Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường từ Phong Vãn Lâu về quán trọ rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn hiện lên trong đầu của Cố Lâm Hi.

Vậy là đêm hôm đó sau khi rời khỏi rừng cung chủ đã trở về Trấn Yêu Cung rồi bị làm phản trúng độc. Trang Bạch Tế là vị trưởng lão mà cung chủ vô cùng ưu ái quan tâm. Chẳng những cấp riêng cho hắn hai hộ vệ võ công cao còn rất quan tâm hắn. Chỉ cần hắn thích thứ gì trong điện cung chủ đều không ngần ngại mà ban cho hắn. Không ngờ Trang Bạch Tế lại vì viên Hắc Ngọc Hoàn giả mà phản bội người.

Tên khốn nếu để ta gặp lại ngươi ta nhất định khiến ngươi chết không toàn thây!

Cung chủ vì lo cho ta bị cả võ lâm truy đuổi, nên người mới làm giả một viên Hắc Ngọc Hoàn mang về. Không ngờ lại bị hại, bây giờ thuốc độc đã được giải chưa? Thuốc đó có làm cho người đau đớn hay không?

Nghĩ đến bóng lưng vững chải của y Cố Lâm Hi lắc đầu xua đi ý nghĩ tiêu cực. Cung chủ rất thông minh chắc chắn chuyện Trang Bạch Tế làm phản người đã tính trước rồi. Ta nhất định phải tin tưởng người. Đúng vậy! người đã làm cung chủ mười ba năm rồi không thể nào vì một chuyện cỏn con mà ngã xuống được.

Nghĩ đến đó Cố Lâm Hi an tâm trở về khách trọ nhưng nằm trên giường trằn trọc mãi mà không thể đi vào giấc ngủ. Đến khi mệt mỏi quá thiu thiu một tí thì gặp ác mộng. Cô thấy Đồng Ấn toàn thân đầy máu mặt nạ bị rách ra làm đôi. Gương mặt đầy những vết thương thều thào gọi tên của mình.

"Bàn Cổ!"

Giật mình tỉnh lại mồ hôi đã ướt đẫm chiếc gối trên đầu Cố Lâm Hi. Cô ngồi dậy mở cửa sổ bay ra ngoài ngồi trên nóc nhà tâm tình không yên ngắm vầng trăng tròn đang treo trên không trung. Đang thất thần suy tư cách mấy con phố có tiếng đao kiếm va vào nhau loảng xoảng. Cố Lâm Hi thả người nhẹ nhàng điểm mũi chân bay về phía đó. Một đám người đang vây đánh Yến Vô Tâm. Cố Lâm Hi khoanh tay ôm kiếm đứng trong góc tối không có ý định ra tay. Tranh chấp giang hồ Cố Lâm Hi không muốn nhúng vào. Một kẻ to con trong đám cầm thanh đao sáng lóa chỉ về phía Yến Vô Tâm.

"Chỉ cần ngươi chịu nhận thua ta sẽ tha chết cho ngươi!"

Yến Vô Tâm vừa đánh với nhóm người xung quanh vừa la to.

"Ngươi nằm mơ!"

Hai bên giao đấu kịch liệt dù Yến Vô Tâm có giỏi đến thế nào sức người cũng có hạn y không thể đánh lại một đám đông người vây quanh. Đến khi lưỡi đao sáng loáng của tên to con hạ đến trước mặt Yến Vô Tâm. Gã còn chưa kịp hả hê một thanh kiếm đã đẩy lùi đường đao của gã. Cố Lâm Hi mỉm cười khinh bỉ.

"Ỷ đông ăn hiếp yếu hả xem ta xử lý các ngươi thế nào?"

Đánh cho bọn chúng tan tác chạy đi Cố Lâm Hi tra kiếm vào vỏ lững thững bỏ đi. Yến Vô Tâm vội vã theo sau.

"Ngươi đã cứu ta một mạng. Cảm ơn ngươi!"

Cố Lâm Hi lạnh lùng trả lời chân vẫn không dừng lại.

"Tiện tay mà thôi!"

Nghe Cố Lâm Hi nói vậy Yến Vô Tâm không đi theo cô nữa. Lúc trước nghe giang hồ đồn Cố Lâm Hi phản bội cung chủ Trấn Yêu Cung lấy cắp viên Hắc Ngọc Hoàn vì tò mò nên Yến Vô Tâm muốn nhìn xem vật nổi tiếng giang hồ hình thù ra sao. Bây giờ biết rõ vị cung chủ Đồng Ấn đã lấy lại đồ vật của mình còn bị trúng độc nên Yến Vô Tâm cũng bỏ ý định ban đầu của mình. Dù sao phụ thân cũng không thích người của Trấn Yêu Cung mình không nên dây dưa với cô ta thì hơn.

Sáng hôm sau ba người vừa xuất phát thì vô tình gặp lại Yến Vô Tâm. Trông thấy muội muội nhà mình tìm mỏi mắt bấy lâu Yến Vô Tâm phóng đến chụp lấy cánh tay đang muốn chạy của Yến Linh Nhi.

"Theo ta về nhà, phụ thân đang giận lắm đó!"

Yến Linh Nhi dãy khỏi tay đại ca mình chạy ra trốn sau lưng Cố Lâm Hi.

"Phụ thân muốn gả muội cho tên đoạn tụ Lệnh Ngọc Tùy muội không về đâu. Ca đừng ép muội nữa mà!"

Yến Vô Tâm nghiến răng kéo muội muội từ sau lưng của Cố Lâm Hi ra.

"Phụ thân muốn gã nhưng còn phải xem tên đó có chịu không kìa!"

Nghe đại ca nói thế Yến Linh Nhi mừng rỡ xác định lại với Yến Vô Tâm.

"Vậy là Lệnh Ngọc Tùy không chịu cưới muội có đúng không?"

Nhìn ánh mắt cam chịu của y Yến Linh Nhi cười khúc khích nắm tay Cố Lâm Hi.

"Tỷ nghe nói chưa vậy là muội không cần phải lấy tên đoạn tụ đó rồi. Hoan hô!"

Làm gì có cô nương nào bị từ hôn mà vui vẻ như muội muội nhà mình. Yến Vô Tâm thở dài.

"Vậy bây giờ có theo đại ca về không đây?"

Không bị ép cưới dĩ nhiên Yến Linh Nhi sẽ tự giác quay về rồi.

"Muội theo huynh về, nhưng mà trên đường về dù sao chúng ta cũng đi ngang phái Thanh Thành. Hi tỷ tỷ đang đưa A Hàn đến đó chúng ta cùng đường đi chung luôn cho vui."

Vậy là phái đoàn có thêm một người đánh xe miễn phí. Cố Lâm Hi được thư giãn chui vào ngồi trong xe.

"Linh Nhi lúc trước muội có nói về sư phụ muội. Sao đi chung với muội cả đoạn đường dài như vậy mà ta không thấy sư phụ muội xuất hiện vậy?"

Yến Linh Nhi mở to đôi mắt ngây thơ nói với Cố Lâm Hi.

"Tỷ nhắc muội mới nhớ cũng mấy tháng rồi muội chưa gặp sư phụ. Chỉ khi muốn gặp muội sư phụ sẽ tự xuất hiện. Muội chẳng có cách nào liên hệ với người!"

"À!"

Cố Lâm Hi âm thầm tính toán trong đầu. Chỉ ở cạnh muội ấy mới có cơ hội gặp mặt điều tra thân phận của vị sư phụ thần bí này.

Vậy là ta không thể rời khỏi Yến Linh Nhi!

Đêm qua suy nghĩ lung tung chẳng ngủ được tí nào. Tranh thủ có lao công miễn phí Cố Lâm Hi dựa đầu vào thành xe nhắm mắt lại. Xe ngựa chạy nhanh trên đường bỗng dưng một toán người bịt mặt xông ra chắn trước đầu xe làm cho ngựa sợ hãi hí vang. Cố Lâm Hi tỉnh ngủ ngay lập tức trước khi vén rèm ra ngoài còn quay lại dặn dò.

"Hai đứa ngồi ở trong này dù nghe được bất cứ chuyện gì cũng không được đi ra có hiểu không?"

"Dạ!"

Yến Vô Tâm nhảy xuống xe ngựa mắt lạnh nhìn một đám người ăn mặt chẳng ra sao.

"Các ngươi muốn gì?"

Một tên giống như là thủ lĩnh đứng ra hùng hổ nói với y.

"Khôn hồn thì để lại tất cả tư trang tiền bạc! Bọn ta sẽ thả các người đi!"

"Thì ra là một lũ cướp!"

Cố Lâm Hi đứng trên xe lạnh lùng nhìn xuống đám người thô lỗ phía dưới. Lúc này cô chẳng thèm cải nam trang nữa. Tuy mặc y phục nữ nhân nhưng tóc vẫn cột gọn gàng. Trên đầu không có một thứ trang sức gì. Nhưng như vậy cũng không cản được vẻ đẹp của Cố Lâm Hi.

Không ngờ rằng trên xe có người đẹp như vậy mắt tên thủ lĩnh sáng lên nhìn Cố Lâm Hi.

"Mĩ nhân theo ta về ta sẽ cho nàng làm áp trại phu nhân!"

Cố Lâm Hi mỉm cười.

"Nếu ta không theo thì sao?"

Tên thủ lĩnh cười hô hố trưng ra hàm răng vàng lởm chởm.

"Không theo thì chúng ta cướp, sớm muộn gì mĩ nhân cũng là người của ta thôi."

Cả đám thuộc hạ lập tức nhao nhao phụ họa.

"Đúng vậy!"

"Vốn muốn tha cho các ngươi không ngờ các ngươi lại như thế. Ta đành thay bá tánh tạo phúc vậy!"

Thấy sát ý trong trong mắt Cố Lâm Hi Yến Vô Tâm vội ngăn cản.

"Đừng giết người!"

"Xẹt!"

"Á!"

Đầu tên thủ lĩnh lăng lông lốc trên nền đất khiến cho cả nhóm thổ phỉ như ong vỡ tổ hoảng sợ bỏ chạy tán loạn. Cố Lâm Hi tra kiếm vào vỏ bay lên mở rèm xe ngồi vào bên trong. Tiếng vỗ tay của Cố Lâm Hàn và Yến Linh Nhi vang lên.

"Tỷ tỷ thật giỏi!"

Yến Linh Nhi cũng hùa theo.

"Muội muốn học võ công làm đại hiệp như tỷ!"

Trong xe ngựa ồn ào huyên náo ở ngoài xe Yến Vô Tâm ngồi xuống vị trí đánh xe của mình thở dài.

"Đúng là cách hành xử của Trấn Yêu Cung!"

Đi chưa được bao xa lại có một toán người bao vây xe ngựa. Nhìn cách ăn mặt của bọn chúng Cố Lâm Hi biết đây không giống như đám thổ phỉ lúc nãy. Một gã thanh niên cao ráo trên gương mặt có một chiếc mũi khoằm bộ dạng cũng chỉ ngang tuổi với Yến Vô Tâm.

"Ứng Tĩnh Dạ thiếu chủ của phái Hán Dương muốn so tài với các hạ."

Thì ra là đi thách đấu. Thiếu chủ phái Hán Dương và thiếu Chủ La Phong Môn gặp nhau. Trận này không coi rất lãng phí. Yến Linh Nhi và Cố Lâm Hàn lúc này cũng ra khỏi xe ngựa đứng bên cạnh Cố Lâm Hi.

Yến Vô Tâm chấp tay thành quyền nói với Ứng Tĩnh Dạ.

"Hôm nay ta có việc bận không thể so tài cùng các hạ. Có thể hẹn nhau khi khác bàn luận võ học được không?"

Không ngờ tên Yến Vô Tâm này lại văn vẻ như vậy. Không lẽ thiếu chủ môn phái nào cũng vòng vo vậy sao? Cố Lâm Hi thật muốn cười thành tiếng với suy nghĩ của mình.

Nghe lời thoái thác của Yến Vô Tâm Ứng Tĩnh Dạ cũng mang bộ dáng ôm quyền như Yến Vô Tâm nói tiếp.

"Ngưỡng mộ đại danh các hạ đã lâu. Hôm nay may mắn được gặp chỉ là một cuộc so tài nhỏ không phí thời gian vàng ngọc của các hạ đâu."

Lúc này Cố Lâm Hi không thể nhịn nổi mà nói chen vào.

"Ta nói này! Các ngươi muốn giao thủ có thể nhanh lên không. Trời cũng sắp tối rồi!"

Nghe cách nói chuyện không kiêng dè của Cố Lâm Hi một người trong đám thuộc hạ của Ứng Tĩnh Dạ trừng mắt nhìn Cố Lâm Hi.

"Cô nương như cô thì biết cái gì? Thiếu chủ nhà ta là tiên lễ hậu binh. Cô có hiểu không? Về nhà mà lấy chồng sinh con đi!"

Cả đám thị vệ cười ha ha nhưng chưa kịp cười xong tất cả đều bị một tát lên mặt. Khinh công quá nhanh khiến cho Yến Vô Tâm và Ứng Tĩnh Dạ không kịp ngăn cản Cố Lâm Hi đã phủi tay lui về.

"Cái tát này chỉ là cảnh cáo thôi, còn dám mở miệng ta sẽ cắt từng cái lưỡi của các ngươi!"

Hăm dọa trắng trợn nhưng cũng thành công làm đám hộ vệ im phăng phắc không dám thở mạnh. Cố Lâm Hi mất sạch kiên nhẫn hô to.

"Yến Vô Tâm! Ngươi có đánh không? Đừng làm mất thời gian của ta."

Nghe giọng nói bực bội của Cố Lâm Hi Yến Vô Tâm vội nói với Ứng Tĩnh Dạ.

"Nếu không thể tránh vậy so chiêu đi!"

Võ công Yến Vô Tâm không tệ vì thế sau một nén nhang Ứng Tĩnh Dạ rơi vào thế hạ phong. Yến Vô Tâm gác kiếm lên cổ Ứng Tĩnh Dạ.

"Ngươi thua rồi!"

Sau đó cất kiếm đi. Tuy thua nhưng Ứng Tĩnh Dạ không hề cay cú mà mỉm cười gật đầu.

"Hôm nay ta thua rồi hẹn Vô Tâm huynh lần khác tiếp tục so tài!"

Nói xong dẫn đoàn người nghênh ngang rời đi. Lần đầu tiên được chứng kiến hai đại hiệp giang hồ so tài ánh mắt Cố Lâm Hàn vô cùng sùng bái nhìn Yến Vô Tâm.

"Yến đại ca giỏi quá! Sau này ta cũng muốn được giỏi như huynh!"

Được khen khiến nội tâm Yến Vô Tâm như nở hoa nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ bình tĩnh mà nói.

"Không có gì! Sau khi học ở phái Thanh Thành chắc chắn đệ còn giỏi hơn ta."

Yến Linh Nhi cũng khích lệ Cố Lâm Hàn.

"A Hàn nhất định sẽ giỏi như vậy!"

Cố Lâm Hàn ưỡn ngực thẳng lưng nắm tay thật chặt.

"Đệ sẽ cố gắng học thật tốt để sau này trở thành đại hiệp bảo vệ giang hồ!"

Cố Lâm Hi bật cười.

"Được rồi! giờ nói đến lúc đó còn hơi xa. Bây giờ lên xe đi tiếp nào!"

Xế chiều hôm sau nhóm bốn người vào đến địa phận phái Thanh Thành. Chưởng môn phái Thanh Thành giống như những gì Cố Lâm Hi nghe ngóng được, là một người hiền lành thẳng thắng. Khi nghe ý định của Cố Lâm Hi chưởng môn lập tức gật đầu nhận Cố Lâm Hàn làm đồ đệ của mình. Tiễn ba người ra khỏi cổng Cố Lâm Hàn rơm rơm nước mắt ôm Cố Lâm Hi.

"Tỷ tỷ! sau này đệ học xong sẽ quay về bảo vệ cho tỷ!"

Cố Lâm Hi xoa đầu của đệ đệ nhà mình.

"Được! tỷ chờ đệ làm đại hiệp bảo vệ tỷ!"

Nghe Cố Lâm Hi nói vậy Cố Lâm Hàn òa khóc. Yến Linh Nhi cũng đi đến vỗ vào lưng của y.

"Đệ chỉ bảo vệ cho Hi tỷ mà không muốn bảo vệ ta sao?"

Cố Lâm Hàn dang tay ôm Yến Linh Nhi vào một vòng ba người ôm nhau chặt cứng.

"Đệ sẽ bảo vệ cả hai người mà. Híc.. híc.."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro