Gặp lại - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link fic: https://liv230.lofter.com/post/4c4b4f3e_2ba400f7d

🐺 x🐱

Cuộc sống trong tù không hề dễ dàng, nếu không có sự giúp đỡ của các anh em trong bang thì có thể nói là khó sống.
Yêu cầu của Phạm Triết Duệ và cảm giác tội lỗi đối với Tiểu Bạch khiến Eddie quyết tâm bảo vệ anh dù bất kể điều gì.
Khi mới vào tù Eddie thường xuyên đánh với các băng đảng khác. Đương nhiên cậu bị áp đảo về số lượng, kết quả như nào hẳn mọi người hình dung được. Trải qua nhiều trận đánh, mọi nơi trên cơ thể Eddie đều có vết thương, đêm về cũng vì thế mà rất khó ngủ. Hệ miễn dịch không phục hồi kịp so với tốc độ chấn thương. Từ thắt lưng kéo xuống eo cậy có một vết bầm lớn, lâu ngày nó chuyển sang màu vàng, rất dễ nhận ra trên làn da trắng nõn. Eddie không quan tâm đến nó lắm, hoặc có thể nói cậu không quan tâm đến cách mình sống, nhưng cậu biết cậu phải bảo vệ tốt Tiểu Bạch. Cậu không được phép gục ngã, cậu phải sống.
May mắn là sau nhiều trận đánh liên tiếp, đối thủ cũng biết cậu không phải là người dễ chọc, để tránh rắc rối, trừ những xích mích khi nhận đồ dùng cá nhân, về cơ bản không ai đụng đến cậu nữa. Chúng không tấn công cậu cũng sẽ không đánh lại.
Tối đến sáng, ngày lại đêm, không biết kéo dài bao lâu. Rồi một ngày, quản ngục gọi cả hai và bảo họ thu dọn đồ đạc đi đẻchuẩn bị ra tù.
Cánh cửa nhà tù từ từ mở ra cho hai thiếu niên. Bốn năm trôi qua, bên ngoài đã là một thế giới khác.
"Tiểu Bạch, đừng nhìn lại, cũng đừng nói tạm biệt." Eddie đi sau, giữa đầu Bạch Tôn Dịch.
Eddie cũng tự nói thầm với chính mình, "Eddie, đừng nhìn lại."
Hai người bước qua cánh cổng, nhất thời cảm thấy có chút bối rối.
Nhà. Tiểu Bạch có nhà để về, bố và em gái đang đợi anh.
Nhưng Eddie thì sao? Cậu còn chưa kịp suy nghĩ, một chiếc ô tô màu xanh đậm từ con dốc phía xa đã phóng tới đạp phanh dừng ngay trước cổng nhà tù. Thiếu niên cao lớn từ ghế lái bước ra. Là Trần Nghị.
Phải, cậu còn có thể đi đâu khác? Cậu sẽ trở lại Vân Nghĩa, nhưng không phải cùng hắn ta, Eddie nghĩ.
"Cuối cùng cũng gặp lại, Eddie." cảm xúc tích tụ bốn năm như làn sóng khổng lồ ập đến, đánh đổ tuyến phòng thủ trong tim Trần Nghị dù bề ngoài hắn tỏ ra bình tĩnh.
Hai người nhìn nhau, mái tóc đen ngoan ngoãn ôm lấy khuôn mặt thanh tú của Eddie, vài sợi đung đưa khi cậu chớp mắt. Trần Nghị tinh tường nắm bắt những thay đổi nhỏ của cậu.
Nhưng trước khi những hình ảnh ấy được khắc ghi vào đầu, Eddie đã quay người kéo Tiểu Bạch rời đi.
"Eddie!" Giọng Trần Nghị đầy sự hoảng loạn, không đợi phản ứng đáp lại hắn phóng đến, theo bản năng đưa tay bắt lấy cậu.
Eddie lùi lại một bước, né bàn tay to lớn kia. Trần Nghị lo lắng, chỉ trong một giây hắn bế thốc Eddie lên.
"Thả tôi xuống! Trần Nghị! Anh bị điên à!" Eddie không ngừng la mắng vùng vẫy, dùng tay đập vào lưng hắn. Nhưng tất cả sự kháng cự đều vô ích, giống như bốn năm trước, cậu không thể thoát được. Trần Nghị đệm tay lên trần xe tránh cửa đụng đầu Eddie, ép cậu ngồi vào xe.
Khi cả hai ngồi trong xe bầu không khí nhất thời trở nên xấu hổ. Chỉ nghe thấy tiếng gió cọ vào cửa kính, lúc này Trần Nghị mới nói, "Không muốn hại cậu ấy thì tránh xa cậu ấy ra."
Eddie dùng sức ép mình vào góc ghế sát cửa xe nhìn hắn đáp, "Anh mới là người cần tránh xa tôi."
Cả hai không nói gì nữa, bầu không khí khó xử lại bao trùm cho đến khi họ về tới bang phái.
Xe vào đại sảnh đã thấy Tiểu Kiệt tập hợp anh em đứng ở cửa chào mừng Eddie trở lại.
Eddie vừa xuống xe Tiểu Kiệt đã lao đến. "Anh Eddie, anh về rồi. Mọi người đều đợi anh. Chúc mừng anh đã trở lại Vân Minh."
Những người khác đồng thanh hô to: "Chúc mừng anh Eddie trở lại."
"Anh Eddie, anh chắc chắn đói rồi. Nghị ca đã bảo chúng em chuẩn bị tiệc. Đều là những món anh thích."
Tiểu Kiệt và các anh em cùng Eddie đi bộ đến phòng ăn.
"Quao, lẩu, lẩu cay. Tiểu Kiệt, đúng là chú hiểu rõ anh nhất."  Eddie bật cười kéo mấy anh em mà cậu nhớ thích ăn cay lại ngồi cạnh mình, nhân tiện cách xa Trần Nghị.
Tiểu Kiệt ngồi cạnh Eddie quan tâm hỏi thăm, "Anh ơi, anh ở trong đó một mình có ổn không?"
"Anh mày là ai? Người mạnh nhất Bắc Đường đấy. Kẻ dám chọc tức anh, chú nghỉ có thể sống không?" Eddie vừa nói vừa nâng ly rượu lên uống
"Phải, phải." Tiểu Kiệt cười tươi đáp lại.
Trần Nghị tình cờ ngồi đối diện Eddie. Nhìn hai người trò chuyện sôi nổi với vẻ mặt không thể lạnh hơn. Đàn em ngồi gần hắn cứng đờ, không dám cử động trong khi Eddie thao thao bất tuyệt những chiến tích của mình trong tù mà không thèm nhìn người đối diện nửa cái. Chiếc bàn tròn vì thế mà chia thành hai phe nóng lạnh.
Nồi lẩu giữa bàn bắt đầu sôi, hơi nóng tỏa ra nghi ngút. Màn sương như chia cắt Trần Nghị và Eddie. Trong bầu không khí nóng bức, Tiểu Kiệt đột nhiên cảm nhận được những tia điện lạnh từ đối diện do Trần Nghị phóng tới.
(Nội tâm Tiểu Kiệt: dọa chết tui rồi, ai tin được Nghị ca lại ghen tị! Tui nhớ trước đó anh Eddie luôn từ chối khi Nghị ca đến thăm mỗi tháng. Cuối cùng, anh Nghị bảo tui đi. Bất ngờ là lần đó anh Eddie thật sự chịu ra gặp tui. Lần đầu tui không nghĩ sẽ được vào nên không chuẩn bị gì, chỉ nói với anh ấy về chuyện Trương Đằng. Sang lần thứ hai, Nghị ca đã chuẩn bị nhiều thứ và cả thư để tui đem vào đưa cho anh Eddie. Cũng từ đó anh Eddie không chịu gặp người tới thăm nữa.)
"Anh Eddie, thịt bò cay này siêu ngon. Anh mau thử đi."
"Chà, ngon đó. Được rồi nhóc, chú cũng ăn đi."
"Anh Eddie, món này là Nghị ca tìm mua đó. Phải đặt trước và đợi rất lâu mới có hàng." Tiểu Kiệt vừa nói vừa nheo mắt cười nhìn Trần Nghị, "Phòng của anh cũng đã được dọn dẹp trong bốn năm qua. Cực kỳ sạch sẽ."
"Còn có..." Tiểu Kiệt vẫn muốn tiếp tục nhưng Eddie đã bất ngờ đứng dậy, nâng ly rượu vang trong tay lên hướng vềphía đối diện, "Cảm ơn anh trai tốt đã luôn nghĩ về đến tôi."
Không cần đợi Trần Nghị phản ứng, cậu ngẩng đầu uống cạn. "Chúng ta mãi là anh em." Rượu đắng chảy vào họng, Eddie lật úp ly chứng minh không còn rượu. Cậu lắc nhẹ người, thêm rượu và nâng ly chúc mừng vớinhững người khác.
Trần Nghị ngồi đối diện nhìn. Trong vô thức siết chặt tay thành nắm đấm. Như có một áp lực vô hìn đập vào tim làm hắn nghẹt thở. Trần Nghị muốn đi lại và kéo Eddie đi ngay lập tức nhưng chút lý trí còn sót lại nói với hắn rằng các anh em đều ở đây, làm như vậy không tốt. May mắn là Tiểu Kiệt cảm thấy bầu không khí giữa hai người rất không đúng, liền tìm cớ giải tán anh em sớm.
Sảnh lớn chỉ còn Eddie và Trần Nghị. Cậu đứng dậy, vươn tay lấy ly ở phía đối diện, đổ rượu từ ly đó qua ly mình.
"Anh trai, chúc mừng tôi trở lại. Không say không về."
"Eddie!" Trần Nghị đi tới đoạt lấy ly rượu
"Eddie, đừng uống nữa. Đều là lỗi của anh." Trần Nghị ôm chặt Eddie. Hắn chạm vào mái tóc mềm của cậu. Hắn nhớ cậu rất nhiều. Bốn năm trôi qua, người hắn mong nhớ cuối cùng đã trở lại.
_tbc_

2023/10/22, 0:00

Cỏ: với mình Trần Nghị là sói 🐺. Hung hăn, chiếm hữu, cô độc. Eddie là mèo 🐱. Một chú mèo hoang, xù lông cáu khỉnh nhưng vẫn làm nũng khi gặp người quen.
Bá Văn là gấu 🐻. Bạn cao này, lớn này, ôn nhu (trích lời em Điển). Còn Khương Điển vẫn làm mèo 🐱. Nhưng là mèo anh lông ngắn. Vì ẻm đẹp, trầm, có phần hơi kiêu kì nữa=))
Nếu sau này có fic viết kiểu dạng phỏng vấn mình sẽ dùng icon thay vì viết tên ra nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro