Chương 99: Chuẩn bị ngự giá thân chinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, thời tiết nơi cực trí vẫn lạnh như băng không thay đổi.

Tư Lăng Cô Hồng và Đường Niệm Niệm dùng bữa xong thượng triều, lại cùng nhau kiểm tra việc học của Bé Ngoan, lúc này mới đi về phía Càn Thịnh cung.

Khi ba người tới Càn Thịnh Cung thì sắc trời đã gần trưa.

Trong Càn Thịnh Cung có ba người đang ngồi, ngoài ra bảy người khác đều đứng ở phía sau, vừa nhìn liền biết địa vị cao thấp thế nào. Ba người này chính là sứ thần ba tiểu quốc Hiêu, Kỳ, Lăng ở phía Đông. Từ sáng sớm khi mặt trời chưa mọc họ đã ở chỗ này, đến nay ước chừng đã chờ được bốn canh giờ. Nhưng bất kể trong lòng họ tích tụ bao nhiêu oán khí, vẻ mặt âm trầm bao nhiêu thì ngoài miệng cũng không dám oán giận mảy may.

Ngồi đối diện mười người là chị em Diệp Thị, Thư Tu Trúc, Thù Lam, Mộc Linh Nhi.

Lúc này, Liên Kiều và Mộc Hương ngồi hai bên trái phải, ở giữa bày một bộ cờ, ta quân đen muội quân trắng đánh đến vui mừng, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kêu kinh hãi, hoặc tranh luận không ảnh hưởng đại cục.

Thư Tu Trúc bình tĩnh uống trà, xem sách, giống như hoàn toàn không biết gì về chuyện xung quanh.

Thù Lam cùng Mộc Linh Nhi đang chúi đầu thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng lại cười khẽ một tiếng.

Bốn người làm đủ loại chuyện, tự mình tìm vui, dường như đã quên sự tồn tại của mười người đối diện. Ba người đối diện sắc mặt ngày càng khó coi, mấy lần liếc nhau ra hiệu, hoặc là nhếch mép há mồm, giống như định nói gì đó nhưng lại nửa đường nuốt về, dáng vẻ nghẹn khuất.

Khi Liên Kiều và Mộc Hương đánh xong một ván, hai người ngẩng đầu nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn đến ý cười sung sướng khi người ta gặp hoạ. Liên Kiều không nhanh không chậm thu dọn quân cờ, sau đó quay đầu nhìn ba người đối diện, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ nghiêm túc, giọng nói hơi cao: "Ba vị sứ thần thoạt nhìn giống như chờ không còn kiên nhẫn nữa nhỉ? Vài lần ra hiệu lén lút với nhau, chẳng nhẽ ba vị cảm thấy chờ hoàng thượng là chuyện khiến người ta cực kì bất mãn hay sao?"

Nàng vừa mở miệng, Thù Lam và Mộc Linh Nhi cũng dừng trò chuyện, Thư Tu Trúc buông sách trên tay, đồng loạt nhìn về phía ba người đối diện.

Đối mặt với ánh mắt lãnh nghiêm của bọn họ, trong lòng ba người cả kinh, lập tức bừng tỉnh, đối phương đây là muốn đánh đòn phủ đầu bọn họ a!

Ba người liếc nhau, đáy mắt ai nấy đều phẫn nộ ảo não, nhưng bây giờ bọn họ thân mang nhiệm vụ quan trọng, lại đang ở trên địa bàn của đối phương, thực lực hoàn toàn không thể so sánh. Nay biết rõ đối phương ra oai phủ đầu mình, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể nuốt khổ vào bụng, không thể phản kháng.

Trong ba người, Tăng Sát ngồi ở vị trí đầu tiên cười cười nói: "Diệp Ngự Sử nói đùa, hoàng đế quý quốc có thể gặp mặt chúng ta đã là tôn vinh vô thượng, chúng ta sao dám bất mãn. Chỉ là..." Lời nói vừa chuyển, trên mặt y tràn đầy thành khẩn nói: "Từ sáng sớm hôm nay ba người chúng ta đã chờ ở chỗ này, thẳng đến khi bãi triều cũng chưa thấy bóng dáng hoàng đế quý quốc, đây... Chẳng hay hoàng thượng quý quốc bị chuyện gì gấp kéo lại? Chúng ta thân làm người truyền tin cho Đại Cẩm Quốc, nếu bỏ lỡ thời gian, đến lúc đó xảy ra biến cố gì không tốt thì chúng ta thật sự không dễ báo cáo, e rằng cũng sẽ thêm phiền toái cho quý quốc."

Tuy lời y nói rất thành khẩn, trên mặt tươi cười ôn hòa, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười, chỉ loé ra ánh sáng lãnh duệ (lạnh lùng sắc bén).

Liên Kiều lúc này vỗ án đứng bật lên, hừ cười nói: "Tốt! Nghe lời ngươi nói, làm sao lại không giống như khuyên bảo mà càng như đang uy hiếp chúng ta vậy. Ba tiểu quốc nho nhỏ ở viễn Đông, nghĩ có Cẩm quốc làm chỗ dựa liền diễu võ dương oai phải không? Ngươi cho rằng bây giờ người ngồi trong này là ai? Không nói chúng ta, chỉ nói hắn..."

Mộc Hương chỉ chỉ Thư Tu Trúc, tiếp theo Liên Kiều nói: "Thừa tướng đương triều Niệm quốc, còn có hai vị này" Nàng lại chỉ Thù Lam cùng Mộc Linh Nhi, "Thái phó của thái tử, công bộ thị lang quân công hiển hách."

Liên Kiều hếch cao cằm, khinh thường nhìn xuống ba người Tăng Sát đối diện, hừ lạnh nói: "Có mấy người chúng ta ở đây đã là cho các ngươi thể diện rồi, nay các ngươi còn không iết xấu hổ, thế nhưng dám uy hiếp chúng ta? Thật đúng là tự coi trọng mình, chẳng qua chỉ là một đám tay sai của Cẩm quốc mà thôi."

Nàng vừa dứt lời, lập tức làm cho ba người đối diện tức đến đỏ mặt, đám người Thù Lam không nhịn được nhếch môi lộ ra ý cười. Đừng xem nàng nói phẫn nộ như vậy, bọn họ đều biết hai chị em này đến đây kì thật là để xem diễn, tiện thể gây sự.

Tăng Sát lỗ mũi phun khí nóng, bàn tay trong ống áo nắm chặt nổi gân xanh. Ngồi bên cạnh y, Đào Thận khô gầy như sào trúc tức giận đứng lên, lạnh giọng nói: "Ngươi thật khinh người quá đáng, ba chúng ta tới đây là để truyền tin, Niệm quốc các ngươi chẳng những không thiết yến tiếp đãi còn bắt chúng ta đau khổ ngồi chờ, đã thế lại dùng lời nói vũ nhục chúng ta. Xem ra các ngươi không hề có thành ý nghe truyền tin của Cẩm quốc mà chúng ta mang tới. Đã thế..." Câu sau gã không nói hết, trực tiếp phất tay áo làm bộ muốn đi.

Đám người Liên Kiều thờ ơ lạnh nhạt, không hề có nửa điểm ý tứ giữ lại.

Đào Thận vung tay áo xoay người đi tới cửa, nhưng không đạp chân bước ra ngoài mà đứng trước cửa sắc mặt hết xanh lại trắng, vô cùng khó coi. Vốn gã tưởng lấy truyền tin của Cẩm quốc ra thì nhất định có thể khiến mấy người chú ý, làm bộ rời đi cũng chỉ vì đòi lại một ván, vãn hồi chút thể diện, làm sao ngờ được đám người Liên Kiều thế nhưng không thèm nhìn tới.

"Hừ hừ!" Liên Kiều cười nhạo, khoát tay nói: "Muốn đi thì cứ đi, đứng chắn trước cửa làm gì, ngươi cảm thấy bề ngoài của mình khiến người ta thích lắm đấy à?"

Lời này vừa dứt, Mộc Hương phì cười, nhìn Đào Thận nói: "Ngươi coi chúng ta là kẻ ngốc thật à? Chỉ bằng ba sứ thần tiểu quốc các ngươi cũng dám lấy việc truyền tin cho Cẩm quốc làm cao? Đừng diễn nữa, bảo các ngươi chờ cứ chờ, làm gì tự tìm mất mặt?"

Tin Cẩm Quốc truyền đến bọn họ không thể không nói, đừng bảo bọn họ không dám đi, cho dù thật sự đi ra khỏi cửa cung này thì không đến nửa bước cũng sẽ bị người ta chặn lại. Xét theo mối quan hệ giữa bọn họ và Cẩm quốc, từ khi bọn họ lĩnh mệnh đi truyền tin thì cũng đã định là tính mạng không do mình rồi.

Tăng Sát giống như cũng phát giác trong lời nói của Liên Kiều cùng Mộc Hương lộ vẻ khinh thị cùng lạnh lùng, thân thể bỗng cứng đờ, sắc mặt cứng như sắt.

"Ơ?" Một tiếng non nớt thanh thuý của trẻ con đột nhiên truyền đến, sau đó chợt nghe giọng nói non nớt kia cao lên: "Mẹ, con nhìn thấy một cây trúc biết đổi màu!"

"Khó coi." Theo đó truyền đến tiếng nữ tử thanh thúy, hai chữ bình thản một châm thấy máu.

Bên trong cửa Càn Thịnh Cung, Đào Thận còn đứng ở cửa một ngụm máu dâng lên yết hầu, thiếu chút nữa phun ra, khuôn mặt khô gầy sớm xanh hồng một mảnh, nghiến răng nghiến lợi dáng vẻ cực kì khủng bố.

Trong đại điện, từ lúc tiếng đứa trẻ và nữ tử vang lên thì đám người Thù Lam đã đứng dậy, đồng loạt thành hàng chờ ở một bên.

Loạt hành vi của bọn họ lập tức hấp dẫn sự chú ý của mấy người Tăng Sát, vừa ngẫm lại liền đoán ra người đến là ai, mấy người vội vàng khom mình đứng lên chờ đợi ở bên còn lại.

Đào Thận thấy vậy, sắc mặt tức khắc biến đổi, cưỡng chế thu hồi vẻ phẫn hận trên mặt, đáng tiếc thu nhanh quá khiến cho biểu tình càng trở nên cổ quái dữ tợn. Đang lúc gã định xoay người đứng cạnh hai người Tăng Sát thì trước mặt đột ngột xuất hiện một thân ảnh nhỏ bé mặc tiểu bào trắng, khuôn mặt tinh điêu tế mài, đôi mắt dị đồng tinh thuần nhìn chằm chằm gã, chớp động ba quang. "Mẫu thân nói ngươi khó coi chính là không thích ngươi, thứ mẫu thân không thích thì ta cũng không thích, nếu thứ mình không thích vậy một là ném đi xa hai là trực tiếp huỷ diệt, ngươi nói xem có đúng không?"

Đào Thận đầu tiên bị bé thình lình xuất hiện làm cho hoảng sợ, căn bản không nghe rõ bé nói gì, chỉ cảm thấy giọng nói kia mềm mại sạch sẽ khiến người nghe cực kì thoải mái. Lúc này nhìn rõ tướng mạo đứa nhỏ, trong lòng càng thêm chấn động, nghĩ đến thân phận của bé liền liên thanh cung kính cười: "Thái tử điện hạ nói phải, thái tử điện hạ nói phải."

Lời ấy vừa nói ra, Đào Thận liền cảm thấy dưới chân trống rỗng, thân thể rời khỏi mặt đất, cả người bay ra ngoài Càn Thịnh Cung.

Bé Ngoan vỗ vỗ tay nhỏ bé, quay đầu tranh công với Đường Niệm Niệm, "Như vậy mẫu thân sẽ không phải nhìn thấy thứ không thích rồi!"

Ngoài cửa, kèm theo tiếng cung nhân thông cáo, Tư Lăng Cô Hồng ôm Đường Niệm Niệm đi đến.

Thư Tu Trúc, Thù Lam, Mộc Linh Nhi, chị em Diệp thị khom mình hành lễ.

"Vi thần tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu, thái tử điện hạ."

Tăng Sát cùng Tưởng Ưng bên cạnh liếc mắt một cái nhìn đến thân ảnh hai người, thần sắc nhất thời giật mình, nghe đám Thù Lam hành lễ, lúc này mới hoàn hồn, vội vàng khom mình hành lễ theo.

"Hiêu Quốc sứ thần Tăng Sát, tham kiến Niệm Quốc hoàng thượng, hoàng hậu, thái tử điện hạ."

"Kỳ Quốc sứ thần Tưởng Ưng, tham kiến Niệm Quốc hoàng thượng, hoàng hậu, thái tử điện hạ."

Tư Lăng Cô Hồng ôm Đường Niệm Niệm ngồi trên chủ vị, Bé Ngoan ngồi ghế nhỏ bên cạnh hắn, cách bố trí trong hoàng cung Niệm quốc đều là như vậy, bên cạnh chủ vị luôn có một toà ghế nhỏ, ghế nhỏ này đúng là chuẩn bị riêng cho Bé Ngoan.

"Ừm." Tư Lăng Cô Hồng nhàn nhạt đáp một tiếng, ánh mắt hướng về hai người Tăng Sát.

Đám Thù Lam đứng lên, Tăng Sát và Tưởng Ưng trái lại có chút không rõ lắm.

Liên Kiều nói: "Cẩm Quốc không phải bảo ngươi truyền tin sao? Hiện tại hoàng thượng tới, còn không nói?"

Tăng Sát nghe được lời của nàng, bất động thanh sắc nhìn về phía Tư Lăng Cô Hồng cùng Đường Niệm Niệm, trầm mặc một chút mới khom người nói: "Chúng thần chỉ là người truyền tin, trước khi nói ra lời nhắn của Cẩm quốc, còn xin hoàng thượng Niệm quốc cấp cho chúng thần một lời cam đoan không tổn thương đến tính mạng chúng thần, thả cho chúng thần bình yên trở về nước."

Nếu nói ban đầu khi bọn họ vừa tới Niệm Quốc còn cảm thấy quốc gia mới nổi vài năm không có căn cơ này chắc chắn không định đối nghịch cùng đại Cẩm quốc, tất nhiên sẽ không dám làm gì bọn họ. Nhưng sau ba lần liên tiếp bị vũ nhục không chút e dè thì trong lòng y đã không còn cái tự tin này nữa. Lần này có thể còn sống trở về hay không chỉ có thể dựa vào chính y.

Đường Niệm Niệm cũng không có tâm tư nghe y nói lời vô nghĩa, mâu quang dừng trên người y chợt lóe, đạm nói: "Lời nhắn của Cẩm Quốc."

Tăng Sát bất chợt như khúc gỗ, từng chữ từng chữ nói ra: "Hoàng thượng Cẩm quốc bảo chúng thần tới truyền lời cho hoàng thượng Niệm Quốc, đầu tiên chúc mừng ngươi lập quốc, nhưng những năm gần đây chỉ thảo phát đám tiểu quốc đó thì tính là bản sự gì? Trẫm cho ngươi ba năm, nay Niệm Quốc đã thành, có dám cùng trẫm đấu một trận hay không?

Không cần một năm, trẫm chắc chắn san bằng Niệm Quốc. Chênh lệch giữa quốc gia do một đám đám ô hợp lập thành so với quốc gia kế thừa ngàn năm, trẫm sẽ cho ngươi hiểu được triệt để.

Đường Niệm Niệm, trẫm từng nói, chỉ cần nàng còn trong thiên hạ này thì trẫm nhất định sẽ không buông tha nàng."

Ba câu theo miệng y nói ra, toàn bộ đại điện chìm vào yên tĩnh.

Liên Kiều cùng Mộc Hương đều vụng trộm nhìn về phía Tư Lăng Cô Hồng, chỉ thấy hắn thần sắc bình tĩnh, con ngươi như mực, làm cho người ta hoàn toàn không đoán ra tâm tư của hắn.

Sắc mặt Tưởng Ưng tái nhợt nhìn Tăng Sát bên cạnh cứng đơ như con rối, sợ tới mức quỳ trên đất cao giọng nói: "Những lời này đều do hoàng thượng Cẩm Quốc bảo chúng thần truyền lời mà thôi, xin hoàng thượng Niệm Quốc tha cho tiểu thần một mạng!"

Một cơn gió mạnh nổi lên, Tăng Sát và Tưởng Ưng cùng bảy người từ đầu đến cuối đứng phía sau đều bị đánh bay ra ngoài, mau chóng bị ngự lâm quân canh giữ bên ngoài lôi đi.

"Tuyết Tân."

Tư Lăng Cô Hồng giọng nói âm trầm u tĩnh: "Truyền bọn họ tới đây."

Bọn họ trong lời hắn nói là ai, Tuyết Tân ẩn mình trong tối tự nhiên hiểu được, lúc này đám người Thù Lam cũng đồng dạng hiểu ra.

Năm người Thù Lam, Thư Tu Trúc, Mộc Linh Nhi, chị em Diệp thị trợn mắt, bên trong chớp động tinh quang. Liên Kiều, Mộc Hương luân phiên há mồm, dáng vẻ sốt ruột muốn hỏi lại không dám hỏi.

Đường Niệm Niệm nghiêng người nhìn Tư Lăng Cô Hồng: "Muốn tấn công Cẩm Quốc?"

"Ừ." Tư Lăng Cô Hồng trả lời.

Đường Niệm Niệm nói: "Cùng đi."

"Được." Tư Lăng Cô Hồng cười yếu ớt.

Hai người đối thoại làm cho năm người phía dưới nghe được sắc mặt càng sợ hãi, lời này nghe ra hình như là thật sự muốn khai chiến với Cẩm Quốc, nhưng... Hoàng thượng và hoàng hậu muốn cùng nhau ngự giá thân chinh?!

Chỉ một lát sau, cùng với từng tiếng thông cáo, Chiến Thương Tiễn, Chiến Thiên Kích, Tống Quân Khanh, Triệu Thiết, Chư Cát Thanh đến.

Thời gian một năm rưỡi, làm cho bốn người ở Tuyết Diên Sơn Trang lúc trước được Thư Tu Trúc đều tham chiến, quân công hiển hách, trong đó Chư Cát Thanh có khả năng mưu tính tốt nhất làm cho hắn gần như đã đạt được vị trí tương đương với đám người Triệu Thiết.

Mấy người vừa đến liền khom người hành lễ trước Tư Lăng Cô Hồng, Đường Niệm Niệm cùng Bé Ngoan sau đó đứng sang một bên, chờ Tư Lăng Cô Hồng ra lệnh.

Tư Lăng Cô Hồng vẫy tay, một quầng sáng lập tức xuất hiện trước mắt mọi người, vầng sáng này do linh lực ngưng tụ thành, bên trong vẽ tám toà thành dựa vào núi.

Chỉ trong một khắc, đáy mắt Thư Tu Trúc sáng tỏ, lên tiếng: "Đây là tám đại thành quan ở Cửu Đầu Sơn Cẩm Quốc, phòng thủ kiên cố nổi tiếng thiên hạ, tám đại thành quan sát nhau, hoàn hoàn đan xen, dễ thủ khó công. Chia thành Sơn Hà Quan, Sơn Thanh Quan, Sơn Lâm Quan, Sơn Sử quan, Sơn Kinh quan, Sơn Vũ Quan, Sơn Lạp Quan, Sơn Khảm Quan. Tám đại thành quan đều chỉ có một cửa vào, dựa vào Cửu Đầu Sơn mà đứng, Cửu Đầu Sơn là nơi dốc đứng hiểm trở, cao thủ Địa phẩm nếu đi lại bên trên cũng không thể phân tâm."

Lời hắn nói vang lên trong đại điện im ắng càng thêm rõ ràng, năm người Chiến Thương Tiễn mới tới đều lưu ý đến hai chữ Cẩm Quốc, thêm Cửu Đầu sơn tám đại thành quan, người trong thiên hạ đều biết, bọn họ đương nhiên cũng biết. Tám đại thành quan ở Cửu Đầu Sơn này đúng là tuyến phòng hộ đầu tiên bên ngoài Cẩm Quốc, theo thời gian chẳng những không hề suy đồi mà ngày càng mạnh lên, biến thành cục diện bền chắc không gì phá nổi như bây giờ.

Tư Lăng Cô Hồng xuất ra bản đồ tám đại thành quan Cửu Đầu Sơn là có ý gì? Chẳng lẽ...

Mấy người Chiến Thương Tiễn trong chớp mắt đồng loạt đoán được ý tưởng của hắn, nhất thời phản ứng giống hết đám người Thù Lam vừa rồi.

Tư Lăng Cô Hồng nói: "Tam Hậu, Chiến Thiên Kích dẫn tam quân Thiên Địa Huyền Chiến theo trẫm xuất chinh."

"Hoàng thượng!"

"Hoàng thượng..."

Tư Lăng Cô Hồng vừa dứt lời, ngay lập tức liền truyền đến tiếng mọi người kinh hô, ngay cả Thư Tu Trúc thong dong nhất cũng không ngoại lệ.

Thư Tu Trúc nghiêm trọng nói: "Hoàng thượng, tám đại thành quan ở Cửu Đầu Sơn Cẩm quốc, mỗi một tòa thành quan đều có đội quân trăm vạn, tam quân Thiên Địa Huyền của chúng ta cộng lại cũng mới chỉ mười vạn mà thôi, cái này căn bản là không..." Nói được một nửa, hắn đột nhiên hoàn hồn dừng lại, đơn giản vì hắn tỉnh ngộ, Tư Lăng Cô Hồng là kẻ ngốc làm việc không chắc chắn sao?

Mười vạn binh mã đấu trăm vạn, thậm chí đấu tám trăm vạn đại quân, chuyện như vậy nói ra thật sự khiến người ta kinh hãi không chịu nổi, có lẽ tất cả mọi người vừa nghe liền lập tức cảm thấy đây căn bản là người si nói mộng, ngay cả hắn cũng vậy.

Đây là một loại thiên tính của con người, trên con số chênh lệch quá lớn luôn khiến người ta không tự chủ được lựa chọn, bỏ qua toàn bộ cân nhắc.

Thư Tu Trúc hít sâu một hơi, sắc mặt chậm rãi bình tĩnh lại, khom người thấp giọng nói: "Là vi thần tâm rối loạn, nếu hoàng thượng tính làm như vậy, tất nhiên là có đạo lý cùng nắm chắc của người."

Chiến Thiên Kích lúc này cũng hoàn hồn, song đồng lóe ra, quỳ một gối xuống trầm giọng nói: "Hoàng thượng, vi thần không biết ngài tính toán ra sao, Chiến tốc không sợ ma quỷ, càng nguyện chết trên chiến trường. Nhưng vi thần cũng không thể lãnh đạo bọn họ đi đánh một trận căn bản chính là chịu chết, mong hoàng thượng nói rõ kế hoạch và chỗ nắm chắc của ngài, cũng để vi thần có thể phối hợp thực hiện tốt nhất."

Không chỉ hắn, tất cả mọi người đều đem ánh mắt dừng trên người Tư Lăng Cô Hồng. Mười vạn đấu trăm vạn, thậm chí tám trăm vạn, đối mặt không chỉ gấp mười lần mà là tám mươi lần binh mã, còn có tường thành phòng thủ kiên cố kia, địa thế hiểm trở, trận này nếu muốn thắng thì rốt cuộc nên thắng thế nào? Mỗi người đều muốn biết.

Tư Lăng Cô Hồng nhếch môi, ngón tay vỗ về mái tóc Đường Niệm Niệm, nói: "Có Niệm Niệm ở đây, sẽ thắng."

Đáp án của hắn lập tức rời ánh mắt mọi người sang Đường Niệm Niệm.

Chỉ thấy Đường Niệm Niệm theo lời hắn nói ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, gật đầu: "Ừ, sẽ thắng."

Hai người lời nói đều bình thản lại không hề có chút chần chờ, hai chữ 'sẽ thắng' dừng ở trong lòng mọi người giống như là một tiếng ma chú, làm cho người ta không tự giác tin tưởng. Cho dù chuyện này hoang đường cỡ nào, ở khi hai người nói ra hai chữ 'sẽ thắng', giống như trận đánh kia nhất định sẽ thắng được.

Chiến Thương Tiễn đưa tay chụp lên vai Chiến Thiên Kích đang quỳ, dùng lực nắm bả vai hắn, Chiến Thiên Kích theo lực đạo của hắn đứng dậy.

Chiến Thương Tiễn nhìn về phía Đường Niệm Niệm liếc mắt một cái, trầm giọng nói: "Nàng nói được, nhất định có thể làm được."

Chiến Thiên Kích buồn cười gật đầu, thoải mái nói: "Là ta suy nghĩ nhiều."

Nàng là Analap của Chiến tộc bọn họ, chỉ cần nàng mở miệng, cho dù là chịu chết Chiến tộc bọn họ cũng sẽ nghĩa bất dung từ tiến về phía trước, mười vạn đấu trăm vạn đã là gì? Có hai người trước mắt cam đoan, đã đủ.

Bên ngoài sắc trời nắng gắt, đại môn Càn Thịnh Cung đóng chặt, trong điện tuy sáng sủa nhưng không chói mắt.

Mọi người ngồi về chỗ của mình, chỉ thấy cánh môi Tư Lăng Cô Hồng khép mở, giọng nói thanh thuý nhẹ nhàng hạ xuống từng chỉ lệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro