Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc mặt Hàn Thước có chút biến sắc, dừng một chút rồi mở miệng xác nhận: " Cô nương là ? "

Lúc này Trần Thiên Thiên đã leo lên yên ngựa, ngồi trên cao nhìn xuống gương mặt mỹ nam của Hàn Thước, ngữ khí có chút lả lơi " Tam công chúa của thành Hoa Viên, Trần Thiên Thiên "

Hàn Thước chớp mắt run sợ " Tam, Tam công chúa? "

Trần Thiên Thiên nhìn gương mặt căng thẳng không chút biểu tình của Hàn Thước, Trần Thiên Thiên rất vừa lòng với phản ứng của hắn, vì thế cười một tiếng rồi gật đầu.

Hàn Thước nhíu mày, mặt không ngừng biến sắc.

Tại sao là Trần Thiên Thiên?

Làm sao có thể là Trần Thiên Thiên?

Rốt cuộc là sai lầm ở đâu...

Một tia suy nghĩ lóe lên, Hàn Thước đột nhiên nghĩ đến cách thoát thân.

Ngay sau đó, sắc mặt của Hàn Thước tái nhợt, hai chân mềm nhũn, hai tay ôm chặt lồng ngực chậm rãi té xuống đất, Bạch Cập từ phía sau vội vã đỡ lấy Hàn Thước.

" Thiếu quân! Bệnh người lại phát tác nữa rồi sao? " Bạch Cập đi lên phía trước lấy một viên thuốc nhét vào miệng của Hàn Thước. Một bên giúp Hàn Thước dễ dàng hô hấp, một bên vội vàng hô : "Người nhìn ta này thiếu quân. Thiếu quân à, người không sao chứ? Người tỉnh lại đi..."

Đợi thuốc ngấm vào ước chừng nửa khắc, Hàn Thước từ từ tỉnh lại.

Trần Thiên Thiên ngạc nhiên đứng nhìn người đối diện, đôi mi mảnh khảnh nhướng cao lên.

Trần Thiên Thiên tiến lên từng bước, mở miệng hỏi thăm: " Ngươi không sao chứ ? "

Bạch Cập đỡ Hàn Thước miễn cưỡng đứng dậy, thở dài một tiếng, giả vờ tiếc nuối: " Công chúa có điều không biết, ta từ nhỏ đã mang bệnh tật, thỉnh thoảng lại phát bệnh, đại phu bảo ta chỉ có thể sống đến hai mươi tuổi là sẽ chia tay trần gian..."

Hàn Thước nói tới đây ngừng một chút, đôi mắt dường như trầm xuống vô cùng ảm đạm, bộ dạng như chịu đựng đau xót.

Thấy thế, Bạch Cập cũng mở miệng nói giúp Hàn Thước: " Thiếu quân sợ rằng sẽ không có số hưởng thụ sự ưu ái của Tam công chúa, mong công chúa thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra... Việc hai thành liên hôn, lỡ tai nạn chết người thì không tốt."

Bạch Cập vừa nói xong, Hàn Thước liền phối hợp hai tay ôm ngực ho vài tiếng.

Trần Thiên Thiên nhíu mày có chút khó xử nói: " Mau bệnh dễ chết... Một khi đã như vậy " nói một nửa, nàng ta liền chuyển ý " Còn không mau nhân lúc người còn sống, đem về phủ của ta! "

Bạch Cập thất kinh, sửng sốt một lúc mới nói " Tam công chúa, có câu dưa hái xanh không ngọt..."

Trần Thiên Thiên không thèm để ý, khoác tay áo nói " Ngọt hay không cắn một phát biết ngay, không cần ngươi nói! ". Nói xong nhìn về phía Hàn Thước, " Các ngươi đến quán trọ chuẩn bị, ngày mai đón dâu. Xui cho ngươi vì hôm nay gặp phải ta "

Nói xong, Trần Thiên Thiên quay đầu ngựa rời đi, Tử Duệ cùng hộ vệ liền bám theo sau.

Trần Thiên Thiên cưỡi ngựa chạy như bay, vô cùng kiêu ngạo, không chỉ quấy nhiễu tiểu thương mà còn suýt nữa đụng phải cụ già và tiểu hài tử, nàng không hề thương xót, vẫn tiếp tục phi ngựa để lại phía sau tiếng mắng chửi.

Đám đông giải tán, xung quang người dân chỉ trỏ.

Dân phụ Giáp: " Vị "Tam Công Chúa" này đúng là hỗn thế ma vương, từ nhỏ đã được thành chủ chiều chuộng đâm ra hư hỏng...Thiếu chủ thành Huyền Hổ sau này không biết sẽ sống thế nào a... "

Dân phụ Bính : " Chậc chậc, thảm... nhìn thân hình hắn xem, quá gầy gò, trong tay Tam Công Chúa chỉ có thể được vài ngày... "

Nửa canh giờ sau tại dịch quán, Bạch Cập đang nói với Hàn Thước về thông tin của Trần Thiên Thiên.

Bạch Cập cẩn thận đứng bên cạnh Hàn Thước, đầu hơi cúi xuống thấp giọng nói: " Thiếu quân, kế hoạch có biến... nghe nói vị Trần Thiên Thiên này có tính bạo ngược, hoang dâm vô độ, không có pháp lí, một chữ cũng không biết, lại còn có bệnh công chúa, thậm chí nàng còn ra lệnh cho tất cả thần dân phải xưng nàng là " Tam Công Chúa "

Hàn Thước nghe vậy cười lạnh một tiếng, " Tam công chúa? Chỉ có một tòa thành mà đã không dung được nàng "

Hắn từ lâu đã chuẩn bị trước khi đến, Tam công chúa thành Hoa Viên là đức hạnh như nào không lẽ hắn không biết?

Nhưng chính vì điều đó mà Hàn Thước mới tức giận.

Hắn bị xem không ra gì giữa chốn đông người, đã vậy kế hoạch mà hắn đã bày ra từ sớm lại bị phá hỏng, khác nào cho hắn một bạt tai.

Bạch Cập bị hàn khí trên người Hàn Thước tỏa ra làm cho run sợ nhưng lại nhìn Hàn Thước trên mặt không chút vẻ tức giận, Bạch Cập vẫn là miễn cưỡng nói : " Rõ ràng ta đã an bài một con ngựa chạy loạn va vào đoàn xe ngựa của Nhị quận chúa Trần Sở Sở... Thế quái nào lại trở thành Trần Thiên Thiên? Giờ phải làm sao đây? Thiếu quân... "

" Sự tình bây giờ , nói chuyện ấy còn có tác dụng gì? " Hàn Thước cắt ngang lời hắn.

" Thiếu quân, hiện giờ..."

Hàn Thước nhắm hai mắt lại, tay ấn vào thái dương, ngữ khí có phần lạnh lùng: " Tùy cơ ứng biến "

Ngay lúc ấy tại ở một không gian khác, nơi thành phố phồn hoa, ở khu nhà trọ.

Một nữ tử tóc tai bù xù, miệng ngậm đồ ăn, nhìn vào máy tính màn hình ngây ngô cười.

Nữ tử trẻ tuổi ấy tên là Trần Tiểu Thiên, là một trong " Bảy lưu biên kịch " lúc này nàng đang dốc hết sức lực và tâm huyết để sáng tác kịch bản với đề tài Nữ Tôn. Một bên không ngừng gõ bàn phím, Trần Tiểu Thiên trên mặt cũng dần lộ ra nụ cười của kẻ ngốc.

Trần Tiểu Thiên nhìn màn hình máy tính mỹ mãn lẩm bẩm: " Anh hùng cứu mỹ nhân ôm sai nhân, nam chính bị nữ phụ ép hôn, ta đúng là thiên tài biên kịch viết ra cái loại tình tiết này. "

Trên màn hình máy tính là ứng dụng Word với tên { Mãnh hổ ngửi tường vi }, Trần Tiểu Thiên ngừng lại, nhìn chằm chằm vài giây, sau đó lại thuận tay sửa lại vài chữ.

Sửa xong, Trần Tiểu Thiên đem bịch sữa đã uống xong từ lâu quăng vào thùng rác, sau đó lại nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

Đột nhiên Trần Tiểu Thiên như nhớ cái gì đó, lập tức tắt ứng dụng, mở ra túi tiền online trên web thật cẩn thận nhấn F5, xong lại đếm tiền kiếm được từ web online.

Nhưng lại không có gì mới mẻ, gương mặt lại trở về trạng thái không cảm xúc.

Trần Tiểu Thiên rốt cuộc cũng buông thả, ngửa mặt lên trời một cách đáng thương la hét: " A... Tại sao còn chưa gửi cho tôi phí bản thảo nữa hả..."

Tiền cơm dựa vào phí bản thảo, ví tiền của cô thực sự rất đáng thương.

Ngay sau đó, điện thoại Trần Tiểu Thiên reo lên, màn hình hiển thị " Nhà Sản Xuất Trương "

Trần Tiểu Thiên chạy nhanh đến lấy điện thoại, thanh thanh giọng rồi nói : " Aiyo... Trương tổng, chào ngài..."

" Trần Tiểu Thiên à..." không đợi cô trả lời Trương tổng mở miệng nói: " kịch bản của cô, tạm thời không có gì cần chỉnh sửa "

Trần Tiểu Thiên hiện tại quan tâm nhất chính là tiền, vừa định đem chuyện tiền nhuận bút ra nói " Cái kìa..."

Trương tổng không cho Trần Tiểu Thiên cơ hội nói, ông than thở : " chính là vai nam chính của chúng ta, Hàn lão sư bên kia có một số vấn đề, ngươi có thể đi nói một vài câu không? Nếu hắn đồng ý chúng ta liền khai máy... "

" Nhưng tôi muốn hỏi về tiền nhuận bút... tiền nhuận bút...này, này "

Điện thoại truyền đến âm thanh, Trần Tiểu Thiên mở to hai mắt nhìn, thì ra đối phương đã cúp máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro