Chương 98: Quan Tử Sơ sắp gặp xui xẻo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba tháng sau, một người cưỡi phi thú từ phương xa tiến vào hoàng thành Niệm Quốc, trong cung đình, truyền đến tin vui đầu tiên sau khi hai quân xuất chinh nam bắc – Lâm quốc đã bị công phá và thu phục.

Tin vui này giống như một sự bắt đầu, không đến một tháng sau, lại thấy có người trở về truyền chiến báo, Nam chinh tướng quân đã thu phục được Thao quốc.

Từng tin vui như vậy từ ban đầu khiến dân chúng Niệm Quốc vui mừng kích động, sau đó lại biến thành bình thường, cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, trên mặt mọi người ai nấy đều tự hào vui sướng.

Hoàng cung Niệm Quốc cũng dời đi một lần, mãi tới hôm nay – sau một năm rưỡi mới định trú ở cực Bắc.

Suốt một năm rưỡi viễn chinh, toàn bộ tiểu quốc bộ lạc phía bắc biên giới đều bị Niệm Quốc chiếm đóng, vô hình trung đã ẩn ẩn có ngang thực lực để tranh giành với ba đại quốc phàm thế, Niệm Quốc cũng dần dần được thế nhân biết tới.

Mỗi một lần Niệm Quốc thâu tóm nước khác, chắc chắn sẽ có ba tin tức tản ra ngoài, mà ba tin tức này đều cực kì quen thuộc với người Niệm Quốc ---

Nam nữ đều có thể vào triều làm quan, nhập quân tham chiến, trọng dụng nhân tài.

Phế bỏ lục cung Niệm Quốc, hoàng đế độc sủng một mình hoàng hậu, không lập phi. Nếu có nữ tử nào dám si tâm vọng muốn chiếm được hoàng đế sủng ái, cùng hoàng hậu tranh giành tình cảm, thì chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Hoàng đế Niệm Quốc chỉ có một người con là thái tử đương triều, hoàng hậu là luyện dược sư Thiên Đế, thái tử và hoàng hậu đều có thể vào triều tham chính.

Ba tin tức này mỗi một lần truyền ra ở vùng đất mới, được dân chúng Niệm quốc nghe được, đều là một trận khiếp sợ rung chuyển, sau đó dần dần mới thành thói quen tiếp nhận.

Lúc này, cực bắc băng tuyết.

Băng nguyên mênh mông vô bờ, dãy núi tầng tầng đóng băng, một tòa cung thành rộng lớn hùng vĩ.

Nơi này cực kì giống với Hư Tuyết Sơn ở Bắc Vực, nhưng lại có chỗ khác biệt. Hư Tuyết Sơn giống như một bảo bối do thiên địa tinh tế mài giũa mà thành, không chỗ nào không lộ ra vẻ lịch sự tao nhã cực đẹp. Còn nơi này vẫn là nguyên sơ chưa trải qua bất cứ thay đổi nào, liếc mắt nhìn lại chỉ khiến người ta cảm thấy một áp lực tận xương, cực kì trang trọng.

Ở đây vốn có một bộ lạc vạn người định cư, khá ít người biết được sự tồn tại của họ. Nơi này là một địa phương dễ thủ khó công, hơn nữa bọn họ cực kì quen thuộc nơi này, người bình thường cho dù phát hiện cũng căn bản không thể tạo thành thương tổn gì với họ. Đáng tiếc đụng phải binh mã Niệm quốc, sau một phen thương thảo, bộ lạc vạn người lập tức không chiến mà thua, nhưng thực ra lại rất thức thời.

Việc này nói tiếp, ngay từ đầu cũng là Tư Lăng Cô Hồng tự mình ra lệnh phái Triệu Thiết cùng Mộc Linh Nhi mang binh tiến đến thu phục, hai người khi vừa đến đây căn bản tìm không được một bóng người, nếu không phải bọn họ đối với Tư Lăng Cô Hồng cực kì tin tưởng không chút ngờ vực, thì chỉ e đã vô công trở về.

Vui là Mộc Linh Nhi thông hiểu trận pháp, mất ba ngày liền tìm được nơi trú ẩn của tiểu bộ lạc, sau đó hai bên thương thảo với nhau và thần phục.

Một khi chiếm được nơi này, Tư Lăng Cô Hồng lập tức phái người xây dựng hoàng cung ở đây, không vì mở rộng lãnh địa mà thay đổi nữa.

Hắn vừa quyết định, lại khiến mọi người tràn đầy nghi hoặc. Nơi này dễ thủ khó công, đúng là chỗ tốt hiếm có, nhưng từ hành động của Tư Lăng Cô Hồng có thể thấy được, hắn không phải nhất thời nảy lòng làm, mà đã sớm tính toán trước. Nếu nói vì nơi này cực kì giống Hư Tuyết Sơn thì lý do này cũng không phải không thể. Nhưng bọn họ lại biết, nếu đúng như thế thì Tư Lăng Cô Hồng căn bản không cần làm động tác lớn như vậy.

Tư Lăng Cô Hồng cũng không giải thích với bọn họ, bất kể bọn họ có đoán được hay không thì việc này cũng chỉ có thể chôn giấu ở trong lòng.

Nhưng, những người khác có lẽ không hiểu Tư Lăng Cô Hồng làm vậy vì cái gì, song Đường Niệm Niệm lại biết được một hai.

Đơn giản vì khi Tư Lăng Cô Hồng làm bất cứ chuyện gì, nàng đều có mặt bên cạnh hắn.

Lúc này, Tư Lăng Cô Hồng và Đường Niệm Niệm đang đứng trên mảnh băng nguyên, nơi này liếc mắt nhìn lại cũng không có gì khác những nơi khác, nhưng có một số thứ không thể cứ dùng mắt thường là thấy được.

Đường Niệm Niệm một mình đứng một bên, ánh mắt không chủ đích dừng trên người Tư Lăng Cô Hồng.

Tư Lăng Cô Hồng nghiêng đầu nhìn nàng, đáy mắt nhu hòa mỉm cười, yên lặng trấn an.

Đường Niệm Niệm trong mắt chợt loé, lập tức nở nụ cười, gật gật đầu.

Phần độc thoại này chính là sự ăn ý của bọn họ, bất luận kẻ nào cũng không thể chen vào.

Ngay lập tức, ánh mắt Tư Lăng Cô Hồng dừng ở mặt băng phía trước, đưa tay kết ấn, con ngươi ngưng tụ, tối đen như đáy vực sâu, dưới chân đạp mạnh, mặt đất lập tức xuất hiện từng vết nứt.

Vết nứt này cũng không phải vết nứt bình thường, mỗi một vết nứt ra đều mang theo một luồng khí thông huyền, ẩn ẩn có ngân quang lóng lánh lúc mạnh lúc nhạt, giống như mạch đập của con người, có sức sống nảy lên.

Đường Niệm Niệm vừa nhìn thấy 'mạch đập' này, đáy mắt liền hiện lên kinh ngạc.

Đây chẳng lẽ là...

Căn nguyên địa mạch!

Một thế giới nhỏ, vô tận sinh linh. Không chỉ là sinh linh có sức sống, mà mảnh đất này cũng vậy. Thiên địa giống như cơ thể con người, có riêng mạch đập thuộc về mình. Phiến đất này tựa như thân xác, căn nguyên địa mạch ẩn chứa bên trong, như mạch máu trong cơ thể con người, một khi bị tổn thương, thân xác nhất định sẽ chết. Mà căn nguyên địa mạch này nếu bị huỷ thì phiến đất này cũng sẽ giống như cơ thể con người, tất cả linh lực khô kiệt, hoá thành một mảnh đất chết hoang vu.

Căn nguyên địa mạch không chỉ đơn giản như thế, nó còn đại biểu cho trật tự của mảnh đất này, chính vì nó tồn tại nên mới tạo được thế cân bằng cho nơi đây.

Tuy nói địa mạch không chỗ nào không có, nhưng muốn tìm ra căn nguyên địa mạch lại không dễ chút nào, cho dù tìm được rồi, muốn khiến nó hiện ra cũng là chuyện rất khó, cần phải tìm được căn nguyên của nó, tìm được nơi nó đập, dung nhập vào đó cũng ngang với việc dung nhập vào trật tự của mảnh đất này.

Làm như vậy có thể nói là cực kì nguy hiểm, chỉ cần hơi có sai lầm, lập tức sẽ bị trật tự nơi này xua đuổi, bị thiên đạo tru sát.

Trên mặt Đường Niệm Niệm tràn đầy vẻ ngưng trọng. Nàng biết nếu Tư Lăng Cô Hồng làm vậy thì nhất định sẽ làm triệt để. Từ khi nhìn thấy hành động của hắn, nàng cũng đã suy nghĩ cẩn thận xong xuôi câu nói hắn nói với nàng lúc ở trên hoàng thành, khiến nàng ẩn ẩn cảm thấy được rốt cuộc khác lạ ở chỗ nào.

Hắn là thật sự 'Muốn' thiên hạ này, hoàn toàn chiếm nó cho mình. Mà không phải chỉ đơn giản thống nhất thiên hạ, khiến Niệm Quốc trở thành quốc gia duy nhất.

Thiên hạ trong miệng hắn, thực ra là toàn bộ mọi thứ bên dưới bầu trời.

Phía trước, Tư Lăng Cô Hồng trong tay kết ấn càng lúc càng nhanh, dưới chân giẫm mạnh, mỗi một bước giống như đạp trên căn nguyên địa mạnh, mỗi một bước đều đạp ra tia sáng bạch ngân. Một lát sau, dưới chân hắn đã trở thành một bản đồ đằng ánh bạc, ngân quang bao phủ hắn, sắc mặt còn nghiêm túc, thong dong bình tĩnh, tao nhã tuyệt luân.

Đường Niệm Niệm nhìn hắn, âm thầm cổ động, trên mặt ngưng trọng lo lắng bất giác hóa thành mỉm cười, trong mắt chớp động tia sáng lộ vẻ tín nhiệm.

Nàng tin tưởng, nếu hắn đã muốn làm, thì tự nhiên đã nắm chắc, cũng nhất định có thể làm được.

Vù ——

Một tiếng xé gió.

Tư Lăng Cô Hồng khom người, bàn tay bạch ngọc thon dài tràn đầy máu tươi, đặt ngay phía trên căn nguyên địa mạch.

Máu đỏ tươi trong nháy mắt chảy xuống dung nhập vào căn nguyên địa mạch vốn lóng lánh ngân quang, phủ nhuộm lên một màu đỏ tươi tương tự.

Gió, nổi lên.

Tư Lăng Cô Hồng tóc đen bay múa, áo trắng bay bay, một đôi mắt đen đặc nhìn chăm chú căn nguyên địa mạch dưới tay mình.

Đường Niệm Niệm đứng ở xa xa không hề nhúc nhích, cho dù chung quanh truyền tới cảm giác nguy hiểm kịch liệt, trời không đột nhiên bịt kín màu đen, băng nguyên dưới chân dường như ẩn ẩn chấn động, nàng cũng không dám động, ánh mắt dừng trên người Tư Lăng Cô Hồng không nhúc nhích.

Trong Tà Bảo cung.

Tại một phòng bằng dưới mặt đất, ở trung tâm bố trí tụ linh trận có một đứa nhỏ chừng ba tuổi đang khoanh chân ngồi.

Tiểu bào tuyết trắng, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài, hàng mi đen dày, tinh xảo tuyệt luân.

Lúc này đứa nhỏ đột nhiên mở mắt ra, đó là một đôi con ngươi màu đen có vòng ánh xanh bên ngoài, tinh thuần lóng lánh, tương xứng với khuôn mặt tinh xảo đáng yêu, càng khiến người ta yêu mến không ngừng.

"Cha mẹ?" Giọng nói non nớt từ miệng đứa nhỏ phát ra, có chút vội vàng cùng nghi hoặc.

Đứa nhỏ này, chính là Bé Ngoan.

"Ngao ô ~" Lục Lục canh giữ ở bên cạnh vừa thấy bé tỉnh dậy, con ngươi xanh biếc lóng lánh kêu lên.

Bé Ngoan đưa tay ra đặt nó lên trên vai nhỏ của mình, trong tay đánh ra vài đạo pháp quyết, cửa băng phong bế cũng theo đó mở ra, thân hình nhỏ nhỏ lập tức biến mất không thấy.

Không chỉ bé, toàn bộ mọi người trong hoàng cung Niệm Quốc đều ẩn ẩn cảm giác được dị thường, người công lực càng sâu cảm giác càng nhạy, nhất là Mộc Linh Nhi lúc này đã trở lại hoàng cung Niệm Quốc, trên khuôn mặt thanh tú tái nhợt một mảnh, ánh mắt kinh hãi nghi hoặc không thôi.

Đã hơn một năm kiếp sống chinh chiến làm cho nàng trở nên cứng cỏi kiên cường, trên người càng thêm khí phách vinh nhục bất kinh.

"Sao lại thế này?" Liên Kiều vẻ mặt không hiểu, thấp giọng hỏi.

Đây là một loại cảm giác không sao hiểu được, rõ ràng giống như không hề có chuyện gì xảy ra, nhưng lại làm cho người ta hết hồn, ngay cả linh hồn cũng như đang mơ hồ run run.

Mộc Hương vuốt ve Bạch Lê trên vai, sắc mặt cũng khó coi. Đôi mắt hẹp dài của Bạch Lê nhìn thật sâu vào khoảng không, lại nhìn thoáng qua phương bắc, đầu cọ cọ vào cổ Mộc Hương, trấn an cảm xúc của nàng.

Ở trong một băng cốc, quái xà vốn đang ngủ đông tu luyện cũng giật mình ngẩng đầu, con ngươi màu đen hoàn toàn bị màu đỏ xâm chiếm nhìn về phương hướng hai người Đường Niệm Niệm, trong mắt ẩn chứa vẻ khiếp sợ. Ngay sau đó, nó lại hơi giật giật mép, trên khuôn mặt rắn có vẻ chết lặng, đầu gục xuống mặt băng.

Tê ~ không có chuyện gì giật mình cái gì, bản xà vương mới không giật mình đâu, bọn họ làm chuyện khiến người ta giật mình còn ít sao? Cũng không phải lần đầu tiên.

Quái xà trong lòng lầm bầm lầu bầu, tự an ủi mình không nên nghĩ nhiều nữa.

Trong chớp mắt, toàn bộ hoàng cung Niệm Quốc đều chìm vào yên tĩnh không một tiếng động.

Tại Băng Nguyên khôn cùng.

Khi Bé Ngoan đuổi tới, đúng lúc nhìn thấy cảnh căn nguyên địa mạch bị nhuộm bởi máu tươi, Tư Lăng Cô Hồng cúi người dùng tay nện lên đầu nguồn căn nguyên địa mạch, cùng Đường Niệm Niệm yên tĩnh đứng một bên. Trong lòng bé thở phào, dưới chân không tiếng động đứng ở bên cạnh Đường Niệm Niệm, đôi mắt toả sáng nhìn Tư Lăng Cô Hồng, cực kì kinh ngạc và sùng bái.

Đúng lúc này, dưới tay Tư Lăng Cô Hồng chấn động, nhất thời hồng quang phóng lên khuếch đại.

Ầm ầm ——

Một tiếng sấm vang vọng toàn bộ cực bắc.

Tư Lăng Cô Hồng mím môi, bàn tay làm tư thế thu lại, căn nguyên địa mạch vốn lóe ra huyết quang đột ngột tiêu biến. Nhìn kỹ, trong căn nguyên địa mạch đã có một dòng huyết sắc rất nhỏ, giống như mạch trong mạch. Trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, đã trở thành một thể, không thể tách rời.

Tư Lăng Cô Hồng thẳng người đứng ở xa xa, lại đánh ra một bộ kết ấn, dưới chân đạp mấy cái, căn nguyên địa mạch ở dưới chân hắn tựa như khi vừa xuất hiện không tiếng động biến mất.

Khi hắn đạp một cước cuối cùng, thân ảnh Đường Niệm Niệm trong nháy mắt đi đến trước mặt, một viên Nguyên Linh Đan đút vào miệng hắn, lại cầm máy trên tay cho hắn, đầu ngón tay tràn ngập dược lực, lướt qua lòng bàn tay, lướt đến đầu da thịt khôi phục như cũ.

Tư Lăng Cô Hồng cười yếu ớt nhìn một loạt động tác của nàng, thẳng đến khi nàng làm xong hết thảy, mới đưa tay ôm eo nàng, ôm vào trong ngực.

Đường Niệm Niệm ngẩng đầu, nhìn sắc mặt tái nhợt không rõ của hắn, hai tay cũng ôm chặt thắt lưng hắn, còn thật sự nói: "Nếu mệt thì dựa vào ta, ta ôm Cô Hồng trở về."

Thân hình hắn như lúc ban đầu, tĩnh lặng như thanh tùng trong tuyết, những người khác có lẽ nhìn không ra hắn có gì dị thường, nhưng nàng liếc mắt liền có thể nhận ra được hắn đang kiệt sức mỏi mệt.

"Ha ha." Tư Lăng Cô Hồng khẽ cười một tiếng, mặt mày cong cong, như thanh rượu thuần mỹ nhất, chưa nhấm nháp chỉ ngửi mùi thôi đã đủ mê say rồi.

Hắn hơi nghiêng người dựa vào Đường Niệm Niệm, cằm đặt trên vai nàng, ở bên tai thấp giọng nói: "Dựa vào một lát là tốt rồi."

Đường Niệm Niệm cảm nhận được sức nặng hắn dựa vào, khóe miệng cong lên.

Trong băng nguyên khôn cùng thấu tịnh, hai người cùng mặc y phục tuyết trắng, nam tử không hề phòng bị tựa vào nữ tử, không làm cho người ta cảm thấy yếu ớt, ngược lại chỉ có một chữ ôn nhu.

Bé Ngoan ngồi xổm một bên, ngón tay nho nhỏ vẽ trên mặt băng. Một lát sau, bé quay đầu nhìn về phía hoàng cung Niệm Quốc.

Nơi tầm mắt đạt tới, chỉ thấy có mấy đạo thân ảnh bay về hướng này, chính là Thù Lam, Mộc Linh Nhi, chị em Diệp thị, Chiến Thương Tiễn, Lý Cảnh cùng Thư Tu Trúc.

Hoàng cung Niệm Quốc không giống các quốc gia khác chỉ có hoàng tộc ở, đám thuộc hạ trực hệ như bọn họ đây đều có chỗ ở riêng trong hoàng cung, như vậy bọn họ có thể thường xuyên gặp nhau tu họp, cũng có thể nhận được mệnh lệnh của Tư Lăng Cô Hồng trong thời gian nhanh nhất.

Từ khi tiếng sấm kia vang lên, bảy người đều cảm thấy không thể bình tĩnh được nữa, nên đều tự giác buông công chuyện chạy về phía này.

Chỉ khoảng nửa khắc, bảy người đã đi tới trước mặt một nhà ba người, nơi ánh mắt phóng tới chỉ nhìn thấy một vùng bình yên, sắc mặt bảy người cũng khôi phục như thường, sau đó cùng kêu lên nói: "Bái kiến hoàng thượng, hoàng hậu, thái tử điện hạ."

Tư Lăng Cô Hồng vẫn chưa đứng lên khỏi người Đường Niệm Niệm, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn về phía bảy người liếc mắt một cái.

Đường Niệm Niệm hỏi: "Có việc?"

Thù Lam, Mộc Linh Nhi, chị em Diệp thị đều lắc đầu, Chiến Thương Tiễn cùng Lý Cảnh trầm mặc. Bọn họ đều là bị tiếng sấm rung trời kia làm cho giật mình, lúc đến đây thấy ba người trước mặt vô sự cũng đã an tâm, nhưng nhất thời không có chuyện gì cần bẩm báo.

Thư Tu Trúc tiến lên một bước, "Vi thần có việc bẩm báo."

Mấy ánh mắt lập tức quay sang nhìn hắn.

Thư Tu Trúc bình tĩnh nói: "Hôm nay hoàng thành có hơn mười gã sứ giả các nước tới đây, nói muốn gặp hoàng thượng bàn chuyện quốc sự..." Hắn vừa ngừng lại, Liên Kiều liền ở một bên thấp giọng hô: "Việc này sao chúng ta không biết? Đây không phải là chuyện của Ngự Sử sao?"

Mộc Hương cũng mở to mắt nhìn Thư Tu Trúc.

Thư Tu Trúc nhàn nhạt giải thích: "Nửa đường xảo ngộ, nên làm cho ta biết được trước."

"À." Liên Kiều cùng Mộc Hương gật gật đầu, cũng không có nửa câu oán hận. Lại nói, trong lòng các nàng còn có điểm vui mừng, dù sao cũng giúp các nàng xử lý một phần chính vụ, sao lại không vui vẻ thoải mái.

Tư Lăng Cô Hồng cũng không nói gì, chỉ liếc hắn một cái.

Thư Tu Trúc tiếp tục nói: "Vi thần đã làm điều tra vặn hỏi đơn giản, mười người này sứ thần các tiểu quốc Hiêu, Kỳ, Lăng, ở phía Đông, bọn họ tới đây là do Cẩm Quốc truyền lời."

"Cẩm Quốc?" Đường Niệm Niệm con ngươi chợt lóe.

Không chỉ nàng, Thư Tu Trúc nói cũng khiến những người khác biến sắc.

Cẩm Quốc, một trong ba đại quốc. Bọn họ muốn chinh chiến thiên hạ, tranh đoạt thiên hạ thì một trận với Cẩm Quốc là chuyện không thể miễn. Luận công luận tư, kẻ bọn họ ra tay đầu tiên cũng sẽ là Cẩm Quốc.

Bé Ngoan lúc này cũng ngẩng đầu, "Cẩm Quốc?" Bé chớp chớp mắt, tinh thuần vô hại hỏi: "Hoàng thượng Cẩm Quốc chính là cái tên đầu heo thông đồng với bà bà xấu xí kia, bắt con và mẫu thân sao?"

Bà bà xấu xí?

Đầu heo?

Đám người Thù Lam nghe xong lời bé nói, nhất thời dở khóc dở cười.

Bé Ngoan nắm chân Lục Lục, giọng nói non nớt vẫn mềm nhũn vô hại, "À, con nhớ ra rồi. Tên đầu heo kia còn nói muốn mẫu thân làm hoàng hậu của hắn, chỉ cần mẫu thân ở trong thiên hạ này một ngày, hắn sẽ không bỏ qua cho mẫu thân."

Mấy người nghe lời bé nói, trên mặt nháy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc cùng giật mình. Tuy bọn họ đều đã biết năm Bé Ngoan sinh ra, đúng là Quan Tử Sơ cùng Mộ Dung Ngưng Chân liên hợp bắt cóc bé và Đường Niệm Niệm, nhưng lại không biết hoá ra còn có chuyện như vậy.

Chị em Diệp thị vụng trộm ngẩng đầu nhìn Tư Lăng Cô Hồng một cái, chỉ thấy hắn sắc mặt bình tĩnh như thường, thoạt nhìn không giống như vừa mới biết được chuyện này.

Bé Ngoan xoa xoa nắm tay, khuôn mặt tinh xảo đáng yêu phồng lên, căm giận nói: "Tất cả những kẻ dám đánh chủ ý lên mẫu thân, Bé Ngoan đều sẽ không bỏ qua."

Dáng vẻ đáng yêu này khiến người ta nhịn không được ôm bụng bật cười, nhưng đồng thời mấy người Thù Lam đều không khỏi ớn lạnh run run.

Tư Lăng Cô Hồng lúc này đã đứng lên khỏi người Đường Niệm Niệm, tuỳ tay ôm nàng, nhàn nhạt nói: "Ngày mai."

"Vâng." Thư Tu Trúc biết hắn nói cái gì, gật đầu lĩnh mệnh.

Tư Lăng Cô Hồng ôm Đường Niệm Niệm trở về.

Bé Ngoan đi theo bên cạnh hai người, ngửa đầu còn thật sự nói: "Phụ thân, con đoán tên đầu heo kia là muốn tuyên chiến với người, muốn đến tranh mẫu thân!"

Tư Lăng Cô Hồng sóng mắt chợt loé, không nói gì.

Đường Niệm Niệm cúi đầu nhìn về phía Bé Ngoan, hỏi: "Không bế quan?"

"Con bây giờ đã đạt đỉnh kỳ Ích Cốc, có thể giúp cha mẹ!" Khuôn mặt Bé Ngoan tươi cười đáng yêu hồng nhuận.

Đường Niệm Niệm trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó gật đầu, tán thưởng nói: "Ừ, không tệ."

Đôi mắt Bé Ngoan lập tức lóe sáng lóe sáng.

Tu chân giả Ích Cốc kỳ, tương đương với Thiên phẩm ở phàm thế, đỉnh kỳ Ích Cốc chính là cao thủ Thiên Thánh của phàm thế rồi. Một đứa bé chưa tròn ba tuổi là cao thủ Thiên Thánh? Tin tức này nếu truyền ra, chỉ sợ rước lấy không phải một đống cười nhạo, mà là kinh hãi muốn chết.

Thân ảnh một nhà ba người càng chạy càng xa, bỏ lại đám người Thù Lam vẫn đứng ở chỗ cũ cung kính, đợi bóng dáng ba người hoàn toàn biến mất, bảy người mới đứng thẳng dậy, bắt đầu bàn chuyện xôn xao.

Liên Kiều vỗ vỗ ngực, thấp giọng nói: "Vì sao ta cảm thấy, Bé Ngoan điện hạ hình như càng ngày càng giống hoàng hậu, rõ ràng bộ dáng vô hại đáng yêu như thế mà... Nếu không biết trước tính tình của bé, thì chỉ e căn bản sẽ không coi lời bé nói là thật đi!"

Mộc Hương cũng liên tục gật đầu, có chút vui sướng khi người gặp họa thở dài: "Mặc kệ thế nào, Bé Ngoan điện hạ sẽ không làm gì chúng ta là được. Quan Tử Sơ này bị Bé Ngoan điện hạ nhớ thương, xem như tự tìm ngược không thể sống!"

Mộc Linh Nhi cúi đầu cười ra tiếng, "Thái tử điện hạ cùng Analạp khác nhau, muội cho tới bây giờ đều không cảm thận được thiện ác che giấu từ trên người Analạp, bất kể Analạp nói gì làm gì đều là thật lòng. Nhưng thái tử điện hạ thì..." Nàng lại bật cười một tiếng. "Vị hoàng đế Cẩm quốc kia e là sắp gặp xui xẻo rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro