Chương 103: Thợ săn - Con mồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía sau tám đại thành quan Cửu Đầu sơn chính là thành Tử Vận của Cẩm quốc, lúc này Thành Tử Vận đã sớm đề phòng sâm nghiêm, từ ba tháng trước sau khi tám đại thành quan Cửu Đầu Sơn bị Niệm Quốc đoạt, Thành Tử Vận liền đóng kín cửa thành, chỉ cho ra chứ không cho vào, tất cả những kẻ cương quyết đi vào đều giết không cần hỏi.

Không chỉ vậy, ba tháng qua trong ngoài Thành Tử Vận bố trí tầng tầng cạm bẫy cơ quan, thì ra thành chủ tám đại thành quan cũng lưu lại hai vị, dẫn theo binh lính của mình mai phục chỗ này. Thủ hạ binh mã của hai vị thành chủ có khoảng 120 vạn, hơn nữa Thành Tử Vận vốn có ba mươi vạn binh mã, đã là một trăm năm mươi vạn đại quân.

Lượng binh mã lớn làm cho Thành Tử Vận càng thêm an tâm, nhưng cũng có rất nhiều chuyện phiền toái. Tỷ như chỗ ở, tỷ như thức ăn. Thêm hơn 120 vạn người cần ăn cần ở, đối với Thành Tử Vận mà nói cũng không phải nhỏ nhặt gì. Nếu ngay cả ăn ở cũng làm không xong, thì chỉ sợ số binh lính vốn sĩ khí sa sút này sẽ càng khó đánh giặc. Cho nên thành chủ Thành Tử Vận cũng phải lăn lộn khắp nơi, chờ quân lương của triều đình đem tới.

Hai tháng trước, Cẩm Quốc đã mang quân lương đến cho binh lính bên này, nhưng nửa đường lại bị một nhóm giang hồ gây rối, đám giang hồ này gần đây hay phóng hoả đốt lương, nhưng xem ra cũng không phải cướp bóc, mà rõ ràng là có mục đích muốn cản trở Cẩm Quốc. Binh lính vận chuyển quân lương của Cẩm Quốc chiến đấu một hồi tổn thất hai phần nhân số mới bảo vệ được một nửa quân lương, nửa còn lại đều bị thiêu rụi.

Chuyện này khiến Cẩm Quốc rung chuyển, dân chúng trong thành Tử Vận kinh hoàng, bất kể thế gian đã từng đồn đại Niệm Quốc là yêu ma tà quốc, tà không thể thắng chính, hay thành chủ Thành Tử Vận liên tục trấn an, nói binh mã trong thành chiếm áp đảo, cho dù Niệm Quốc tiến đến cũng chỉ còn đường chết, thành Tử Vận tất nhiên bình an vô sự, song những điều này cũng không thể tiêu trừ sự hoảng sợ của dân chúng, tất cả đều mau chóng xử lý gia nghiệp trong ba tháng, thu thập tiền tài hành trang rồi rời khỏi thành, di cư về phía hoàng thành Cẩm Quốc.

Ở trong nhận thức của dân chúng, hai nước giao chiến mặc kệ là thua hay thắng thì đích đến cuối cùng vĩnh viễn là hoàng thành, phòng vệ mạnh nhất cũng là hoàng thành.

Thành chủ thành Tử Vận nhìn thấy như thế cũng hữu tâm vô lực, dân chúng đi rồi, nhà không người trống, số binh mã phát sinh lại có nơi để ở, nhưng thiếu đi dân chúng, sĩ khí trong quân đã thấp lại càng thấp, phương diện lương thực cũng càng thiếu hụt.

Trong phủ thành chủ Thành Tử Vận.

"Thành chủ, trinh sát sớm đã gửi thư nói một tháng trước Tư Lăng Cô Hồng dẫn theo chừng mười vạn binh mã ra khỏi Cửu Đầu sơn, suốt một tháng cũng đủ để bọn họ đi vào Thành Tử Vận, nhưng cho tới giờ vẫn chưa thấy bọn họ hiện thân, hay là bọn họ vốn không định tấn công thành Tử Vận?" Một gã mưu sĩ nói với thành chủ thành Tử Vận đang ngồi uống trà trên ghế.

Thành chủ thành Tử Vận buông chén trà, sắc mặt kinh nghi bất định, "Nếu là như vậy, ba tháng nay bố trí sắp đặt chẳng phải là uổng phí sao, số lương thực tiêu phí kia cũng đổ sông đổ bể à? Nay dân chúng trong thành không tới ba phần, nếu không có triều đình tiếp viện, thành ta sẽ tự làm mình suy sụp mất!"

"Không đúng!" Thành chủ thành Tử Vận đột nhiên vỗ đùi đứng lên, bước qua bước lại, cao giọng nói: "Hay đây là kế sách của Tư Lăng Cô Hồng? Hư thật không rõ, giống như tấn công lại không phải tấn công, làm cho Thành Tử Vận tự mình hủy diệt!? Ác độc, thật ác độc! Này, chuyện này phải làm sao bây giờ?"

Một bên mưu sĩ nghi hoặc nói; "Thành chủ ý là?"

Thành chủ thành Tử Vận mắt lạnh trừng hắn, cả giận nói: "Uổng cho ngươi tự xưng mưu sĩ, đến bây giờ còn không hiểu sao? Tư Lăng Cô Hồng trong một tháng không tổn thất người nào chiếm tám quan Cửu Đầu sơn, chiến tích như quỷ thần ấy làm cho vô số người trong thiên hạ khiếp sợ, cho nên vừa truyền ra tin tức hắn lãnh binh rời Cửu Đầu Sơn thì gần như tám phần dân chúng trong thành đã bị sợ tới mức bỏ chạy, nay trong thành chỉ còn lại quân sĩ, nếu cứ tiếp tục phòng thủ như vậy, triều đình làm sao có thể liên tục đưa lương thực tới? Cứ tiếp tục như thế không phải số quân sĩ này sẽ phải đi làm ruộng trồng lương thực hay sao? Như vậy chỉ e binh mã Niệm Quốc không cần tấn công, số binh mã Cẩm quốc này đã tự mình rối loạn rồi."

Mưu sĩ kinh hãi, mãi sau mới nói: "Một khi đã vậy, liền chủ động tấn công đi..."

Thành chủ thành Tử Vận thiếu chút nữa không nhịn được chụp cho y một chưởng, tức giận ngập trời quát lớn, "Chủ động tấn công? Từ khi chúng ta lựa chọn phòng thủ lúc đầu đã mất đi tiên cơ rồi, huống chi muốn tấn công, chúng ta cũng phải nhận được thánh chỉ của hoàng thượng, cho dù là tình thế bắt buộc, chỉ có thể tự tiện làm chủ, nhưng bằng vào sĩ khí bây giờ đi tấn công sao? Cửu Đầu sơn là chỗ nào? Có bản lĩnh ngươi dụ đàn mãnh thú kia xuống lần nữa đi!"

Mưu sĩ bị hắn mắng sắc mặt trắng xanh, thưa dạ không nói gì.

"Sai rồi, sai hết rồi!" Thành chủ thành Tử Vận lắc đầu, suy sụp ngồi xuống ghế, "Tư Lăng Cô Hồng này nắm giữ thế cục và lòng người rất giỏi, tất cả đều nằm trong tính toán của hắn, đáng sợ, đáng sợ!"

Gã mưu sĩ khuyên: "Nghe trinh sát báo, Tư Lăng Cô Hồng lần này chỉ dẫn theo không đến mười vạn binh mã, những người này còn không bằng hai phần thành Tử Vận bây giờ, cho dù tấn công chúng ta cũng không cần e ngại, chi bằng phái binh mã đi bốn phía điều tra, chỉ cần phát hiện được hành tung của bọn họ thì sẽ không cần phải bị động như thế."

Thành chủ thành Tử Vận nhìn gã mưu sĩ với ánh mắt tràn đầy thất vọng, thật không biết tại sao lúc trước lại nhìn trúng người này, mưu tính nhỏ thì không tệ, nhưng đối với đại cục thì suy nghĩ quả thực quá đơn giản.

"Điều tra? Ngươi cho ta không biết chắc? Từ khi bọn họ ra khỏi Cửu Đầu sơn ta đã luôn cho người điều tra rồi, nhưng từ nửa tháng trước đã mất đi hành tung của bọn họ, đến bây giờ vẫn không thu được tin tức gì. Điều này có nghĩa gì ngươi biết không?" Thành chủ thành Tử Vận đập mạnh tay xuống thành ghế, cắn răng nói: "Điều này có nghĩa là bọn họ đã phát hiện ra toàn bộ số trinh sát, sau đó giết sạch, vì sao nửa tháng trước ta vẫn có thể nghe được tin tức của bọn họ? Đây là vì bọn họ cố ý thả trinh sát về báo cho chúng ta nghe."

"Không đến mười vạn binh mã, ta lại nghe nói lúc trước bọn họ tấn công Cửu Đầu sơn chỉ mang trăm vạn binh mã, vì sao khi đi ra chỉ có mười vạn? Lại vì sao cố ý thả trinh sát mang tin tức về truyền cho chúng ta? Bọn họ thật sự chỉ có mười vạn sao? Hay đang lén lút mưu tính cái gì?" Thành chủ thành Tử Vận liên tục đưa ra một đống câu hỏi, sau đó suy sụp thở dài, "Hư hư thật thực, thực thực hư hư, những thứ này chính là cho chúng ta đoán, đoán càng nhiều càng loạn, càng loạn liền tự hủy càng nhanh. Cố tình biết rõ tất cả là bọn họ đào hố, nhưng chúng ta cũng chỉ có thể nhảy xuống!"

"Nếu giảm bớt binh mã trong thành, dân chúng sẽ sợ, binh lính cũng sẽ sợ. Nếu không giảm, Thành Tử Vận còn có thể tử thủ như vậy bao lâu? Tư Lăng Cô Hồng há lại để yên không tấn công à? Hắn giống như là một kẻ săn mồi ẩn núp từ một nơi bí mật gần đó, nhìn con mồi Thành Tử Vận này tự mình kinh hoảng bất lực, sau đó trong lúc mất đi cảnh giác, liền nhào tới cắn ngay chỗ trí mạng, khiến Thành Tử Vận không còn sức phản kháng!"

Gã mưu sĩ nghe hắn âm trầm nói vậy, trên trán đổ mồ hôi liên tục.

Thành chủ thành Tử Vận bóp chặt tay ghế, sắc mặt âm trầm cứng ngắc. Đây là một trận tâm kế tử cục, nhưng tử cục cũng tất có một đường sinh cơ, sinh cơ này chính là tìm được hành tung của bọn họ, không thể tiếp tục bị động như thế. Nếu tìm không thấy thì nghĩ biện pháp làm cho bọn họ tự hiện thân.

Trên một ngọn núi vô dành cách thành Tử Vận mấy ngàn thước.

Chín vạn ba quân Thiên Địa Huyền Chiến đang ẩn nấp ở đây, từ khi bọn họ tới đây đã mấy ngày rồi.

Chiến Thiên Kích mới từ đỉnh núi nhìn vọng vào thành Tử Vận xem xét tình huống, liếc mắt một cái nhìn sang Đường Niệm Niệm cùng Tư Lăng Cô Hồng đang ngồi đối diện dưới bóng cây chơi cờ. Hắn chậm rãi đi tới, chờ hai người đánh xong mới lên tiếng nói: "Hoàng thượng, nhóm người đánh trống đã sắp xếp xong."

Tư Lăng Cô Hồng nhàn nhạt nói: "Tối nay gióng trống."

"Vâng." Chiến Thiên Kích đáy mắt lóng lánh, cười đáp.

Khi màn đêm buông xuống, mặt trăng lên cao, có vài đám mây mù che phủ chung quanh, thỉnh thoảng che đi vầng trăng khuyết, làm cho trời đất tối đen, chỉ còn lại ánh lửa sáng quắc ở thành Tử Vận xa xa, hoả diễm bập bùng.

"Thùng --!"

Một tiếng trông đột nhiên vang lên.

Thùng thùng thùng thùng --

Thùng thùng thùng thùng thùng thùng thùng thùng thùng --

Trống trận có quy luật đặc thù, chỉnh tề vang dội, truyền khắp vạn thước, chấn động đất trời, mây mù trên cao đều tản đi.

Trong thành Tử Vận bất kể là binh lính tuần tra, hay dân chúng đang ở ngủ yên đều thoáng chốc bừng tỉnh. Mọi người bối rối mặc quần áo đứng dậy, lao ra ngoài cửa. Thành chủ thành Tử Vận khoác một kiện trường bào đúng lúc đuổi tới, kêu lớn: "Không cần kinh hoảng, Thành Tử Vận có trăm vạn binh mã, Niệm Quốc cùng lắm chỉ đến mười vạn mà thôi, căn bản không đủ sợ hãi, lần này tới chẳng qua chỉ là chịu chết!"

Lời hắn nói vẫn còn chút hiệu quả, đám dân chúng vốn đang thất kinh đều từ từ bình tĩnh đi không ít. Lúc này thành chủ thành Tử Vận cũng bước lên tường thành, hiện trên tường thành đã có hai thành chủ Sơn Hà Quan và Sơn Lạp Quan của Cửu Đầu sơn. Ba người liếc nhau, Thành chủ thành Tử Vận đi đến bên cạnh hai người, ánh mắt nhìn bốn phía chung quanh hỏi: "Sao rồi?"

Thành chủ Sơn Hà Quan ngưng giọng nói: "Chỉ nghe tiếng trống trận, không thấy binh mã, sợ là hư chiêu!"

"Đáng chết, ngay cả một chút cảm giác an ổn cũng không cho chúng ta." Thành chủ Sơn Lạp Quan phiền chán mắng.

Sắc mặt thành chủ thành Tử Vận cũng biến thành màu đen, nhắm mắt lại chuyên tâm nghe tiếng trống truyền đến trong không khí, một lát sau mới mở to mắt nói: "Ở trên núi phía nam!"

"Xuất binh bao vây tiêu diệt!" Thành chủ Sơn Hà Quan lập tức nói.

Thành chủ Sơn Lạp Quan lạnh lùng đáp trả: "Chẳng lẽ ngài quên thủ đoạn của người kia rồi à, nói không chừng hắn gióng trống không ra binh chính là để dụ dỗ chúng ta lên núi, nơi đó chỉ sợ có mai phục!"

Thành chủ Sơn Hà Quan nói: "Cho dù có mai phục cũng không sợ, chúng ta có trăm vạn binh mã, bên hắn cùng lắm chỉ mười vạn mà thôi, cho dù có thể có binh mã ẩn nấp nhưng cũng không thể vượt qua trăm vạn, đến lúc đó bao vây tiêu diệt bọn họ, lấy nhiều địch ít, giết địch một ngàn tổn hại tám trăm cũng tốt hơn bị Tư Lăng Cô Hồng đùa bỡn nắm trong lòng bàn tay như bây giờ, ngài nhìn binh mã trong thành bây giờ xem, sĩ khí ai nấy đều suy sụp rồi, nay trống trận khởi còn không xuất binh, cứ tiếp tục như vậy vài ngày chỉ sợ trăm vạn binh lính kia còn không bằng cả dân chúng bình thường."

Lời hắn nói khiến hai người trầm mặt. Điểm này bọn họ đều hiểu, nhưng mà...

Thành chủ Sơn Lạp Quan trầm giọng nói: "Nếu có thể bao vây tiêu diệt là tốt nhất, nếu trúng mai phục, sĩ khí binh lính chỉ sợ càng giảm thêm, sẽ không còn lực phản kháng."

Thành chủ Sơn Hà Quan vẻ mặt lãnh tuyệt, hắn nhìn về phía Thành chủ thành Tử Vận, nói: "Ngài xem thế nào, là định thắng thua hay tử thủ trong thành, chậm rãi chờ đợi tra tấn, thẳng đến khi tỷ lệ thắng thấp hơn nữa, có đánh cuộc hay không đều phải xem ngài rồi."

Thành chủ Tử Vận mắt lạnh nhìn phía nam xa xôi, nhất thời không có.

Sau đó, hắn mạnh mẽ xoay người, nói với tướng lãnh bên cạnh: "Tập hợp binh mã!"

"Vâng!" Tướng lãnh lĩnh mệnh rời đi.

Thành chủ Sơn Hà Quan và thành chủ Sơn Lạp Quan liếc nhau, trong mắt đều có thể thấy được vẻ ngoan tuyệt.

Thịch thịch thịch thịch --

Trăm vạn binh mã tập hợp ở ngoài thành Tử Vận, số người chi chít liếc mắt chẳng thấy rõ đầu. Thành chủ thành Tử Vận đứng trên tường thành cao ngất dùng nguyên lực truyền âm xa hàng cây số nói: "Các huynh đệ, ta biết trong lòng các ngươi đều bất an và không cam lòng! Hiện tại binh mã Niệm Quốc chỉ dồn trống trận mà không thấy người tiến đến, đây là bọn hắn muốn dùng hư chiêu làm giảm tinh lực của chúng ta! Chúng ta ở trong thành đã tử thủ lâu như vậy, chúng ta đang chờ binh mã Niệm Quốc tới, sau đó quyết một trận tử chiến với bọn họ, chém bọn họ dưới chân, làm cho bọn họ nợ máu trả bằng máu, chúng ta là binh sĩ Cẩm Quốc, vì bảo vệ Cẩm Quốc, không sợ sinh tử!"

"Không sợ sinh tử! Không sợ sinh tử!" Mấy tiếng liên tục quanh quẩn, dưới tường thành trăm vạn binh mã đều hô to, tiếng hô gào vang đến tận trời.

Thành chủ thành Tử Vận xua tay bảo bọn họ dừng lại, sau đó cao giọng nói; "Nay, kẻ địch của chúng ta ở cách đây không xa, chúng ta chẳng lẽ còn yếu đuối thủ ở trong thành, không dám trực diện lao ra sao?!"

Phía dưới sắc mặt binh lính phẫn nộ.

Thành chủ thành Tử Vận rống to: "Các huynh đệ, xuất ra tâm huyết của các ngươi! Cho bọn họ biết sự lợi hại của binh sĩ Cẩm Quốc chúng ta! Cẩm Quốc không thể xâm phạm, kẻ phạm Cẩm Quốc, giết chết không bàn!"

"Giết không cần hỏi! Giết không cần hỏi --!"

Thành chủ Sơn Hà Quan và thành chủ Sơn Lạp Quan lại nhìn nhau, bọn họ biết lần này kích động sĩ khí liền giống như kích thích triệt để toàn bộ oán khí trong lòng số binh mã trước mắt. Trận bao vây tiêu diệt này chỉ có một lần thành bại, thắng thì mọi sự đều xuôi, còn nếu bại... Sĩ khí sẽ khó mà ngưng tụ được lần nữa, thành Tử Vận cũng thật sự không còn sức đánh trả. Đến lúc đó, binh mã của Tư Lăng Cô Hồng sẽ thật sự tiến vào Cẩm Quốc, Cẩm Quốc sẽ gặp nguy.

Thành chủ thành Tử Vận nghiêng đầu nhìn về phía hai người, nói: "Chúng ta phân binh mã làm ba đường, cố gắng một lưới bắt trọn. Cho dù không thể diệt tận, cũng phải làm cho bọn họ rút lui!"

Hai người gật đầu.

Nhất thời, trong thành Tử Vận lưu lại hai mươi vạn binh mã tiếp tục thủ thành, những người khác đều bị ba vị thành chủ phân tán, hướng về đỉnh núi phía nam.

Trên núi phía nam.

Chiến Thiên Kích nhìn binh mã gấp rút vọt tới trong bóng đêm, quay đầu nói với Tư Lăng Cô Hồng: "Hoàng thượng tính toán không bỏ sót, đoàn binh mã Thành Tử Vận quả nhiên đi ra."

Ngay từ đầu hắn đã biết được hai sự lựa chọn của Thành Tử Vận từ Tư Lăng Cô Hồng, một là ở lại thành tử thủ, hai là buông tay đánh cược.

Nếu là cái trước, bọn họ chỉ cần kéo dài thời gian, chờ thời cơ thích hợp, dùng thêm vài kế, Thành Tử Vận sẽ tự sụp đổ. Còn nếu là cái sau, tuy phiền toái hơn một chút, nhưng bọn họ đã có đối sách.

Đường Niệm Niệm nhìn phương xa chi chít đèn đuốc, lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Tư Lăng Cô Hồng dưới ánh trăng. Đôi mắt yên tĩnh không gợn sóng nhìn gần trăm vạn binh mã đang tới gần chân núi, dáng vẻ bình tĩnh làm cho người ta cảm thấy tất cả đều nằm trong tay hắn, bí hiểm thần bí giống như vực sâu không đáy.

Tư Lăng Cô Hồng lúc này cúi mắt đối diện nàng, đáy mắt tĩnh lặng hoá thành chút gợn sóng nhu tình.

Đường Niệm Niệm đôi mắt chớp động ý cười, hỏi: "Muốn chơi trốn tìm?"

"Ừ." Tư Lăng Cô Hồng cười đáp.

Một bên Bé Ngoan ồn ào theo, "Bé Ngoan cũng muốn chơi!"

Trăm vạn binh mã ở trong mắt một nhà ba người dường như căn bản không đáng nhắc tới, đối mặt với đống đuốc chi chít đang tiến gần kia, lúc này ba người vẫn như cũ trò chuyện vui vẻ.

Đám người Chiến Thiên Kích nhìn nhau bất đắc dĩ cười, một nhà ba người này yêu nghiệt cỡ nào bọn họ đã sớm biết, trăm vạn binh mã thì sao, nếu bọn họ thật sự ra tay, căn bản không cần phiền toái như thế cũng đủ để uy hiếp thiên hạ.

Chiến Thiên Kích lại nhìn đoàn binh mã đã bắt đầu lên núi, gọi Mộc Linh Nhi bên cạnh: "Linh nhi."

"Ta biết." Mộc Linh Nhi dương khóe môi đáp.

Triệu Thiết cùng chị em Diệp thị nửa tháng trước đã giữa đường đi Vân Đào Quan, chỉ còn một mình nàng ở lại chỗ này. Bởi vì trận chiến Thành Tử Vận lần này cần năng lực của nàng.

Thùng thùng thùng thùng thùng thùng --

Tiếng trống trận kịch liệt vẫn còn vang dội dưới tay binh sĩ Huyền Chiến quân, quy luật không thay đổi, càng ngày càng dồn dập, giống như tâm tình binh mã thành Tử Vận lên núi lúc này, cực kì khẩn trương, dồn dập phẫn nộ.

Một trăm ba mươi vạn binh mã dưới sự dẫn dắt của ba vị thành chủ, gần như bao vây toàn bộ ngọn núi, thành chủ thành Tử Vận nghe tiếng trống càng ngày càng đinh tai nhức óc, trong lòng không khỏi nghi hoặc khẩn trương. Một trăm ba mươi vạn binh mã, đèn đuốc chiếu sáng một vụng như vậy, người trên núi không thể không nhìn thấy, trông rõ ràng như thế mà bọn họ vẫn còn dồn trống trận, bình tĩnh thong dong, rốt cuộc là không sợ hãi hay đang phô trương thanh thế?

"Phi thú binh, lên không!"

Dưới tiếng trống kịch liệt, rất dễ kích động hung tính của phi thú. Cái này có lợi cũng có hại, tất cả đều phải do kỵ binh khống chế.

"Bộ binh, lên núi!"

Vài tiếng ra lệnh, Thành chủ thành Tử Vận giơ kiếm xung phong.

Đang lúc binh mã mênh mông cuồn cuộn vừa lên núi, tiếng trống dồn dập đột nhiên dừng lại, trong nháy mắt trời đất yên tĩnh đáng sợ, loại đối lập quá mức này khiến cho tim mọi người gần như lạc nhịp trong chớp mắt.

Trên trán Thành chủ thành Tử Vận chảy xuống một giọt mồ hôi, lướt qua bộ râu đen dài dưới cằm, đôi mắt trong đêm đen nhìn núi rừng rậm rạp, suy nghĩ rối rắm.

Không có âm thanh, một chút tiếng động cũng không có, giống như tiếng trống vừa rồi là do ma quỷ gây nên, binh mã Niệm quốc rốt cuộc ẩn nấp ở chỗ nào? Cho dù là mười vạn binh mã cũng không có khả năng không phát ra một chút âm thanh như vậy.

Thành chủ thành Tử Vận vẫy tay, đi lên trên núi.

Xoạt xoạt --

Xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt --

"Tiếng gì vậy?"

"Là cái gì? Cái gì vậy?"

"Ở đó, ở đó có người!"

Mây đen che phủ mặt trăng, trời đất tối đen một mảnh, chỉ còn lại phạm vi bọn họ cầm đuốc là được chiếu sáng. Tiếng vang quỷ dị khiến mọi người khẩn trương, nghị luận rối rít, khi có người nhìn thấy có bóng dáng lướt qua trong rừng, lập tức kêu lên.

Thành chủ thành Tử Vận lập tức giơ cao trường kiếm, sai người bắt đầu vây quanh núi rừng.

Rừng này nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ lại tuyệt đối không nhỏ. Đơn giản vì núi này nếu chỉ có một ngọn, đương nhiên không lớn, nhưng nó lại là dãy núi trải dài không ngớt, đủ các loại núi cao thấp hợp lại, sẽ không phải lớn bình thường.

Khi thành chủ thành Tử Vận dẫn binh mã xông vào khu rừng lần lượt thay đổi phức tạp thì bóng người lấp loáng kia đã không thấy đâu.

"Thành chủ, chuyện này..." Bên cạnh một gã tiểu tướng nhỏ giọng hỏi.

Thành chủ Tử Vận mơ hồ cảm giác được mưu tính lần này của Tư Lăng Cô Hồng nhưng tên đã lên cung, không thể không bắn. Nếu vô công trở về thì quả là tự hung hăng tát mình một cái, sĩ khí vừa kích động nháy mắt sẽ tụt xuống đáy cốc.

"Hừ! Một cánh rừng mà thôi, ở trăm vạn binh mã bao vây tìm tòi, không tin không bắt được bọn họ." Thành chủ thành Tử Vận lạnh giọng nói.

"Vâng."

Trong khi binh mã Cẩm quốc đang chậm rãi tìm tòi, đám người Chiến Thiên Kích xác thực đang chạy trong rừng cây.

Trong tam quân Thiên Địa Huyền Chiến, năng lực của Mộc Linh Nhi chính là trinh sát hữu dụng nhất, binh mã Cẩm Quốc vừa tới gần, nàng liền có cảm giác, sau đó tìm được đoạn đường có lợi nhất để né tránh. Nhân mã Chiến tộc đi lại thuần thục trong núi rừng, chỉ cần có tâm, thậm chí có thể không phát ra một chút âm thanh khả nghi nào, một vài tiếng mãnh thú kêu bọn họ cũng có thể tự bắt chước được.

Một lúc lâu sau, binh mã Cẩm Quốc dưới sự cố ý dẫn đường của đám người Chiến Thiên Kích đã càng ngày càng đi sâu vào rừng, rời xa Thành Tử Vận.

"Thành chủ, cứ tiếp tục điều tra như vậy cũng không phải biện pháp, tinh thần binh lính đã bắt đầu rối loạn rồi, huống chi cứ tiếp tục đuổi như vậy, khoảng cách với Thành Tử Vận cũng ngày càng xa." Tiểu tướng nhìn thành chủ thành Tử Vận có vẻ khó xử.

Không chỉ bên phía bọn họ, mà thành chủ Sơn Hà Quan và thành chủ Sơn Lạp Quan dẫn dắt binh mã tìm tòi cũng không hề tiến triển, bây giờ điều duy nhất ba phương nhân mã có thể làm chính là tiếp tục thu nhỏ phạm vi bao vây, làm cho binh mã Niệm Quốc không còn chỗ để trốn.

Thành chủ thành Tử Vận cắn răng nói: "Phân ra tìm, một khi phát hiện hành tung binh mã Niệm Quốc, lập tức lên tiếng thông truyền."

"Mạt tướng lãnh mệnh." Tiểu tướng tuân lệnh, bắt đầu phân bố binh mã, bốn phía điều tra.

Việc phân tán này quả thức giảm bớt phạm vi né tránh của Chiến quân, nhưng cũng cho bọn họ cái lợi khác.

"Cánh trái ba trăm thước, phân bố ba vạn bộ binh." Mộc Linh Nhi nói.

Trên ngọn cây, Đường Niệm Niệm nằm trong lòng Tư Lăng Cô Hồng, nghe Mộc Linh Nhi nói, đôi mắt hơi loé lên. Thiên phú truyền thừa của Mộc Linh thể này thật sự rất hữu dụng, linh thức chưa hẳn có thể sánh bằng, thậm chí so với linh thức còn nhạy bén hơn, dễ dàng cảm thụ được thiện ác, người ta muốn hãm hại nàng thật sự vô cùng khó khăn.

Chiến Thiên Kích gật đầu, đôi mắt như mãnh thú cuồng lang trong đêm đen, tràn ngập hung ác, còn có khát máu hưng phấn. Hắn nghiêng đầu làm thủ thế với tam quân Thiên Địa Huyền phía sau, sau đó đi về phía trái ba trăm thước.

Chiến Thương Tiễn lúc này nhìn về phía Đường Niệm Niệm.

Đường Niệm Niệm khẽ gật đầu.

Chiến Thương Tiễn hai mắt chợt lóe, dưới chân khẽ đạp, người liền đi xa mấy trượng, cầm chiến thương trong tay đi theo Chiến quân rời về phía trái.

Hai người lần này ăn ý không cần ngôn ngữ khiến Tư Lăng Cô Hồng chú ý, cánh tay ôm Đường Niệm Niệm thu lại ôm cả người nàng về phía mình. Khi Đường Niệm Niệm quay đầu nghi hoặc liếc mắt một cái, tay hắn đã cầm một miếng bánh tinh xảo thơm ngát đút tới bên môi nàng, nói: "Mới làm gần đây, Niệm Niệm nếm thử xem có thích không."

Tầm mắt Đường Niệm Niệm lập tức bị khối bánh xanh ngọc trước mắt hấp dẫn, mở miệng nhỏ cắn một ngụm, mềm mại không dính, vừa mát vừa thơm, bên trong còn có quả, vị cực ngon. Đôi mắt nàng tức khắc híp lại, thoạt nhìn giống như mèo con thoả mãn.

Tư Lăng Cô Hồng khẽ cười một tiếng, giúp nàng chà lau khóe môi, lấy đi miếng bánh bị nàng cắn một ngụm, tay vừa lật liền có một đĩa bánh ngọt đặt ở trước mặt nàng.

Bên dưới, Bé Ngoan nhìn một màn trước mắt, sâu kín thở dài một hơi. Sau đó hai tay chống cằm, nghiêng đầu bốn lăm độ, đôi mắt yêu dị tinh thuần u buồn nhìn trời cao, lắc đầu thở dài: Phụ thân thật sự là quỷ hẹp hòi a ~

Thù Lam đứng một bên vừa quay đầu liền nhìn đến hình ảnh như vậy--

Đứa mặc áo bào trắng ngồi dưới đất, ôm má ngẩng đầu nhìn trời vẻ mặt tang thương, đầu còn hơi lắc lư giống như cực kì bất đắc dĩ với chuyện gì đó, trên vai còn có một con dược thú tròn như bạch ngọc học theo, đáng tiếc hai chân nhỏ không ôm được mặt, biểu cảm cũng hơi quái dị.

Thù Lam thiếu chút nữa cười sốc hông, khẽ ho vài tiếng chặn lại, đi tới bên cạnh Bé Ngoan nhỏ giọng hỏi: "Thái tử điện hạ, người đang làm gì thế?"

Bé Ngoan động tác vẻ mặt không thay đổi, buồn bã nói: "Ta đang nhìn trăng thở dài."

Thù Lam khóe miệng giật giật, ngẩng đầu nhìn trời tối đen. Nhìn trăng thở dài? Ánh trăng sớm bị đã bị mây đen che khuất, nửa điểm cũng nhìn không thấy.

Bé Ngoan quay đầu, dường như xem hiểu tâm tư đáy lòng nàng, lại lắc đầu than nhẹ, "Thái Phó ngươi không hiểu, lòng ta đã có trăng, nhìn lên trời chỉ là để cho hợp với tâm trạng mà thôi."

Thù Lam nhìn bộ dạng này của bé, dở khóc dở cười, thật muốn đưa tay chà đạp khuôn mặt mềm nộn kia một phen. Đáng tiếc nếu nàng thật sự làm như vậy, chỉ e sẽ xui xẻo một thời gian.

"Thái tử điện hạ có tâm sự gì sao?"

Bé Ngoan tỏ vẻ 'Ngươi không hiểu đâu' nhìn Thù Lam một cái, sau đó lại ngồi dưới đất, đưa tay lấy ra mấy khối bánh tinh xảo bỏ vào miệng ăn, mùi vị vô cùng ngon làm cho vẻ u buồn tang thương trên mặt bé lập tức phá thành từng mảnh, đôi mắt híp híp thoả mãn gần như không khác gì Đường Niệm Niệm.

Thù Lam nhìn mà dở khóc dở cười.

Bé Ngoan ăn mấy miếng, đầu lưỡi nho nhỏ liếm môi một vòng, sau đó hai mắt lóe sáng nhìn về phía Đường Niệm Niệm trên cây, lại xem đến bánh trong tay nàng.

Ô, bánh mới phụ thân làm, thật sự trông rất ngon a.

"Lục Lục." Bé Ngoan đưa tay tóm Lục Lục trên vai, còn thật sự mặt đối mặt cùng nó, nói: "Lục Lục muốn ăn bánh mới do phụ thân làm không?"

"Ngao ô ~" Đồ độc độc làm lúc nào cũng ngon! Lục Lục muốn ăn!

"Tốt lắm!" Bé Ngoan gật đầu, hai mắt lóng lánh vụng trộm nói: "Ngày mai chúng ta tìm mẫu thân xin! Nhớ rõ mắt phải trợn to chút, làm nũng giả đáng thương, lăn lộn kêu mị mị, làm cho mẫu thân bảo phụ thân làm nhiều chút!"

"Ngao ô ô!" Lục Lục lĩnh mệnh~

Tuy rằng giọng Bé Ngoan không lớn, nhưng Thù Lam đứng cạnh tự nhiên nghe được. Nàng buồn cười nghiêng đầu nhìn hai người trên cây. Hoàng thượng và hoàng hậu thực lực bí hiểm, lời thái tử điện hạ nói chỉ sợ nhỏ nữa cũng không qua tai được hai người.

Đúng như Thù Lam nghĩ, lời Bé Ngoan nói, Đường Niệm Niệm nghe được, Tư Lăng Cô Hồng tự nhiên cũng nghe được.

Đường Niệm Niệm cúi đầu nhìn dưới mặt đất, hai nhóc con còn đang thương lượng ngày mai nịnh nọt lấy lòng mình thế nào, sau đó nâng mắt nhìn Tư Lăng Cô Hồng trước mặt.

Tư Lăng Cô Hồng làm sao lại nhìn không ra ý tứ của nàng, khẽ gật đầu đáp ứng.

Mưu kế của Bé Ngoan quả thực đáng đánh, ở trong lòng Đường Niệm Niệm, ngoại trừ Tư Lăng Cô Hồng, bé và Lục Lục đều là người thân của nàng, mong muốn của hai người bình thường nàng đều thỏa mãn. Nếu nàng đã đáp ứng, Tư Lăng Cô Hồng làm sao có thể cự tuyệt nàng?

Phía dưới Bé Ngoan đang cùng Lục Lục thương lượng hơi hơi dừng lại, sau đó miệng nhỏ vụng trộm cong lên, ném cho Lục Lục một ánh mắt 'thành công'.

Lục Lục nghiêng đầu, "Ngao?"

"Lục Lục, ngày mai sẽ có bánh mới phụ thân làm nga!" Bé Ngoan hai mắt cong thành hình bán nguyệt.

"Ngao ngao ngao!" Lục Lục giơ hai chân nhỏ lên cao. Chủ nhân vẫn tốt với Lục Lục nhất, chỉ cần làm theo lời tiểu chủ nhân, chủ nhân nhất định sẽ đáp ứng Lục Lục!

Hai nhóc con còn đang vui mừng, giọng nói bằng phẳng của Tư Lăng Cô Hồng liền truyền đến, "Binh phổ học xong chưa?"

Bé Ngoan cứng đờ, xoay người nhìn Tư Lăng Cô Hồng cùng Đường Niệm Niệm không biết khi nào đã tới bên cạnh, miệng nhỏ mím mím, bất mãn nói: "Phụ thân, không thể quan báo tư thù!"

"Thành ngữ dùng sai rồi." Tư Lăng Cô Hồng nhàn nhạt nói.

Bé Ngoan kêu lên: "Phụ thân, không thể lấy công làm tư!"

"Sai rồi." Tư Lăng Cô Hồng ngữ điệu không đổi.

Bé Ngoan xin giúp đỡ nhìn về phía Đường Niệm Niệm, "Mẫu thân, phụ thân khi dễ Bé Ngoan!"

Đường Niệm Niệm không hề chần chờ bình tĩnh nói: "Ai cũng không giúp."

Bé Ngoan khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp, chỉ có thể tự cứu mình, "Phụ thân, binh phổ này không dễ học..."

"Ừ." Tư Lăng Cô Hồng nói: "Mấy ngày nay vừa nhìn vừa học."

"Gì?" Bé Ngoan ngây người. Lời này nghe qua cũng không giống như đang định làm khó mình nha? "Bé Ngoan sẽ cố gắng học, phụ thân rất lợi hại! Chơi bọn họ đến xoay quanh!"

Mặc dù bé cố ý vuốt mông ngựa, nhưng vẻ kính nể hâm mộ trong mắt lại không thể nghi ngờ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, tràn đầy hưng phấn.

Tư Lăng Cô Hồng đối với lời khen của bé không có phản ứng gì lớn, chỉ nói: "Ngày mai viết thiên binh luận cho ta."

"A?" Bé Ngoan trừng to mắt, khuôn mặt vốn đỏ bừng biến thành hai cái bánh bao phồng to, miệng còn phun ra một câu: "Phụ thân xấu xa!"

Đối với xưng hô này, Tư Lăng Cô Hồng không hề phản ứng.

Lúc này Đường Niệm Niệm nói: "Mẹ cũng đã học, đã học đến hậu thiên rồi."

Bé Ngoan vừa nghe, lập tức nghe ra sự so sánh trong lời nói của nàng, lòng tự trọng nho nhỏ liền nổi dậy, ngẩng cao đầu nhìn nàng, nắm chặt tay nghiêm túc nói: "Mẫu thân yên tâm, Bé Ngoan sẽ chăm chỉ học, tuyệt đối không để rơi về phía sau!"

Bé Ngoan đã nói phải bảo vệ mẫu thân, nay tu vi đã thấp hơn rồi, học thức cũng không thể kém nữa! Mẫu thân đã học đến hậu thiên, Bé Ngoan sao có thể giậm chân ở tiền thiên!?

Làm sao Bé Ngoan hiểu được, bé đa số đều tự mình học, thỉnh thoảng Tư Lăng Cô Hồng mới dạy. Còn Đường Niệm Niệm là được Tư Lăng Cô Hồng tùy thời dạy dỗ, từng chữ từng câu đều tỉ mỉ giảng giải cho nàng, đãi ngộ khác biệt như vậy, Đường Niệm Niệm học nhanh hơn bé cũng không kì lạ gì.

Đường Niệm Niệm nở nụ cười gật đầu, lấy bánh mới Tư Lăng Cô Hồng làm đưa cho bé.

Bé Ngoan liếc Tư Lăng Cô Hồng một cái, tay nhỏ vươn ra thu bánh bỏ vào túi Càn Khôn.

Lúc này, ngoài ba trăm thước Chiến Thiên Kích cùng Chiến Thương Tiễn đã dẫn dắt chiến quân tới, Chiến Thiên Kích làm một thủ thế, há miệng phát ra tiếng gầm giống như sư tử hổ báo, theo đó binh lính Chiến quân cũng liên tục phát ra tiếng gầm, tựa như đàn mãnh thú lại tới.

Chiến Thương Tiễn nghe một trận gầm rống cực kì thật này, trong lòng thầm khen thật sự là bản lĩnh tốt, quay đầu nhìn về phía Chiến Thiên Kích.

Chiến Thiên Kích thô cuồng cười với hắn, trong mắt liên tục loé sáng.

Ba vạn binh mã Cẩm quốc đang tìm kiếm trong rừng nghe được tiếng gầm lúc to lúc nhỏ này, sắc mặt đều thay đổi, bước chân cũng mạnh mẽ dừng lại, kinh dị không thôi nhìn xung quanh.

"Mãnh... Mãnh thú? Làm sao có nhiều tiếng kêu như vậy?"

"Không thể nào! Rừng này bình thường làm sao có thể có mãnh thú!"

"Làm sao bây giờ? Chúng nó hình như ở cách đây không xa..."

Chuyện ở tám đại thành quan Cửu Đầu Sơn đã sớm truyền khắp nơi, hơn nữa tám đại thành chủ và binh mã đều từng đi qua Thành Tử Vận, thành chủ Sơn Hà Quan và Sơn Lạp Quan còn định trú trong thành Tử Vận, chúng binh lính ở đó đều nghe được rõ ràng chuyện xảy ra từ miệng binh lính hai quan, đối với ba chữ đàn mãnh thú này có thể nói là cực kì kinh sợ.

Chỗ tối, tiếng gầm của Chiến Thiên Kích đột nhiên cao vút, lộ ra hung tính thô bạo giống như sư tử thật, thân ảnh cũng mạnh mẽ vọt ra ngoài.

Không chỉ hắn, Chiến Thương Tiễn cùng số Chiến quân đang ẩn nấp cũng đồng thời vọt lên.

Mọi người xuất hiện quá đột ngột, giống như thú săn trong rừng, một kích trí mạng cắn chết con mồi. Binh lính Cẩm Quốc còn chưa phản ứng đã bị màn công kích mãnh liệt cấp tốc này làm cho hỗn loạn không chịu nổi, trong lúc đó, ba vạn binh lính Cẩm Quốc chỉ truyền ra vài tiếng kêu sợ hãi mỏng manh rồi đều bị nhân mã Chiến quân một kích giết chết.

Vừa ra quân đã được lợi, nhân mã Chiến quân cũng không hề dừng lại, theo Chiến Thiên Kích đánh thủ thế liền trở về.

Trận đồ sát này chỉ là một cái bắt đầu, Chiến quân dưới năng lực thiên phú của Mộc Linh Nhi, cho dù tránh né binh mã Cẩm quốc bao vây, nhưng một khi phát hiện binh mã số lượng không nhiều liền hoá thành mãnh thú ra tay giết chết.

Phía đông ánh lên chút bạch quang, đại biểu cho một đêm đã qua, ban ngày đã đến. Dưới bầu trời mưa phùn tẩy rửa cây lá trong rừng núi, còn cả máu tươi đầy đất.

Một đêm này, bất kể là Chiến quân hay binh mã Cẩm Quốc tất cả đều mỏi mệt, chẳng qua thể chất nhân mã Chiến quân mạnh mẽ hơn rất nhiều, một đêm chạy mai phục giết chóc, so với mệt bọn họ còn hưng phấn hơn. Sao có thể không hưng phấn? Một đêm này, ngoại trừ mười mấy người bị thương chút ít, còn lại bọn họ đã giết sạch bảy phần nhân mã Cẩm quốc, tính ra cũng gần 30 vạn người.

Chiến tích như vậy tuy rằng kém hơn trận chiến ở tám đại thành quan Cửu Đầu Sơn nhưng lại là bọn họ tự mình động thủ!

Nếu không phải bây giờ vẫn chưa giải trừ nguy cơ, nơi chốn cũng không hợp thì đám người Chiến Thiên Kích đã sung sướng chè chén một phen rồi.

So với Chiến quân bên này ẩn trong rừng cảm xúc dâng trào thì binh mã Cẩm quốc bên kia có thể nói là hoàn toàn trái ngược.

Khi trời sáng, thành chủ thành Tử Vận bắt đầu chỉnh hợp binh mã, lập tức phát hiện nhân số giảm bớt, tìm chung quanh thì thấy thi thể nằm đầy trên đất. Một màn này có thể nói đã đả kích toàn bộ binh mã Cẩm quốc, sắc mặt ai nấy đều dại ra, mang theo e sợ.

"Đêm qua, ta hình như nghe được tiếng mãnh thú rống, đàn mãnh thú... Chẳng lẽ lại là đàn mãnh thú? Bọn họ muốn dẫn đàn mãnh thú tới Thành Tử Vận ăn chúng ta!" Một gã binh lính thất hồn lạc phách kêu to, sắc mặt trắng bệch, gần như điên rồi.

Thành chủ thành Tử Vận vung kiếm chém chết hắn, lạnh giọng nói to: "Nơi này chỉ là rừng núi bình thường, lấy đâu ra mãnh thú? Nếu mãnh thú dễ dàng nghe lời như vậy, ngay từ đầu bọn họ đã có thể làm cho mãnh thú công thành, không cần tránh né khắp nơi như thế?"

Hắn cũng không đề cập tới những binh lính chết đi, đơn giản vì chuyện này sợ là không phải do mãnh thú gây nên, những người này gần như đều bị một kích giết chết, cái đó cũng đủ rung động rồi. Nay binh mã Niệm Quốc thế nhưng đang bao vây diệt trừ bọn họ, hơn nữa còn không lưu lại một kẻ nào, đây rốt cuộc là thực lực gì?!

Thành chủ thành Tử Vận tuy bên ngoài bình tĩnh cứng ngắc, song trong lòng lại phập phồng lo sợ không thôi.

Lần này bao vây tiêu diệt thật giống như một trò cười, hành động của bọn họ đã sớm bị người ta đoán được, bất kể làm gì cũng chỉ là đang giãy giụa mà thôi.

Thành chủ Sơn Hà Quan và thành chủ Sơn Lạp Quan cũng nhất thời không nói gì, sắc mặt cực kì khó coi.

"Bọn họ còn đang ở nơi này, buổi tối tầm nhìn bị trở ngại, ban ngày thì khác." Thành chủ thành Tử Vận lạnh lùng nói.

Thành chủ Sơn Lạp Quan thấp giọng nói: "Lúc này quân tâm tán loạn, hơn nữa một đêm tìm kiếm, binh lính đều đã mỏi mệt, nếu cứ tiếp tục như vậy..."

Sắc mặt thành chủ Thành Tử Vận càng thêm lạnh như băng, gần như xanh lại, "Ngươi cho là ta không nghĩ được điểm này sao, ngươi cho là lúc này trở về thành hữu dụng à? Chỉ sợ vừa hồi thành, binh lính dân chúng bên trong chắc chắn sẽ đại loạn!"

Thành chủ Sơn Hà Quan nói: "Bảo bọn họ giữ nghiêm tin tức trận chiến lần này, ai vi phạm xử trí theo quân pháp!"

"Xử trí theo quân pháp?" Thành Tử Vận giọng quýnh lên, gần như muốn hét lớn, song lại suy sụp, "Chỉ bằng quân tâm bây giờ, mệnh lệnh này vừa ra sẽ chỉ làm cho binh lính càng thêm loạn. Huống chi cho dù trở về, ngươi cho là Tư Lăng Cô Hồng sẽ bỏ qua Thành Tử Vận sao? Hết thảy chỉ làm cho mọi chuyện trở về điểm xuất phát, hơn nữa còn tệ hơn! Chẳng thà tiếp tục đánh cược một lần!"

Trận này từng bước sai từng bước sai, bọn họ đã tự đưa mình vào tử cục, rốt cuộc có thể sống hay không chỉ có thể xem ý trời.

Thành chủ thành Tử Vận không khỏi đại thán trong lòng, gấp mười lần binh mã đối chiến, thế nhưng lại bị ép tới cục diện như vậy, đây rốt cuộc là dạng đối thủ gì? Đối mặt với đối thủ như thần ma như vậy, khó trách quân tâm rối loạn, sĩ khí giảm thấp.

Tư Lăng Cô Hồng này, đáng sợ.

Cố tình thủ hạ dưới tay hắn cũng là nhân tài xuất hiện lớp lớp, người người bất phàm. Niệm Quốc vừa nổi lên đã dám đại chiến cùng Cẩm Quốc, quả thật là có thực lực này!

Đáng tiếc, mình là thần dân Cẩm Quốc, tất phải chiến đấu vì Cẩm Quốc. Biết rõ là tử cục, nhưng cũng chỉ có thể buông tay đánh cuộc.

"Tìm! Tiếp tục tìm! Bọn họ chắc chắn ở trong này, ban ngày dễ thấy. Phi thú binh tìm trên không, bộ binh kỵ binh theo ta tìm dưới đất, nhất định phải tìm ra bọn họ, vây giết ở vùng đất này!" Thành chủ thành Tử Vận cao giọng quát: "Các huynh đệ, bọn họ chỉ có mười vạn binh mã, căn bản không dám cùng chúng ta trực diện đối kháng, chỉ dám âm thầm ra thủ đoạn, chỉ cần hôm nay tìm ra bọn họ vây giết là chúng ta có thể an ổn qua ngày, thăng quan tiến tước, có thể về nhà đoàn tụ cùng vợ con!"

Câu cuối cùng hắn nói không phải không hữu hiệu, nay bọn họ chỉ thầm nghĩ cầu an ổn, tiền đồ cẩm tú, và về nhà gặp mặt vợ con.

Mưa bắt đầu trở nên dồn dập, đánh vào lá cây ào ào rung động, cũng làm cho mọi người có chút hoa mắt.

Tim thành chủ Thành Tử Vận đột nhiên giật thói, ngẩng đầu nhìn mưa to đầy trời, trong lòng dâng lên một ý nghĩ khó hiểu. Thời tiết hôm nay, Tư Lăng Cô Hồng chắc không phải cũng sớm đoán được, tính kế bên trong chứ?

Suy nghĩ này vừa nổi lên, liền khó mà dìm xuống.

Thành chủ thành Tử Vận không khỏi cười khổ, gặp gỡ đối thủ như Tư Lăng Cô Hồng, thật sự có thể đem người bức điên.

Dưới mưa to rào rào, trong khe sâu trong núi rừng.

Tư Lăng Cô Hồng đang bị thành chủ Thành Tử Vận nhớ thương lúc này lại đang ở trước một bếp nấu dựng tạm đơn giản nấu cơm.

Chỉ thấy hắn buộc tóc giản dị ở sau lưng, động tác nấu nướng lưu loát sinh động như mây trôi nước chảy, làm cho người xem cũng thấy cảnh đẹp ý vui.

Cách đó không xa mọi người thấy một màn như vậy, đều có một loại cảm giác giật mình như mộng.

Bọn họ đang hành quân đánh giặc đúng không? Bọn họ bây giờ còn đang bị trăm vạn binh mã vây giết đúng không? Vì sao bọn họ lại có cảm giác như đang du sơn ngoạn thuỷ thế này?

Chiến Thiên Kích lắc đầu há mồm không tiếng động cười to.

Phần bình tĩnh này của Tư Lăng Cô Hồng thật sự là lợi khí trấn an quân tâm hiệu quả nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro