Gặp lại - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Link fic: https://liv230.lofter.com/post/4c4b4f3e_2ba429b8a

🐺X🐱

Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật sau bốn năm, mặt Eddie áp sát vào ngực Trần Nghị. Nhịp tim hắn cũng vì thế đập dữ dội, chân thực như đêm hai người chia tay bốn năm trước.
"Trần Nghị! Anh thua rồi, mới uống như vậy đã say! Buông tôi ra!" Eddie vùng vẫy trong vòng tay hắn, không thèm nghe bất kì lời xin lỗi thì thầm nào của Trần Nghị.
Có lẽ bị ôm quá chặt mà thức ăn và rượu bắt đầu chực trào nơi cuống họng. Cậu nắm lấy áo hắn nôn khan.
"Eddie, em làm sao vậy?" Trần Nghị ngay lập tức thả ra, lo lắng nhìn cậu.
Chỉ đợi có thế Eddie đẩy hắn ra, lao vào phòng tắm.
Nôn mửa khiến dạ dày co rút dữ dội, rượu làm đầu đau nhức. Eddie không chút sức lực ngồi bệt bên bồn cầu.
Ánh sáng trong phòng tắm chiếu vào mặt cậu làm Trần Nghị thấy rõ một tầng mồ hôi mỏng trên trán Eddie, ngực cậu phập phồng lên xuống. Hắn lo lắng bế cậu lên. Trần Nghị cau mày bước ra ngoài. Eddie biết rằng hắn sẽ đưa cậu đến bệnh viện.
"Chết tiệt, hôm nay là ngày gì mà xui vậy?"
"Trần Nghị, tôi sẽ không đến bệnh viện. Thả tôi xuống."
"Thả tôi xuống mau."
Bản năng Eddie không muốn đến bệnh viện. Bốn năm ở tù đã làm cậu chai sạn với cái đau. Cậu cũng không muốn mình tỏ ra yếu đuối trước mặt Trần Nghị. Bây giờ sự quan tâm của Trần Nghị như một loại tra tấn tinh thần với cậu vậy.
"Trần Nghị! Tôi sẽ không đến bệnh viện! Trần Nghị! "
"Trần Nghị, anh có bệnh à?"
Đã là lần thứ ba trong ngày bị Trần Nghị lơ, Eddie không kìm được mà nói, "Trần Nghị, anh nhất định muốn tôi cầu xin anh sao? Anh nhất quyết muốn thấy tôi xấu hổ sao?"
Nghe được lời này, Trần Nghị sửng sốt. Hắn thường không quan tâm hay lắng nghe những gì Eddie nói, nhưng trong bốn năm qua Trần Nghị đã ngẫm nghĩ lại rằng có lẽ hắn chưa bao giờ nghĩ về những gì Eddie muốn để rồi mới dẫn đến tình huống hiện tại.
"Được rồi, sẽ không đến bệnh viện."
"Nhưng em phải hứa với tôi, nếu cảm thấy không thoải mái lập tức nói cho tôi biết, rồi chúng ta sẽ đi bệnh viện, được không?"
Trần Nghị bế Eddie vào phòng, đặt cậu xuống giường, đắp chăn lại cho cậu. Eddie tức giận quay lưng đi không nhìn hắn.
"Eddie, thuốc dạ dày và nước đây, uống đi."
Thân hình gầy gò cuộn chặt mình trong chăn bông, giọng phát ra nghèn nghẹt "Ra ngoài đi, anh ra ngoài thì tôi sẽ uống."
Không còn cách nào khác Trần Nghị đặt thuốc và cốc nước lên đầu tủ, bước ra một cách bất lực. Chỉ là hắn không dám đi xa mà đứng dựa vào vách tường ngoài cửa, nghe thấy tiếng cốc nước chạm mặt bàn vang lên mới chắc chắn rằng Eddie đã uống thuốc.
Trần Nghị nhắm mắt lại, nhớ lại lần gặp đầu tiên. So với bốn năm trước, Eddie gầy hơn, xương quai xanh nhô rõ ra, cũng không còn khí chất kiêu ngạo như trước. Tim hắn bỗng thấy thật cay đắng.
Trần Nghị đứng đó một tiếng, hắn nghĩ có lẽ giờ Eddie đã đỡ hơn.
Nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào liền thấy Eddie vẫn nằm quay lưng về phía mình, nhưng khi lại liền thấy lo lắng vì nghe thấy hơi thở nặng nề và mệt mỏi của cậu. Eddie không khỏe chút nào và có vẻ ngày càng tệ hơn.
"Eddie!" Trần Nghị vỗ nhẹ vai cậu, hắn thấy hối hận vì đã không vào sớm.
Eddie cau mày rất chặt, không còn sức lực để đáp lại, chỉ có thể hé nhẹ môi hít thở một cách khó khăn.
Trần Nghị bế Eddie và lao ra khỏi phòng hắn hét lớn Tiểu Kiệt lái xe đến. Trong một khoảnh khắc, hắn đã quên tất cả anh em trong bang đã về hết. Không có lựa chọn nào khác ngoài việc đặt Eddie ở ghế phụ. Hắn sợ đường đi xóc nảy sẽ khiến đầu cậu đạp vào cửa kính, lại sợ đi chậm sẽ trì hoãn việc điều trị.
"Đừng lo, bạn của cậu chỉ bị viêm dạ dày cấp tính. Cậu ấy sẽ được đưa đi nội soi để kiểm tra thêm."
"Hạn chế không ăn đồ cay và uống ít rượu, nếu không bệnh sẽ tái phát như hôm nay." Bác sĩ vừa nói vừa viết vào giấy khám và kê đơn thuốc.
"À nhân tiện, bạn của cậu làm gì vậy? Sao trên người lại đầy vết thương do va chạm thế?"
"Lát nữa đưa cậu ấy đi kiểm tra chấn thương đi. Các cậu còn trẻ đừng hủy hoại bản thân như thế."
Trần Nghị ngồi bên giường bệnh nhớ lại lời của bác sĩ, hắn cẩn thận vén áo Eddie lên. Chiếc eo gầy chồng chéo những vết thương cũ và mới.
Mắt Trần Nghị sưng lên, nước mắt cứ thế chảy ra. Từ bé đến lớn, Eddie dù có chịu phải bất bình gì Trần Nghị cũng là người đầu tiên giải quyết nó. Hắn và anh em trong bang luôn chiều chuộng bảo vệ cậu. Vậy mà vì quyết định bốc đồng của hắn Eddie đã phải chịu nhiều tổn thương đến vậy. Cảm giác tội lỗi nuốt chửng hắn. Trần Nghị muốn tát mình một cái thật mạnh.

_tbc_

2023/10/22, 0:02

Cỏ: Chúc mừng hai bạn đã có đại ngôn đầu tiên(*'▽'*)

Lofter có nhiều fic ABO lắm mà mình bận quá, đọc cái nào cũng lở dở nên không recommend được cho mọi người༎ຶ‿༎ຶ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro