Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau bao ngày chờ đợi sư phụ của Yến Linh Nhi cũng đến La Phong Môn. Chưởng môn Yến Vô Cẩn và phu nhân Ngọc Thu Thủy tận tình tiếp đãi. Cố Lâm Hi được mời đến sảnh chính gặp mặt vị Tô sư phụ giỏi giang trong miệng của Yến Linh Nhi.

Vị sư phụ này nên đầy đủ là Tô Hoàng Hạc. Bà không phải mang mặt nạ mà là dùng một miếng lụa trắng che mặt của mình. Nghe giọng nói Cố Lâm Hi đoán bà ta cũng tầm tuổi của mẫu thân Yến Linh Nhi. Y phục bà mặc trên người màu tím pha trắng. Dáng người mảnh mai quyến rũ giọng nói êm đềm như mặt hồ. Yến Linh Nhi vừa thấy sư phụ thì nhào đến ôm chầm lấy bà.

"Sư phụ người cuối cùng cũng chịu ghé thăm Linh Nhi rồi!"

Tô Hoàng Hạc nhẹ nhàng vỗ lưng của đồ đệ cưng của mình.

"Con đã trở thành thiếu nữ mười tám rồi tại sao vẫn như tiểu cô nương vậy hả?"

Lời nói ra toàn bộ đều là cưng chìu. Yến Vô Tâm đi đến chắp tay chào vị sư phụ này.

"Yến Vô Tâm thỉnh an Tô sư phụ!"

Tô Hoàng Hạc trìu mến đánh giá vị đại ca của đệ tử mình.

"Mới có một năm mà Vô Tâm đã trở thành thiếu niên rồi."

Sau đó bà nhìn sang một người lạ khác trong phòng.

"Vị này là?"

Không đợi ai giới thiệu Cố Lâm Hi đi đến nói với Tô Hoàng Hạc.

"Cố Lâm Hi kính chào Tô sư phụ!"

Nghe tên của cô mày Tô Hoàng Hạc hơi nhăn lại có một tia bi thương tràn vào trong đáy mắt nhưng bà vội chớp mắt che đi tỏ vẻ không có gì. Yến Linh Nhi kéo tay sư phụ của mình.

"Sư phụ đây là tỷ tỷ của con."

Nghe giọng nói là biết Yến Linh Nhi coi Cố Lâm Hi thật sự trở thành tỷ tỷ của mình. Ngọc Thu Thủy nghĩ thầm.

Bây giờ coi là tỷ tỷ sau này là tẩu tẩu cũng được!

Yến Linh Nhi đưa một hộp gỗ cho Tô Hoàng Hạc.

"Sư phụ! Đây là quà tỷ tỷ tặng người."

Trong hộp chính là cây trâm mà Yến Linh Nhi chọn. Tô Hoàng Hạc gật đầu.

"Cảm ơn cô nương!"

Cả nhà đang nói chuyện vui vẻ thì thuộc hạ của Yến Vô Cẩn chạy đến bẩm báo.

"Bẩm cung chủ có tin tức từ Trấn Yêu Cung."

Hắn chỉ nói đến đó rồi im bặt Yến Vô Cẩn khoát tay.

"Ngươi cứ nói tiếp đi."

Được sự cho phép của chưởng môn gã thuộc hạ bèn tiếp tục nói những gì mình thu thập được.

"Cung chủ Đồng Ấn bị trưởng lão Trang Bạch Tế hạ độc. Nhân cơ hội đó Si Cuồng cùng Đan Băng Vân dẫn theo hộ pháp Hạo Thiên và Đông Hoàng làm phản ép Đồng Ấn nhảy xuống vực sâu. Hiện tại Si Cuồng đã trở thành cung chủ mới của Trấn Yêu Cung."

Yến Linh Nhi giật mình lo lắng quay sang nhìn Cố Lâm Hi. Sau đó cô đi tới nắm tay Cố Lâm Hi thật chặt. Cố Lâm Hi dùng nụ cười nhẹ trấn an Yến Linh Nhi.

Yến Vô Cẩn nhăn mày tay vân vê chòm râu của mình.

"Võ công hắn giỏi như vậy mà lại chịu nhảy xuống vực sao?"

Thuộc hạ lập tức nói tiếp.

"Theo như tin báo lúc đầu Đồng Ấn không hề tổn hại gì dễ dàng chế trụ Si Cuồng và Đông Hoàng nhưng đang đà thắng lợi bỗng dưng y ôm ngực có vẻ rất đau đớn sau đó kéo theo hộ pháp Phục Hy của mình chạy đi."

Tô Hoàng Hạc thở dài.

"Khinh công của Đồng Ấn cực kì cao. Ngay cả lão già Triệu Phi Yến khinh công đệ nhất giang hồ cũng chỉ ngang hàng với hắn. Thật đáng tiếc nếu không vướng tên hộ pháp đó có lẽ hắn đã thoát được rồi!"

Cố Lâm Hi cụp mi không cho ai biết mình nghĩ gì. Ngọc Thu Thủy cũng cười.

"Hắn chết chúng ta lại bớt đi một kẻ thù! Tiểu Hi khỏi phải sợ bị Trấn Yêu Cung truy sát nữa."

Nghe chưởng môn phu nhân nói vậy thuộc hạ liếc nhanh về phía vị cô nương xinh đẹp nói thêm vài câu.

"Nhưng mà hiện tại Trấn Yêu Cung đang ra lệnh truy bắt tứ hộ pháp Bàn Cổ."

Ở đây ngoại trừ Tô Hoàng Hạc ai cũng biết Bàn Cổ mà tên này nói đến là ai. Yến Vô Tâm vội hỏi.

"Lý do là gì?"

Cố Lâm Hi nhếch môi cười.

"Bởi vì ta đã phế bỏ trưởng lão Đan Băng Vân của hắn!"

Tô Hoàng Hạc trợn mắt nhìn Cố Lâm Hi.

"Cô.. là hộ pháp Bàn Cổ?"

"Đúng vậy!"

Yến Vô Cẩn nghiêm nghị hỏi Cố Lâm Hi.

"Ta có thể biết nguyên do cô giết ả không?"

Cố Lâm Hi chẳng hề có ý định dấu diếm chuyện này.

"Phản đồ đều phải chết!"

Nói xong cô xin phép về phòng không muốn nghe thêm bất kì điều gì nữa. Sợ Cố Lâm Hy đau lòng Yến Linh Nhi nhanh nhẹn chạy theo.

"Con cũng về phòng với Hi tỷ."

Đợi Yến Linh Nhi và Cố Lâm Hi đi khỏi Yến Vô Tâm mới nói với phụ mẫu của mình.

"Hiện tại Lâm Hi đang bị truy sát phụ thân con muốn bảo vệ nàng!"

Yến Vô Cẩn nhăn mày.

"Để cô ta ở đây sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa La Phong Môn và Trấn Yêu Cung. Trước đây ta không ưa Đồng Ấn nhưng hiện tại Si Cuồng đã làm cung chủ. Ta muốn giao hảo với lão một phen."

Ngọc Thu Thủy biết rất rõ tâm tư của con trai mình bà cũng rất thích Cố Lâm Hi.

"Thiếp nghĩ lão đó vừa lên làm cung chủ sẽ không dám đắc tội chúng ta đâu. Cứ để Lâm Hi ở đây vài tháng xem tình hình thế nào rồi tính tiếp nhé!"

Tâm tư của Tô Hoàng Hạc xoay chuyển bà nhẹ nhàng nói với Yến Vô Cẩn.

"Cô nương này tính tình quật cường không chịu thua thiệt. Lại trung thành với Đồng Ấn như vậy nếu có thể trở thành người thân sẽ giúp ích cho Vô Tâm sau này!"

Yến Vô Cẩn suy nghĩ một lát sau đó gật đầu.

"Vậy cứ để xem thế nào!"

Yến Linh Nhi đưa Cố Lâm Hi về phòng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô.

"Tỷ đừng buồn! người dù sao cũng chết rồi. Phục Hy huynh ấy biết tỷ thương nhớ mình như vậy sẽ rất vui đó."

Thì ra Yến Linh Nhi hiểu lầm người trong lòng Cố Lâm Hi là hộ pháp Phục Hy. Cố Lâm Hi cũng chẳng có tâm tư mà giải thích cô nói vài câu trấn an Yến Linh Nhi.

"Tỷ không sao? Hiện tại tỷ muốn ở một mình."

Yến Linh Nhi đi rồi cô mở bọc hành lý của mình ra. Dưới cùng là chiếc áo choàng màu đen lần đó trong rừng Đồng Ấn đã khoát cho cô. Cố Lâm Hi nằm lên giường lấy tấm áo choàng phủ lên người mình. Nước mắt lã chã tuông rơi.

Phục Hy một lòng trung thành không sợ sống chết bên cạnh Đồng Ấn. Trong hoàn cảnh đó Cố Lâm Hi hiểu thân là cung chủ Đồng Ấn không thể tham sống sợ chết mà bỏ lại thuộc hạ của mình. Nhưng mà cô lại nghĩ nếu lúc đó Đồng Ấn ích kỉ một chút không đem theo Phục Hy thì y đã sống rồi. Cố Lâm Hi lầm bầm trong miệng.

Có phải em ác độc lắm không!

Mờ mịt ôm áo choàng của Đồng Ấn nằm co ro trên giường. Đến khi trăng treo lên cao Cố Lâm Hi mới tỉnh táo tinh thần gấp gọn áo nhét vào trong tay nãi của mình. Cô mở nhẹ cửa đi về phía dãy nhà mà Tô Hoàng Hạc đang ở.

Tô Hoàng Hạc không ngủ mà đang ngồi trên chiếc bàn đá trước sân của bà. Nhìn thấy người đến là Cố Lâm Hi bà không hề bất ngờ. Rót thêm một chung trà gọi Cố Lâm Hi ngồi xuống.

"Ta biết con sẽ đến tìm ta!"

Cố Lâm Hi hớp một ngụm trà nóng mắt hơi sưng đỏ vì mới khóc nhưng vẻ mặt vẫn kiên định chờ đợi Tô Hoàng Hạc nói cho cô nghe chuyện phụ mẫu của mình.

Lúc chiều khi vừa trông thấy bà Cố Lâm Hi đã phát hiện ánh mà bà thay đổi khi nghe đến tên của cô. Vì thế Cố Lâm Hi đoán được chuyện phụ mẫu chắc chắn bà không phải là hung thủ nhưng biết rất nhiều chuyện liên quan. Tô Hoàng Hạc cởi mảnh vải che trên mặt mình xuống lộ ra một dung nhan dù đã ngoài tứ tuần vẫn vô cùng xinh đẹp. Bà bình tĩnh kể lại tất cả mọi chuyện cho Cố Lâm Hi.

Tô Hoàng Hạc là tỷ muội kết nghĩa của mẫu thân Cố Lâm Hi. Khi còn trẻ mẫu thân Cố Lâm Hi tên là Lâm Uyển Nhu. Bà là đệ nhất mỹ nhân giang hồ. Tất cả mọi người chỉ cần nhìn bà một lần đều không quên được. Trong đó có một người tên là Ứng Liệp Hồn lúc ấy là thiếu chủ của phái Hán Dương. Ông ta vô cùng si mê Lâm Uyển Nhu tìm mọi cách để lấy lòng nhằm cưới bà về làm thê tử. Nhưng Lâm Uyển Nhu lại đem lòng yêu một thương nhân lúc ấy phụ thân của Cố Lâm Hi tên là Cố Tu Văn. Ứng Liệp Hồn biết được tìm mọi cách giết chết Cố Tu Văn. Lâm Uyển Nhu lo sợ vì mình mà ảnh hưởng đến mọi người trong gia đình nên đã trốn theo Cố Tu Văn nay đây mai đó mai danh ẩn tích. Sau đó trốn đến thành Nhật Mộ đổi tên thành Cố Nhiễm xây dựng nên Cố gia trang sinh ra hai tỷ đệ Cố Lâm Hi và Cố Lâm Hàn.

Cuộc sống êm đềm trôi qua cho đến khi Cố Lâm Hi tròn mười lăm tuổi thì Ứng Liệp Hồn tìm đến. Hắn lúc này đã có gia thất nhưng vẫn không quên chuyện năm xưa. Liên tục uy hiếp ép Lâm Uyển Nhu về làm thiếp cho hắn. Nếu không hắn sẽ giết hết tất cả mọi người trong Cố gia trang. Sáng hôm đó Tô Hoàng Hạc bàn bạc với hai người sau đó quyết định khuya nay bà sẽ đến đưa gia đình Cố Nhiễm trốn đi. Nhưng giống như biết kế hoạch của họ đêm đó Tô Hoàng Hạc chưa vào được Cố gia trang đã bị một đám bịt mặt vây đánh giữ chân bà. Đến khi thoát ra được tìm đến Cố gia trang thì chỉ còn là những xác chết.

Tô Hoàng Hạc lấy khăn lau nước mắt.

"Ta chạy đến nơi chỉ tìm thấy thi thể của phụ mẫu con. Tìm khắp mọi nơi không thấy hai con đâu. Tám năm nay ta không ngừng tìm kiếm không ngờ lại gặp con ở nơi này!"

Bà vuốt ve gương mặt của Cố Lâm Hi.

"Lúc chiều nhìn thấy ta đã nhận ra con. Con giống Uyển Nhu lắm!"

Dứt lời hai người ôm nhau khóc Cố Lâm Hi nắm chặt bàn tay mình.

"Con nhất định sẽ giết chết Ứng Liệp Hồn trả thù cho phụ mẫu."

Khóc một trận chán chê Tô Hoàng Hạc mới nói với Cố Lâm Hi.

"Mấy năm nay ta luôn bịt mặt âm thầm điều tra Ứng Liệp Hồn. Hiện tại gã đã trở thành chưởng môn phái Hán Dương. Nhưng mà chuyện hắn có phải là người giết Uyển Nhi không thì ta không chắc."

Cố Lâm Hi ngạc nhiên hỏi bà.

"Tại sao người lại nói như vậy?"

Tô Hoàng Hạc lau nước mắt cho Cố Lâm Hi giọng bà đều đều.

"Theo ta biết Ứng Liệp Hồn rất si mê Uyển Nhu. Không thể nào có chuyện thẳng tay ra lệnh hạ sát muội ấy được. Vì vậy chuyện này cần phải điều tra thêm để tránh giết nhầm người."

Cố Lâm Hi gật đầu.

"Nếu người đã chắc chắn như vậy con sẽ nghe theo người! Ngày mai con sẽ rời khỏi nơi này!"

Tô Hoàng Hạc giật mình hỏi Cố Lâm Hi.

"Con đang bị Trấn Yêu Cung truy sát nếu ra khỏi đây sẽ vô cùng nguy hiểm. Cứ ở lại nơi này ta sẽ ra ngoài điều tra giúp con. Có được không?"

Biết bà lo cho mình Cố Lâm Hi vỗ lên mu bàn tay của Tô Hoàng Hạc.

"Con là hộ pháp do đích thân cung chủ chỉ dạy. Mấy tên đó chẳng làm gì được con đâu. Vả lại con ở đây chỉ vì chờ gặp người bây giờ đã biết mọi chuyện không thể cứ mặt dày ở lại La Phong Môn như vậy. Người là sư phụ của Linh Nhi thì không nói con lấy tư cách gì mà ở lại nơi này!"

Tô Hoàng Hạc mỉm cười.

"Vô Tâm hình như có ý với con đó!"

"Con biết! vì thế con mới ra đi. Không thể lợi dụng tình cảm của người khác được!"

Bà vốn rất thích Yến Vô Tâm nên nói thêm vào.

"Tiểu tử đó tính tình đàng hoàng mặt mũi không tệ. Võ công cũng cao, nếu con lấy hắn sau này không còn lo phải phiêu bạt giang hồ nữa. Nử tử mà! yên ổn ở bên trượng phu yêu thương mình có phải tốt hơn không?"

Biết bà lo cho mình nên mới quan tâm như vậy sợ Tô Hoàng Hạc buồn nên Cố Lâm Hi nhẹ nhàng từ chối.

"Con đã có ý chung nhân rồi!"

Tô Hoàng Hạc ngỡ ngàng trong giây lát sau đó hỏi Cố Lâm Hi.

"Có thể cho ta biết người đó là ai không?"

Hàng mi dày của Cố Lâm Hi cụp xuống.

"Chàng chết rồi!"

Tiếng nói thảng thốt của Tô Hoàng Hạc vang lên.

"Người con thích là Đồng Ấn!"

Câu hỏi cũng chính là câu khẳng định. Cố Lâm Hi gật đầu.

"Người đừng khuyên con quên chàng đời này con sẽ không yêu ai nữa. Trái tim con chỉ dành cho một mình chàng mà thôi!"

Vuốt mái tóc đen mềm mại của Cố Lâm Hi Tô Hoàng Hạc thở dài.

"Điểm này con lại giống Uyển Nhu rồi. Khi muội ấy yêu phụ thân con ta đã ra sức ngăn cản nhưng Uyển Nhu nhất quyết khóc lóc một mực đòi đi theo Cố Nhiễm. Chung tình cũng là một cái khổ con có biết không?"

Cố Lâm Hi mỉm cười.

"Con không cảm thấy khổ. Cho dù chàng đã chết nhưng trong trái tim con chàng vẫn còn đây! Yêu chàng khiến cho con thêm sức mạnh để tiếp tục cuộc sống của mình!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro