Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoát khỏi gọng kềm của gã Cố Lâm Hi run rẩy cởi lớp áo ngoài của mình ra. Dù không nhìn thấy người trước mặt nhưng Cố Lâm Hi vẫn biết ánh mắt hắn đang nhìn vào từng hành động của mình. Áo ngoài cởi bỏ Cố Lâm Hi chậm rì rì cởi tiếp lớp áo thứ hai. Sau khi chỉ còn mặc một bộ trung y mỏng manh Cố Lâm Hi nặng ra một nụ cười vô cùng quyến rũ.

"Đến đây!"

Cằm bị nâng lên sau một giây cánh môi bị chiếm lấy. Không giống như lời nói sỗ sàng lạnh lùng của gã, môi gã vô cùng ấm áp. Kết hợp với bờ môi lạnh lẽo vì bị ngâm nước của Cố Lâm Hi khiến cho cô sững người. Hắn hôn cô rất dịu dàng làm cho Cố Lâm Hi có cảm giác được nâng niu chìu chuộng. Hai tay cô vòng qua ôm lấy cổ hắn. Lúc này Cố Lâm Hi mới phát hiện hắn rất cao, bởi vì hành động của Cố Lâm Hi khiến cho môi cô rời khỏi. Hắn bực bội dùng tay ôm lấy eo Cố Lâm Hi kéo cô áp sát vào người mình nâng cô lên khỏi mặt đất. Lúc này hai cơ thể chỉ còn cách nhau một lớp áo lót mỏng. Lớp gồ ra trước ngực cô áp sát vào lồng ngực ấm áp của hắn khiến cho Cố Lâm Hi khẽ rên thành tiếng.

"A!"

Giống như được thúc đẩy nụ hôn của hắn đã chuyển sang mạnh mẽ càn quét tất cả trong khoang miệng của Cố Lâm Hi. Ngay lúc đang đắm chìm vào nụ hôn bỗng dưng một tiếng "Phập!" vang lên. Cây trâm mới đầu còn được cài trên tóc Cố Lâm Hi nay đã ngang nhiên cắm lên cổ hắn.

"Cô dám!"

Hắn ôm cổ đầy máu mắt trợn tròn nhìn Cố Lâm Hi. Ngay khi hắn còn đang ngỡ ngàng Cố Lâm Hi vùng thoát ra ôm theo bọc hành lý nhỏ của mình lúc nãy vô tình nhìn thấy bên góc tường không thèm dò đường mà cắm đầu chạy vào khoảng không tối đen.

Cố Lâm Hi chạy đến khi cả người không còn chút sức lực gần như muốn ngất xỉu. Thì trông thấy ánh sáng ở phía xa cô cố gắng lê cả thân người đến nơi đó. Thì ra đây là đoạn cuối đường hầm, Cố Lâm Hi vạch đám cỏ chui ra ngoài mới phát hiện cô đang đứng trên một ngọn núi cao. Xung quanh là ánh mặt trời rực rỡ, vài con chim nhỏ đậu trên cành cây ngô đồng phía xa ríu rít hót vang. Gió mát thổi vào mặt khiến cho tinh thần Cố Lâm Hi phấn chấn vài phần. Cô vội vàng tìm một chỗ rậm rạp lấy bộ y phục trong tay nải ra mặc vào. Bởi vì tay nải ngâm nước quá lâu nên bộ y phục còn ướt hơn cả trung y mà Cố Lâm Hi đang mặc trên người. Nhưng có còn hơn không, cô không thể mang bộ y phục mỏng như cánh ve này đi tìm người được.

Biết rằng một trâm của mình chắc chắn không thể giết được tên đó Cố Lâm Hi thay y phục xong vội vàng thu dọn đồ đạc sau đó lấy trong tay nãi ra một con dao găm nhỏ. Cô nhét vào thắt lưng rồi tìm đường đi xuống núi. Cố Lâm Hi đã hoàn toàn mất phương hướng hiện tại cô không biết mình đang ở nơi nào vì thế mất tận ba ngày cô mới đi xuống được dưới chân núi. Vì đã nhận được một bài học nên Cố Lâm Hi vấn tóc lên giả thành nam trang, cô lấy bùn đất trét đầy lên người mình. Không muốn để ai nhìn ra gương mặt thật sự của mình nữa.

Xế chiều Cố Lâm Hi vừa tới chân núi. Nhìn xung quanh không hề thấy bóng dáng một ngôi nhà dân nào để tá túc. Cố Lâm Hi quyết định nghĩ ngơi dưới một gốc cây to. Rễ cây mọc trồi lên trên mặt đất tạo thành những rãnh nhỏ đan vào nhau. Nghe từ xa có tiếng nước chảy vừa hay nước trong túi da Cố Lâm Hi mang theo đã hết. Cố Lâm Hi cầm túi đi theo âm thanh mình nghe được. Đến khi ra tới nơi giữa dòng suối có một người đang ngồi đưa lưng về phía Cố Lâm Hi.

Bởi vì có một bài học trong đường hầm nên Cố Lâm Hi rút dao ra dấu sau lưng sau đó từ từ đi đến, nhưng chưa kịp đến gần người đó đã quay mặt lại mỉm cười vô hại nói với cô.

"Ôi! Ta làm phiền tiểu công tử lấy nước hả?"

Gã này có gương mặt vô cùng tuấn tú. Sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đang nở một nụ cười khoe hàm răng trắng lóa. Cố Lâm Hi thở phào lén lút cất dao vào thắt lưng.

"Không có! Ta chỉ đi ngang đây thôi!"

Người thanh niên đứng lên đi về phía Cố Lâm Hi, trong tay y cầm theo một bó lá cây đủ màu sắc. Như thấy ánh mắt ngạc nhiên của Cố Lâm Hi y bèn giải thích.

"Ta là lang trung lên núi đi hái thuốc. Lúc nãy là ta đang rửa thuốc đó! Tiểu công tử muốn lấy nước sạch thì cứ đi theo hướng kia. Chỗ đó có nước chảy từ đá xuống uống rất ngon!"

Ngón tay thon dài của y chỉ về phía tảng đá không xa. Cố Lâm Hi gật đầu lấy nước xong quay trở về người thanh niên đã trãi từng loại thuốc y mới rửa lên rễ cây để phơi. Thấy Cố Lâm Hi đi đến y vui vẻ chỉ vào rễ cây to kế bên mình.

"Chỗ này sạch nè!

Cố Lâm Hi vừa ngồi xuống tay đã bị y kéo qua.

"Ngươi!"

Chưa đợi Cố Lâm Hi nói xong ngón tay thon dài của y đã đặt lên mạch trên cổ tay cô. Lát sau y mỉm cười.

"Công tử bị thương rồi! may mắn không có nội thương. Nào cởi y phục ra ta giúp ngươi đắp thuốc."

Cố Lâm Hi trợn mắt rút tay mình về.

"Không cần! chỉ là vết thương ngoài da."

Thấy Cố Lâm Hi từ chối y cũng không miễn cưỡng. Lục trong gùi của mình lấy ra một cái bánh dẻo đưa cho Cố Lâm Hi.

"Đói rồi phải không? Bánh này là đặc sản ở chỗ ta đó."

Nhìn ánh mắt trong sáng của y Cố Lâm Hi cảm ơn sau đó cầm lấy cái bánh bẻ ra làm đôi đưa nửa lớn cho y.

"Ta ăn ít lắm!"

Hai người im lặng ăn xong phần bánh của mình người thanh niên tiếp tục gom cây thuốc bỏ vào trong cái gùi của y.

"Vùng núi này heo hút hiểm trở lắm. Dưới chân núi cũng không có nhà dân. Tiểu công tử đi đâu đến nơi này vậy?"

Biết y không có ác ý Cố Lâm Hi bèn thành thật trả lời.

"Tôi đang trên đường đi đến Thanh Vân Cốc thì bị lạc đường. Huynh là người bản xứ có thể cho tại hạ biết Thanh Vân Cốc ở đâu không?"

Tay đang quơ vào trong gùi của người thanh niên dừng lại. Y mỉm cười.

"Không dấu gì tiểu công tử, ta chính là người của Thanh Vân Cốc. Tại hạ Mục Thiếu Lăng, xin hỏi tiểu công tử tên gì?"

Nghe đến tên y lần đầu tiên trong nửa tháng hành trình Cố Lâm Hi nở nụ cười vui sướng từ tận đáy lòng.

"Thì ra huynh là cốc chủ thật là may mắn quá. Tiểu đệ tên là Cố Lâm Hi, người đệ muốn tìm chính là huynh."

Mục Thiếu Lăng khoảng chừng hai mươi tuổi dáng người rất cao. Cả người mặc bộ y phục màu trắng thuần chẳng hề có ngọc bội hay vật gì giá trị đeo trên người chứng tỏ y là cốc chủ Thanh Vân Cốc. Nhưng Cố Lâm Hi hoàn toàn tin tưởng lời nói của người này. Nói tên mình xong Cố Lâm Hi còn kính cẩn chắp tay.

"Tiểu đệ của ta hiện đại bị thương nặng hôn mê rất lâu mà chưa tỉnh, cầu thần y xuống núi chữa trị cho đệ đệ của ta."

Mục Thiếu Lăng đỡ Cố Lâm Hi đứng dậy.

"Được rồi! không cần phải câu nệ như vậy! cứ xem ta như sư huynh của đệ. Ta và đệ coi như có duyên. Bây giờ cũng tối rồi theo ta về Thanh Vân Cốc. Sáng mai ta cùng đệ trở về nhà."

Cố Lâm Hi gật đầu hốc mắt hơi đỏ nhìn Mục Thiếu Lăng.

"Cảm ơn huynh!"

Vừa đi bộ Mục Thiếu Lăng vừa hỏi Cố Lâm Hi.

"Đệ đi Thanh Vân Cốc sao lại lọt vào nơi này."

Cố Lâm Hi thành thật kể lại mọi chuyện từ khi mình rớt xuống giếng đến khi mò mẫm trong đường hầm. Duy chỉ có việc xảy ra trong đường hầm là Cố Lâm Hi không nói với y. Mục Thiếu Lăng nghe xong chậc lưỡi cảm thán.

"Vậy là xem như đệ còn may ấy! Trong đường hầm đó có một tên chưởng môn ma giáo gì đó đang ẩn nấp trong đó. Ta bình thường đi hái thuốc cũng không dám đến gần địa phận nơi đó đâu."

"Đệ không gặp tên đó!"

Vì nói dối nên Cố Lâm Hi không dám nhìn thẳng vào mắt của Mục Thiếu Lăng. Cô không dám phanh phui chuyện mình là con gái, dù rằng tin tưởng Mục Thiếu Lăng là người đàng hoàng nhưng lòng người khó dò. Chịu thiệt một lần Cố Lâm Hi không muốn lại phải lo lắng hãi hùng thêm lần nào nữa.

Mục Thiếu Lăng không nghi ngờ Cố Lâm Hi mà tiếp tục vừa đi vừa nói.

"Ta còn nghe nói tên chưởng môn này rất là thích phụ nữ. Mỗi người phụ nữ qua tay hắn đều không thể còn sống mà ra ngoài. Tên đó võ công thật sự rất cao đó!"

Nhìn gương mặt Mục Thiếu Lăng đang tỏa sáng khi nói đến kẻ trong đường hầm Cố Lâm Hi rùng mình khi nghĩ đến chuyện mình đã trải qua. Nhưng cô cũng không nén được tò mò.

"Nếu võ công hắn cao như huynh nói sao lại phải trốn chui trốn nhủi ở nơi đó làm gì?"

Mục Thiếu Lăng gãi cằm.

"Hình như hắn đang luyện công pháp gì không được thấy ánh mặt trời."

Nói xong y còn quay qua cười với Cố Lâm Hi.

"Có khi là công pháp chuột chũi không chừng."

Khiến cho Cố Lâm Hi cười khúc khích. Hai người sóng vai vừa đi vừa nói chuyện đến khi vào đến Thanh Vân Cốc đèn đã được thắp lên. Cố Lâm Hi được nha hoàn đưa vào trong phòng tắm sợ họ phát hiện ra thân phận mình Cố Lâm Hi tìm cớ để bọn họ ra ngoài. Sau đó cô mới an tâm mà tắm rửa sạch sẽ. Thay một bộ y phục nam nhân. Tối hôm đó Mục Thiếu Lăng cho người nấu rất nhiều món ăn, trong bữa ăn Mục Thiếu Lăng liên tục kể chuyện cười làm cho tinh thần Cố Lâm Hi trở nên thoải mái. Uống một hớp rượu Mục Thiếu Lăng nheo mắt giọng nói trầm trầm dễ nghe tiếp tục vang lên.

"Trong một khu rừng nọ một con bò nói với con heo.

"Ê! Heo nghe nói ở khu rừng này có một con heo luôn nhận mình là sư tử. Ngươi biết nó là con nào không?

Heo trả lời:

Tao đâu biết, tao đâu phải Sư tử tao là Voi."

Không chỉ Cố Lâm Hi mà hai nha hoàn đứng từ xa cũng nghe thấy ai cũng bụm miệng cười. Dưới ánh nến Mục Thiếu Lăng trông thấy gương mặt Cố Lâm Hi đỏ hồng cười lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn hai bên má. Tâm y bất giác trở nên mềm mại.

Ăn xong lại được đưa vào phòng khách lớn nằm trong đống chăn nệm ấm áp kế bên là chiếc lư đồng thoảng ra mùi hương thanh mát. Cố Lâm Hi nhắm mắt lại ngủ thật say.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro