vì anh.

Hu Tao nghiêng mặt để lộ cổ, hành động phục tùng bên dưới dạ xoa mạnh mẽ. Xiao ngay lập tức cứng người, alatus nghe thấy thứ gì đó rạn nứt bên trong con người mình. Bàn tay anh đưa ra, nắm lấy mép quai hàm cô, thô bạo kéo cằm cô đối diện với anh.

"Không." Giọng anh bình tĩnh như đại dương xanh thẳm. Xiao trừng mắt nhìn người phụ nữ bên dưới mình. Ánh mắt họ nhìn nhau không rời.

Hu Tao thật ngu ngốc; cô ấy có thể là người phàm trần ngu ngốc nhất mà anh từng biết. Anh muốn nuốt chửng cô nhưng không phải theo nghĩa đen là giết cô, cả anh và con quỷ bên trong anh đều không thể chịu đựng được việc mất cô.

"K-Không? Xiao, cái gì-"

"Tôi sẽ không lặp lại nữa đâu, cung zhǔ. "

"Nhưng Xiao-"

"Alatus." Xiao nhắc cô ấy.

"Hở?" Hu Tao nhìn anh bằng ánh mắt tò mò.

"Đó là tên thật của tôi, tôi muốn nghe em gọi tôi như vậy khi chỉ có hai chúng ta." Giọng của Xiao nhẹ nhàng. Anh dùng ngón tay cái vuốt ve khóe môi cô một cách trìu mến.

"A-Alatus, em chỉ muốn hỗ trợ anh bằng bất cứ điều gì có thể. Vì em thuộc về anh nên nếu điều đó có nghĩa là phải từ bỏ mạng sống của mình thì em sẽ không ngần ngại chút nào."

Không khí im lặng bao trùm khi những lời đó thoát ra khỏi miệng cô. Xiao sẽ hài lòng nếu cô sử dụng tên anh một cách rõ ràng nhưng cô chỉ đang châm chọc anh.

Xiao ngừng di chuyển bên trong cô, thay vào đó nhìn chằm chằm vào cô gái nhếch nhác.

Làm sao cô ấy dám?

Chỉ ý nghĩ về cái chết của Hu Tao thôi cũng khiến anh muốn xé nát trái tim mình. Và để cô tự nguyện đề nghị điều này? Cô ấy mất trí rồi à?

"Vậy là em thà để tôi nuốt chửng em còn hơn ở lại chung sống với tôi? " Giọng của Xiao lạnh lùng, vô cảm khi hỏi câu hỏi đơn giản này với cô gái đang nằm bên dưới mình. Hu Tao lập tức biết mình đã mắc sai lầm.

"Đợi đã, em-" Lời phủ nhận của Hu Tao chết lặng trên môi cô. Ánh mắt của Xiao giống như một kẻ săn mồi, đang nhìn xuống con mồi khi nó quyết định lao vào giết chóc.

Trong những trường hợp khác, có lẽ Hu Tao sẽ bĩnh tĩnh nhiều hơn, nhưng cô đang mang trong mình một cảm giác vừa kinh hãi vừa kích động một cách hỗn loạn.

"Ai bảo em phải hi sinh bản thân như vậy?! "Mặt nạ của Xiao xuất hiện trở lại trên khuôn mặt của anh, một lần nữa che giấu biểu cảm của anh khỏi ánh sáng ban ngày.

Những cái bóng của anh tỏa ra sống động, gặm nhấm năng lượng của chính cô khi chúng cố gắng tiêu thụ cô. Hu Tao lo lắng nuốt một ngụm khí.

Ừ, Xiao đang tức giận.

"N-Nhưng Zhongli đã nói với em về tình trạng của anh... nên em đã nghiên cứu trong thời gian rảnh rỗi để xem liệu mình có thể giúp gì cho anh không." Hu Tao muốn nguyền rủa chính mình. Cô đang tự đào hố chôn mình, liên tục bác bỏ Xiao và gây ra căng thẳng không đáng có giữa hai người.

Và bây giờ cô lại thốt ra tên của một người đàn ông khác- bất kể người đàn ông đó có phải là tiền bối của cô hay không. Xiao nheo mắt khi nghe tên Zhongli thoát ra khỏi môi cô.

"Tôi đã phải chịu đựng những ràng buộc nghiệp chướng trong nhiều thiên niên kỷ, lâu hơn rất nhiều so với thời gian em còn sống. Tôi đã cảm nhận được từng nỗi đau do lời nguyền này gây ra cho mình. Và em, một trong số tất cả mọi người, nghĩ rằng tôi đủ yếu đuối để không kiềm chế được sự thôi thúc của mình? "

Xiao dừng lại, tập trung điều chỉnh lại chiếc cổ thon thả của cô, "Rằng tôi không đủ năng lực nên em phải chạy đến Zhongli để cầu cứu?! "

"Yếu đuối? Không, em không nghĩ anh yếu đuối chút nào! Em chỉ muốn hiểu những gì anh đang trải qua-" Cô nhanh chóng bị cắt ngang.

"Chỉ vì cơ thể em sở hữu năng lượng dương không có nghĩa là em sẵn sàng gặp nguy hiểm vì tôi! Năng lượng dương rất hiếm, đúng vậy, nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi mất em?! "Xiao run lên vì tức giận khi anh lớn giọng với cô.

"Em không thể thay thế! Em nghĩ tôi sẽ cảm thấy thế nào khi biết rằng em cho phép tôi ăn linh hồn của mình chỉ để xoa dịu một phần linh hồn?! "

Hu Tao mất đi ý muốn phản bác anh, lời nói đã tắt ngấm trên môi cô. Đây là lần đầu tiên cô thực sự thấy anh giận cô như thể mình đã phản bội anh.

Cô có thể nghe rõ sự sắc bén trong giọng nói của anh khi anh nói, mỗi từ như một mũi dao đâm thẳng vào trái tim cô. Cô nhớ lại câu chuyện khi Xiao kể cho cô, nghe anh đã gần gũi với một con người như thế nào trong một thời điểm nào đó trong đời.

___________________________

Chú thích choa mn: cung zhu là phiên âm của 公主 nghĩa là công chúa á. Còn việc tại sao Xiao gọi Hu Tao như vậy thì mình cũng không rõ (do mình hok chơi game á)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro