Chương 135: Trả nợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhưng mà cậu lại sinh ra như một kỳ tích, giống như được 'vận mệnh' phù hộ vậy."

Xúc tu của bạch tuộc nhỏ siết chặt vai Mục Tư Thần, xuyên qua lớp áo mà cậu ẫn cảm thấy đau nhói khi vai bị siết chặt, cảm nhận được sự căng thẳng của bạch tuộc nhỏ.

Mục Tư Thần vừa mới đảm bảo với Lâm Vệ rằng bạch tuộc nhỏ sẽ không làm hại ai, không ngờ bác quản lý ký túc xá lại đến đúng lúc này.

Ánh mắt của ông bác hơi mơ hồ, sau đó nói: "Tôi còn tưởng cậu nuôi bạch tuộc thật đấy, hóa ra là búp bê, trông cũng đẹp đấy. Búp bê được, bạch tuộc thật thì không được đâu, ký túc xá không cho nuôi thú cưng."

Bạch tuộc nhỏ nghe thấy lời ông già, lập tức tròn mắt, tròng mắt không nhúc nhích, cố gắng giả vờ là búp bê.

Mục Tư Thần đưa tay sờ sờ xúc tu của bạch tuộc nhỏ để an ủi tâm trạng của nó, đồng thời hỏi: "Thưa bác, bác không thấy con búp bê này trông rất thần thánh sao?"

"Một con búp bê cùng lắm chỉ là dễ thương, lấy đâu ra thần thánh?" Ông bác nói, "Những thứ người trẻ các cậu chơi tôi không hiểu, nhưng không được làm bậy. Nhìn xem các cậu đã làm cho ký túc xá thành ra thế nào, tôi xuống xem ký túc xá bên dưới có bị ngập không, các cậu đợi ở đây, chuyện này liên quan đến bồi thường, không được đi đâu hết!"

Nói đến bồi thường, Mục Tư Thần không khỏi nhìn về phía Lâm Vệ.

Lâm Vệ liếc nhìn bạch tuộc nhỏ, do dự nói: "Nếu là thiệt hại do chiến đấu bình thường gây ra, tôi có quyền xin bồi thường. Nếu là do cậu không kiểm soát được năng lực vì cảm xúc cá nhân mà gây ra thiệt hại, thì sẽ bị trừ một phần lương của cậu.

Cậu cũng đừng nghĩ rằng tôi lạnh lùng không giúp cậu, nội bộ của chúng tôi cũng có những yêu cầu tương tự như vậy.

Cậu phải biết, tuy đội viên của chúng tôi không có sức mạnh mạnh mẽ như cậu, nhưng cũng vượt xa người thường, một bàn tay cũng có thể trở thành vũ khí sát thương cực mạnh. Nếu không kiềm chế, sẽ có người lợi dụng sức mạnh của mình để làm bậy.

Thiệt hại của ký túc xá này, rõ ràng là do con quái vật dị giới xấu xí đáng sợ mà cậu mang đến gây ra, thiệt hại có lẽ cậu phải tự chịu. Hơn nữa chúng tôi chưa đánh giá được mức độ nguy hiểm của nó, một khi xác định nguy hiểm, phải kiềm chế nó. Tôi thấy ánh mắt của ông già trong ký túc xá lúc nãy không được ổn, ông ấy trông hơi giống người ở quán bar Bên bờ ngày hôm đó..."

Lâm Vệ chưa nói hết câu, ông già đã cầm một tờ danh sách chạy lên.

Ông ấy đưa danh sách cho Mục Tư Thần nói: "Đây là chi phí sửa cửa, sơn lại tường, chi phí thay mới các vật dụng trong phòng tắm, thay mới thiết bị điện, cậu xem thử có vấn đề gì không, không có vấn đề thì ký tên, tôi sẽ báo cáo với giảng viên hướng dẫn của các cậu."

Mục Tư Thần cầm danh sách, bạch tuộc nhỏ dựa vào vai cậu cùng xem.

Sau khi nhìn thấy số tiền trên, Mục Tư Thần còn chưa kịp đau tim, đồng tử của bạch tuộc nhỏ đã bắt đầu co lại, ánh sáng trong mắt dần dần biến mất.

Lâm Vệ và Đan Kỳ cũng nhìn qua, Lâm Vệ nhíu mày nói: "Sao lại nhiều tiền thế?"

Ông già thở dài: "Cũng không biết hai người đã làm gì, mở bình nóng lạnh để nước chảy, nguồn điện trong phòng tắm bị ngâm nước chập mạch, điều hòa, đèn cũng bị cháy, hai thứ này tôi đã trừ khấu hao rồi."

Đan Kỳ liếc mắt nhìn, thấy giá cả các hạng mục đều khá hợp lý, khâm phục nói: "Bác à, tốc độ của bác thật là nhanh, chỉ liếc mắt một cái là đã làm xong bảng, giá gốc những thứ này và chi phí sửa chữa không cần tra sao?"

Ông già nói: "Tôi cũng thấy lạ, hôm nay đầu óc tôi rất tỉnh táo, trí nhớ như máy tính vậy. Chân tay cũng nhanh nhẹn hơn trước, mắt cũng tốt hơn. Những chỗ hư hỏng này, bình thường tôi phải kiểm tra kỹ càng cả buổi mới phát hiện ra, hôm nay chỉ liếc mắt một cái là đã nắm rõ.

Trước đây giá cả những món đồ này, đặt trước mặt tôi tôi cũng phải xem từng cái một, dùng máy tính tính giá khấu hao, hôm nay chỉ nghĩ trong đầu là biết ngay.

Không chỉ vậy, chữ tôi viết cũng đẹp hơn trước nhiều, các bạn xem, trước đây tôi đâu có viết chữ đẹp như vậy, toàn chữ gà bới.

Nói đến, tôi sẽ không đột nhiên khai thông Nhâm Đốc Nhị Mạch chứ? Ngay cả 'Xuất sư biểu' học trước đây cũng nhớ? Tiên đế sáng nghiệp chưa lâu, nửa đường đã băng hà. Nay thiên hạ chia ba..."

"Bác ơi, đừng đọc nữa," Mục Tư Thần vội vàng ngắt lời ông già, "Tiền bồi thường khi nào nộp? Bác biết gia cảnh cháu không tốt mà, bồi thường là chắc chắn, nhưng cần thời gian."

"Cái này phải bàn với giảng viên hướng dẫn của các cậu, tôi đoán ông ấy cũng phải báo cáo lãnh đạo mới quyết định được chứ?" Ông già nói.

"Không cần bàn nữa, tôi có thể tạm ứng trước, sau này cậu trả góp hàng tháng là được." Lâm Vệ nói.

"Cảm ơn." Mục Tư Thần nói.

Sau đó Mục Tư Thần chưa được đi ngay, phải đợi giảng viên hướng dẫn đến xác nhận một chút, xác định quy trình bồi thường mới có thể rời khỏi.

Vốn dĩ sức khỏe của Hạ Phi đã không ổn, giờ lại bị Đan Kỳ ném một cái, còn ngâm trong nước một lúc, lúc này thực sự không chịu nổi, trong tiếng ồn ào của mọi người mà ngủ thiếp đi.

Đan Kỳ thấy vậy liền cõng cậu ta xuống lầu, giao cho đồng nghiệp lái xe, đồng nghiệp chịu trách nhiệm đưa Hạ Phi đến khách sạn, đến nơi sẽ có chuyên gia chăm sóc anh.

Đan Kỳ ở lại cùng Lâm Vệ xử lý chuyện của Mục Tư Thần, ông bác liền dẫn họ cùng nhau dọn vệ sinh ký túc xá, dù sao cả căn phòng và cả hành lang đều cần phải lau dọn.

Do nước chỉ ngập sàn ký túc xá, đồ đạc cá nhân của các bạn cùng phòng không bị thiệt hại gì nhiều, chỉ có dép bị ngâm nước, phơi khô là được.

Trong khi dọn dẹp phòng, ông bác già vẫn vui vẻ ôn lại những kiến thức đã học, từ "Xuất sư biểu" đến định luật Ohm, văn học vật lý đều ôn hết.

Mục Tư Thần luôn theo dõi sát sao tình trạng của ông bác, phát hiện ông ấy thực sự không có xu hướng u mê bạch tuộc nhỏ, bạch tuộc nhỏ chỉ có tác dụng tăng cường trí nhớ, khả năng tính toán và năng lực làm việc của ông già, đây vẫn là hiệu quả tích cực.

Có vẻ bạch tuộc nhỏ thực sự đã kiềm chế được sức mạnh, chỉ ảnh hưởng đến trạng thái, chứ không ảnh hưởng đến tinh thần của con người.

Sau khi dọn dẹp xong phòng, giảng viên cũng đã đến trường, kiểm tra danh sách với chú, gọi điện báo cáo với lãnh đạo, và để lại tài khoản của đơn vị cho Lâm Vệ.

Giảng viên hướng dẫn nói với Lâm Vệ rằng sẽ thảo luận về vấn đề này trong cuộc họp hằng tuần vào thứ Hai, sau đó Lâm Vệ chuyển tiền vào tài khoản, việc này có thể kết thúc.

Mặc dù hành vi của Mục Tư Thần đã gây thiệt hại cho trường học, nhưng xét thấy đây là tai nạn, lại sẵn sàng bồi thường theo giá trị, Mục Tư Thần thường ngày cũng có biểu hiện tốt, nên nhà trường sẽ không xử phạt gì.

Vị giảng viên hướng dẫn này cũng làm việc cực kỳ hiệu quả, chưa đầy nửa tiếng đã liên lạc với nhiều người, giải quyết gọn gàng những việc này.

Trước khi đi, giảng viên hướng dẫn còn nghi ngờ: "Hôm nay đầu óc tôi sao lại tỉnh táo thế nhỉ?"

Đồng thời, trong lúc làm việc, ông ấy cũng khen bạch tuộc nhỏ: "Búp bê trông thật dễ thương, nhưng khi kiểm tra phòng thì phải để trong tủ, không được để trên giường hoặc bàn học, không là bị trừ điểm đấy."

Sau khi xử lý xong việc này, Mục Tư Thần cũng không dám ở lại ký túc xá nữa, mang theo đồ đạc cá nhân, cùng Lâm Vệ và những người khác đến nơi ở được chỉ định.

Trên đường, Lâm Vệ và Đan Kỳ nhìn bạch tuộc nhỏ mấy lần, không thấy nó đáng yêu, xinh đẹp, cũng không thấy tỉnh táo, ngược lại vì vụ ngập lụt lúc nãy mà đầu óc rối bời.

Trên xe, bạch tuộc nhỏ cuối cùng cũng không cần phải giả vờ là đồ chơi nữa, nó duỗi dài xúc tu, nhìn Mục Tư Thần một cách tội nghiệp, còn dùng xúc tu để cuốn lấy điện thoại của Mục Tư Thần, muốn cố gắng kiếm tiền bằng cách chơi game để giúp Mục Tư Thần trả nợ.

Mục Tư Thần an ủi nó: "Không sao đâu, đội trưởng Lâm đã trả tiền giúp tôi rồi, sau này tôi đi làm thêm để trả nợ là được. Tôi có thể giúp họ điều tra vụ án, có trợ cấp cho vị trí đặc biệt."

Bạch tuộc nhỏ quay đầu lại, đôi mắt to nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Lâm Vệ, không biết đang nghĩ gì.

Bị con quái vật sở hữu sức mạnh khủng khiếp nhìn chằm chằm như vậy, Lâm Vệ có chút căng thẳng, anh ta ngồi thẳng lưng, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, không dám nhìn thẳng vào bạch tuộc nhỏ, sợ rằng việc nhìn thẳng con quái vật này sẽ khiến nó hiểu nhầm là hành vi khiêu khích.

Ai ngờ bạch tuộc nhỏ chỉ nhìn thôi chưa đủ, còn vươn một xúc tu ra, chấm vào giữa trán Lâm Vệ.

Nhìn thấy xúc tu đó tiến về phía mặt mình, tay Lâm Vệ đưa lên eo, sẵn sàng rút súng để đối phó với hành vi tấn công bất cứ lúc nào.

May mắn là Mục Tư Thần kịp thời giải thích: "Nó hẳn là có điều muốn nói với anh, nó có thể dùng xúc tu chạm vào trán để giao tiếp với người."

Nó còn biết nói sao? Lâm Vệ và Đan Kỳ đều trợn tròn mắt.

Xúc tu chạm vào trán, trong đầu Lâm Vệ vang lên một giọng nói đầy uy nghiêm: "Loài người kia, chuyển nợ của Mục Tư Thần sang cho ta, ta có thể giúp các người làm một việc."

Giọng nói trầm ấm tao nhã, rất dễ nghe, nhưng Lâm Vệ không rảnh để ngưỡng mộ giọng nói hay này, bộ não của anh ta bị giọng nói này điều khiển, không sinh ra bất kỳ ý nghĩ phản kháng nào, cũng không thể từ chối.

Lâm Vệ cảm nhận được một sự chi phối về bản năng sinh học từ con búp bê bạch tuộc.

Nếu không phải anh ta đã được huấn luyện nghiêm khắc, có một sức đề kháng nhất định đối với nỗi sợ hãi và sự phục tùng, chắc chắn anh ta sẽ nói ra những lời vô dụng như "Không cần trả nữa, tôi sẽ trả".

Tuy nhiên Lâm Vệ không phải là người như vậy, anh ta kiên cường nói: "Cậu có thể làm gì cho chúng tôi?"

Giọng nói hơi run rẩy, nhưng vẫn nói trọn vẹn không lắp bắp.

"Ta có thể làm tất cả." Một giọng nói đáng sợ hơn trước đó vang lên, trong giọng nói còn ẩn chứa một chút giận dữ, dường như đang tức giận vì Lâm Vệ nghi ngờ khả năng của nó.

Lâm Vệ bị áp lực từ búp bê bạch tuộc kích thích tâm lý phản kháng, anh ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào con búp bê và nói: "Đừng có vênh váo, tôi có một người bạn chiến đấu bị thương khi làm nhiệm vụ, liệt nửa người, cậu có thể cứu anh ấy không?"

"Có thể, nhưng ngươi có thể chịu đựng được cái giá phải trả không?" Giọng nói uy nghiêm hỏi.

"Cái giá phải trả không phải là trả tiền sao?" Lâm Vệ nói.

Đôi mắt to tròn đáng yêu của búp bê bạch tuộc trong mắt Lâm Vệ không hề đáng yêu chút nào, đôi mắt của nó chuyển sang màu đen tuyền, nhìn vào đôi mắt đó, Lâm Vệ như nhìn thấy vực thẳm vô tận, và khi anh ta nhìn vào vực thẳm, anh ta dường như nhìn thấy sự nhỏ bé và xấu xí của chính mình.

Xúc tu từ trên cao điểm nhẹ lên trán Lâm Vệ, giọng nói vô cảm ấy nói: "Sức mạnh của ta có thể chữa lành tất cả đồng đội bị thương nặng của ngươi, có thể chữa trị mọi căn bệnh nan y trên thế giới này, có thể kéo dài tuổi thọ của vô số người, ta có thể tạo ra phép màu.

Nhưng cái giá phải trả là, những người nhận sức mạnh của thần này sẽ trở thành tín của ta trong thế giới thực, họ sẽ trở thành tín đồ cuồng nhiệt của ta, sẽ làm những điều điên rồ để khiến thế giới này phù hợp với ta, sẽ tự nguyện hiến tế mạng sống để xây dựng 'Trụ' trong thế giới thực, ngươi có muốn gánh chịu kết quả này không?

Loài người, lòng tham sẽ khiến ngươi rơi vào vực sâu, đừng mong cầu những điều không tương xứng."

Hãy nhớ cái giá cho ước nguyện của ngươi."

Nghe những lời này, Lâm Vệ không tự chủ được mà xiết chặt nắm đấm.

Anh ta tưởng rằng búp bê bạch tuộc chỉ là loại quái vật cấp bậc cỡ như bartender thôi, không ngờ sức mạnh của búp bê bạch tuộc lại vượt xa tưởng tượng của anh ta!

"Đừng dọa anh ấy." Mục Tư Thần vuốt ve đầu bạch tuộc nhỏ.

Búp bê bạch tuộc âm u đáng sợ uy nghiêm lúc nãy, giờ khuôn mặt tròn tròn ửng hồng, nghiêng đầu cọ cọ vào hõm cổ Mục Tư Thần, động tác thực sự rất đáng yêu.

Lâm Vệ: "..."

Sự khác biệt quá lớn, anh ta có chút không thể chấp nhận được.

Mục Tư Thần thấy mặt mày Lâm Vệ tái xanh, liền thay bạch tuộc nhỏ giải thích: "Nó là phân thân của một thực thể rất mạnh mẽ, trước đây tôi có thể chuyển thị trấn Mộng Điệp đến thị trấn Hy Vọng là nhờ mượn một chút sức mạnh của Ngài.

Ngài có một danh hiệu gọi là 'Đấng lý trí tuyệt đối', cho nên là lời nói có thể không nể tình, anh đừng có ấn tượng xấu về nó."

"Cậu thật sự không bị nó ô nhiễm sao?" Lâm Vệ nói, "Cậu lại thấy nó đáng yêu?"

Mục Tư Thần cười nói: "Không, thực ra là nó bị tôi ô nhiễm, là tôi làm rối loạn lý trí của Ngài."

Nghe thấy lời Mục Tư Thần, bạch tuộc nhỏ lập tức lắc đầu như cái trống bỏi, ý là tất cả đều là do nó tự nguyện, không liên quan gì đến Mục Tư Thần.

Một người một bạch tuộc thấu hiểu lòng nhau, còn hạnh phúc mà áp má vào nhau.

Lâm Vệ: "..."

"Vừa rồi nó muốn giúp cậu trả nợ, bảo tôi có thể ước một điều ước." Lâm Vệ đành phải để Mục Tư Thần nghĩ cách, "Nhưng sức mạnh của nó thẩm thấu vào hiện thực sẽ ô nhiễm hiện thực, nó vẫn kiên trì muốn trả nợ, làm sao bây giờ?"

Mục Tư Thần vốn định nói tiền này tôi từ từ trả, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của bạch tuộc nhỏ, cũng không còn kiên trì nữa.

Bạch tuộc nhỏ có tính cách tự lập tự cường, không muốn liên lụy Mục Tư Thần, Mục Tư Thần cũng sẽ không cố chấp mà không nhận lòng tốt của nó.

Tiền đề để họ thiết lập mối quan hệ bình đẳng, chính là tự lực cánh sinh, nếu cậu cứ chiều chuộng nuôi dưỡng bạch tuộc nhỏ, họ sẽ mãi mãi không thể bình đẳng.

Mục Tư Thần hỏi: "Ông bác và giảng viên hướng dẫn gặp cậu rồi sẽ thế nào? Họ sẽ không giống Hạ Phi chứ?"

Bạch tuộc nhỏ thân mật đặt xúc tu lên trán Mục Tư Thần, Mục Tư Thần nghe thấy một giọng thanh niên điềm tĩnh: "Tôi đã thu lại khí tức, họ có lẽ sẽ đặc biệt lý trí trong vòng ba ngày, hiệu quả công việc cực cao. Ba ngày sau, họ sẽ trở lại bình thường và quên đi sự tồn tại của tôi."

"Tại sao lại quên?" Mục Tư Thần hỏi.

Giọng bạch tuộc nhỏ thanh niên: "Nhớ kỹ tôi sẽ khiến họ trở nên phụ thuộc vào cảm giác lý trí tuyệt đối, một khi mất đi khả năng này, họ sẽ khao khát tôi, hiệu triệu tôi, cuối cùng dù tôi không đáp lại, họ cũng sẽ trở thành tín đồ của tôi. Chỉ có hoàn toàn quên đi mới có thể cắt đứt mọi liên kết."

Mục Tư Thần nghe thấy giọng nói điềm tĩnh này, không nhịn được mà xoa đầu bạch tuộc nhỏ.

Quả thật Tần Trụ khác với những quái vật cấp Thần khác, nếu là con bướm, đã sớm lợi dụng cảm giác này để ô nhiễm con người rồi.

Dù sao, ai mà chẳng muốn trở thành một người có trí nhớ siêu phàm, cẩn thận tỉ mỉ, nghiêm khắc với bản thân? Đó là cái tôi lý tưởng nhất trong tâm trí mỗi người.

Nhưng Tần Trụ lại muốn tự tay cắt đứt sự phụ thuộc đó, thậm chí không cho những người này giữ lại ký ức, chỉ vì không muốn ai đắm chìm trong cảm giác của cái tôi lý tưởng.

Thật không hổ là "Đấng lý trí tuyệt đối".

Mục Tư Thần nói với Lâm Vệ: "Nếu các anh có bất kỳ vụ án nào khó giải quyết, có thể để đồng đội phụ trách vụ án nhìn bạch tuộc nhỏ, nó có thể giúp mọi người nâng cao hiệu quả."

Mục Tư Thần đã nói ngắn gọn về khả năng của bạch tuộc nhỏ.

Lâm Vệ và Đan Kỳ vừa mới chứng kiến sự thay đổi của bác quản lý và giảng viên hướng dẫn, hiểu rằng Mục Tư Thần không hề khoác lác, ánh mắt họ nhìn bạch tuộc nhỏ lập tức thay đổi, từ sợ hãi, ghê tởm chuyển sang một chút kính trọng.

"Tôi đã nhìn nó rất lâu rồi, tại sao tôi không thể trở nên lý trí như vậy?" Đan Kỳ đang lái xe phía trước không nhịn được hỏi.

Mục Tư Thần: "Anh được sức mạnh của tôi bảo vệ, sẽ không bị ô nhiễm."

Đan Kỳ: "..."

Lúc này, thực ra anh ta rất muốn bị "ô nhiễm" một chút.

Lâm Vệ suy nghĩ một chút rồi nói: "Sức mạnh này quả thật rất mạnh, lại không có tác dụng phụ, tôi sẽ xem xét đội viên nào sẽ được gặp nó, nợ nần có thể xóa bỏ, tôi có thể xin kinh phí với lý do tuyển dụng nhân tài đặc biệt... à, bạch tuộc tài đặc biệt đến hỗ trợ."

Sau khi giải quyết vấn đề nợ nần, bạch tuộc nhỏ thở phào nhẹ nhõm.

Nó ngẩng cao đầu, tự tin vắt chân lên vai Mục Tư Thần, vẻ mặt nghiêm trang, toát ra khí chất "Tôi đã trưởng thành".

Nó càng nghiêm túc, Mục Tư Thần càng muốn bóp bóp mặt nó, nhưng nghĩ đến mối quan hệ bình đẳng mà họ vừa mới thiết lập, đành phải tiếc nuối nhẫn nhịn.

Sắp đến nơi thì Lâm Vệ nhận được một cuộc điện thoại.

Anh ta nghe một lúc thì sắc mặt nghiêm trọng lên, lập tức nói với Đan Kỳ: "Đừng đến chỗ ở nữa, đến văn phòng của Giáo sư Lục, Giáo sư Lục đã phát hiện ra điều rất quan trọng!"

Nói xong, Lâm Vệ không tự giác nhìn Mục Tư Thần.

Mục Tư Thần lập tức nói: "Giáo sư Lục Ích Dân?"

Thấy Mục Tư Thần đoán ra, Lâm Vệ cũng không giấu giếm cậu, gật đầu nói: "Giáo sư Lục Ích Dân trước đây không phải nói đã gặp cậu sao? Ông ấy về nhà rồi vẫn luôn suy nghĩ xem đã từng gặp cậu ở đâu. Lúc nãy ông ấy lục tìm lại tài liệu cũ, mới phát hiện ra, ông ấy thực sự đã gặp cậu, nhưng không phải gần đây, mà là hai mươi năm trước.

"Năm nay tôi mới hai mươi tuổi!" Mục Tư Thần kinh hãi nói.

Lâm Vệ nói: "Là hai mươi năm trước, vụ sập cầu nối giữa tỉnh H và tỉnh S, ông ấy đã gặp cậu, năm đó bố mẹ cậu đi xe buýt qua cầu, đúng lúc cầu sập, xe buýt dù đã dừng lại kịp thời nhưng vẫn có không ít hành khách bị thương. Mẹ cậu lúc đó gần đến ngày sinh, sau khi bị thương, trong hoàn cảnh xe cứu thương không thể vào cầu, bà ấy đã sinh, trải qua thập tử nhất sinh mới sinh ra cậu.

Lúc đó Giáo sư Lục là chuyên gia cầu đường, khi ông ấy đến hiện trường, điều đầu tiên ông ấy nghe được là có phụ nữ mang thai sinh nở, ông ấy ấn tượng rất sâu sắc với chuyện này.

Sau đó, khi xe cứu thương đã thành công lái vào cầu đưa người bị thương đi, Giáo sư Lục còn đến bệnh viện thăm bạn.

Cậu và bố cậu có đến tám phần giống nhau, nên người Giáo sư Lục thấy quen không phải cậu, mà là bố cậu.

"Giáo sư Lục nói, ông ấy nhớ rất rõ, bác sĩ sản khoa phụ trách mẹ cậu nói, cậu có thể chào đời thành công quả là một kỳ tích. Trong tình hình lúc đó, với tình trạng tâm lý và vết thương của mẹ cậu, lẽ ra cậu đã chết yểu trong bụng mẹ, nghiêm trọng hơn thậm chí có thể một mạng hai mạng.

Nhưng mà cậu lại sinh ra như một kỳ tích, giống như được 'vận mệnh' phù hộ vậy."

[Tác giả có lời muốn nói]

Bạch tuộc nhỏ (đối mặt với Lâm Vệ): Loài người kia, ngươi biết ngươi đang đòi thù lao từ thần linh không?

Bạch tuộc nhỏ (đối mặt với Mục Tư Thần): Thần Thần, tôi tự mình có thể kiếm tiền rồi, khen tôi đi!

Mục Tư Thần: Bạch tuộc nhỏ của tôi quá đáng yêu, khen, khen thật nhiều!

Tần Trụ: Đấng lý trí tương đối.

Bình luận trên Tấn Giang:

- Ôi vãi, định số

- Ê thế tức là khi sinh ra cũng là lúc thảm họa ở thế giới kia bắt đầu à?

- Vậy tức là từ khi sinh ra đã bị ô nhiễm rồi á? Thật đáng sợ

- Đáng ghét! Chỉ cần đọc tiểu thuyết thôi mà tôi đã rất ghen tị rồi! Rất muốn trở thành một người có kỷ luật!

- Chương này thật sự cảm nhận được rằng bạch tuộc nhỏ chính là Tần Trụ, là quái vật cấp thần (phân thân) rồi. Giây trước thì nũng nịu với vợ, mắt ngấn lệ, giây sau lại đe dọa người ngoài để áp đảo họ, rồi lại quay sang nũng nịu với vợ đòi ôm ấp. Đôi mắt to tròn như búp bê của Thần Thần trong mắt người khác cũng là đôi mắt như vực thẳm quái vật đáng sợ, vậy nên đây chính là tình yêu!

- Tôi cũng muốn nhìn bạch tuộc nhỏ để trở nên có hiệu suất cao, người mắc bệnh lười biếng giai đoạn cuối rất cần điều đó.

Editor: Chương này là chương cuối cùng của quyển 2 rồi, quyển 3 sắp bắt đầu với một phó bản mới, và cũng là phó bản tôi thích nhất. 

Ps: Giá có ai beta hộ t thì tốt :((( lười beta quá, ai thấy chỗ nào sai chính tả, type sai thì nhắc tui với

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro