Chương 30: Kẻ xui gặp kẻ cực xui.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đã bắt đầu nắng gay gắt, nhiệt độ ở đây có thể làm tan chảy cả khối băng lớn cũng không phải là chuyện khó báo hiệu cho tôi một tháng tiếp tục trôi qua và một mùa mới lại bắt đầu. Dạo gần đây Mạc Đăng Dung ra vào triều rất nhiều vì thế tần suất tôi gặp mặt ông ta cũng đã tăng lên vời vợi, nhưng điều đó có bao giờ là tốt đâu chứ? Lê Cung Hoàng cũng vì không muốn để tôi ra vào triều đình quá nhiều mà đề nghị Hạ Vũ đưa tôi và Lê Quý Nghi đi đâu đó chơi tạm vài ngày rồi hẳn về đây, tôi cũng đã đưa ra sự lựa chọn nhất định của bản thân trong những việc sắp tới cần phải đi xa nên tôi chấp nhận nghe lời chàng ấy. Nhưng thật ra tôi biết là chàng đang muốn tốt cho tôi!

Lên xe ngựa, Lê Quý Nghi và tôi vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ. Tôi là vì sau cái chết của Hoàng Ngọc Liên cộng với việc mất đi hai phong thư kia mà suy nghĩ mấy ngày trời không kịp có thời gian nghỉ ngơi nổi, tôi cũng đã liệt kê những người đáng nghi nhưng rồi cuối cùng đều gạt bỏ hết vì không ai đúng với những gì tôi đã dự đoán và biết, cộng thêm việc chỉ biết có người đã ăn trộm giấy làm chứng và con người tàn ác kia của Mạc Đăng Dung vì chức danh hoàng đế mà sẵn sàng ra tay với bất kì ai cũng làm tôi có suy nghĩ ở đâu đó xung quanh Mạc Đăng Dung, bởi vì hai lá thư có một lá là về Mạc Đăng Dung còn của Trần Hoàng thì chẳng ai lấy cho nên tôi bắt đầu khoanh vùng lại thêm một lần nhưng diện tích lần này sẽ nhỏ hơn.

Nhưng khó ở chỗ tôi chỉ biết xoay quanh về những người gần với Mạc Đăng Dung nhất là Trần Hoàng, con trai ông ta và ai nhỉ? Đó chỉ là những người tôi biết được chỉ vỏn vẹn có hai người duy nhất, tôi tiếc thay khi trong giấc mơ nếu là sự thật thì tôi đã cố gắng hỏi Khúc Thâm xem thử vì lúc đó ông ấy còn gắng gượng bảo tôi rời đi cơ mà. Chỉ là tôi sợ hãi không dám bước đến, tôi thấy thật xấu hổ khi bản thân mình là một cảnh sát tương lai mà lại sợ cảnh máu me thì không có tâm với nghề như vậy tôi chọn làm cảnh sát thì là vô ích rồi còn gì. Chả có một cảnh sát nào như tôi, đúng là cảnh sát què!

Lê Quý Nghi nãy giờ khó hiểu nhìn tôi lẩm nha lẩm nhẩm một mình hoài bèn hỏi:" Có phải ở đây xuất hiện người thứ ba không ạ? Nãy giờ chị có nói chuyện với em đâu mà miệng chị hoạt động linh hoạt thế." Tôi nghe câu của thằng bé nói xong chỉ ước trời có thể tạm mù ngay lúc này để tôi xử đẹp thằng nhóc con đang nói bóng tôi là kẻ tâm thần ngồi nói chuyện một mình đây coi có tức không cơ chứ? Tôi liếc sang một cái đá chân mày rồi đáp:" Không biết nãy giờ ai đã không nói chuyện cơ đấy? Ôi mà kêu chị rồi đây sao, tưởng bà chị chứ." Tôi bật cười khà khà thành tiếng, công nhận giờ tôi thấy tôi còn lạc quan hơn cả bệnh nhân ung thư khi trong giai đoạn này rồi mà tôi còn như vậy nữa! Ninh Hải Nguyệt ơi mày bớt lại giúp tao đi.

Lê Quý Nghi chau mày:" Chị hay thế, lúc em bảo chị là bà chị thì chị đâu có chịu. Lúc em chẳng gọi thì chị thắc mắc là tại sao không gọi nữa, ôi con gái thật khó hiểu mà." Chả hiểu Lê Quý Nghi học từ đâu ra cái thói ông cụ non này nữa, lần đầu một đứa trẻ bốn tuổi mà đi bảo với người lớn hơn cả mình một con giáp là "con gái thật khó hiểu!", vừa có chút dễ thương mà vừa có chút đáng ghét nhưng ghét thì chẳng nổi. May đó là con người ta chứ đó mà là con tôi thì dễ thương như này tôi không không thể mắng nó dù chỉ là một câu.

Từ sáng đến chiều, tôi và Lê Quý Nghi đã đi một đường xa để tới một ngôi làng nhỏ xa triều đình để tạm trú ở đây vài ngày tham quan. Tôi được Lê Cung Hoàng thuê cho một ngôi nhà cùng Lê Quý Nghi ăn chơi thoả sức rồi về, hai người chúng tôi hì hục lau dọn quét sân để tối này chuẩn bị party thịt nướng giữa trời hè nóng nực. Nói thì dễ dàng chứ bắt tay vào làm thì mệt đứt hơi tai, căn nhà thì nhỏ mà lau hoài chẳng sạch giờ nghĩ lại nhưng cung hoàn quét dọn trong triều đình phải gọi là cao nhân cỡ nào khi làm thì tất cả đều hoàn hảo mười điểm, đến tôi với Lê Quý Nghi động vào đâu cũng bầy hầy càng làm thì càng thấy không sạch nổi một tẹo nào.

Trời sập tối cũng là lúc tôi với Lê Quý Nghi đã dọn dẹp xong, thằng bé ngồi trên ghế thở hổn hển kể về việc quét sân lúc chiều:" Cái sân như có ma thuật, càng quét lá càng rụng em phải quét đi quét lại hơn mười lần mới sạch. Cuối cùng khi sắp gọn thì từ đâu có một cơn gió mạnh mẽ lao đến huỷ hoại hết công sức đành phải quét lại thêm một lần nữa sắp tắt thở luôn đấy ạ." Tôi cười bên ngoài khóc trong tâm, tôi còn tệ hơn những gì mà Lê Quý Nghi đã trải qua khi đang xách xô để bắt đầu lau mọi thứ lại cho sạch sẽ thì cái xô không cớ nứt một đường lớn nước bên trong vì thế mà đã chảy ra hết nền nhà, tôi phải lau đi lau lại rồi còn đẩy nước ra bên ngoài để lau cho dễ dàng còn gặp cái xui khi té một cái đau đớn ở mông khóc không thành tiếng. Nhìn lại hai người bọn tôi chỉ biết lắc đầu thở dài một cái, đến chịu cái cách xui của chúng tôi luôn rồi. Độ xui có ông trời cũng phải gọi bằng điện thoại thôi!

Cứ tưởng vậy đã là xong ư? Thế thì quá dễ cho kẻ như tôi với Lê Quý Nghi là rồi nhưng ông trời quyết nói không với chúng tôi khi cả hai đem lò nướng để ra ngoài trời cụ thể là trước sân nhà để nướng thịt không may kiểu nào đã không thể sử dụng được. Hình như là đã thấm nước từ đợt mưa nên giờ bắt thang thì thang chả cháy nổi, lửa vừa vụt lên đã tắc ngụm. Tôi và Lê Quý Nghi đã cố thổi hết sức mình bằng cả tính mạng mà kết quả trở về toàn là con số không thôi. Hết chịu được tôi và Lê Quý Nghi quyết định đi tìm quán ăn bên ngoài để thưởng thức.

Chúng tôi đi bộ cùng nhau dạo quanh ở một khu chợ lớn, rất may ở đây không quá ít người sinh sống nên các hàng quán đều được mở rất nhiều. Tôi bước vào một quán ăn lớn vì thấy nó khá đông khách ra vào chắc chắn sẽ ngon, nhưng ngon chưa thì không biết khi tôi và Lê Quý Nghi mới đặt chân bước vào quán đã thấy Trần Hoàng cùng với người phụ nữ kia cũng chỉ mới vào đây ngồi. Tôi vuốt nhẹ mặt xuống coi như chưa thấy gì vội quay người chuẩn bị để rời đi, nhưng đã nói trước đó ông trời nói không may mắn với chúng tôi.

Trần Hoàng đột nhiên gọi tên Lê Quý Nghi lại khi thằng bé cũng đã chuẩn bị cong đít bỏ chạy ra khỏi quán mà buộc phải quay người lại chào:" Con chào Trần tư nghiệp ạ, mọi người cũng ở đây...sao ạ?" Vẻ giọng của Lê Quý Nghi có chút gượng gạo khi vừa nói chuyện với Trần Hoàng vừa quay lên nhìn mặt tôi, nếu biết trước có anh ta ở đây thì có cho tiền tôi cũng không bước vào. Bỗng Trần Hoàng gọi Lê Quý Nghi cùng tôi ngồi xuống ăn cùng, vì cũng không thể từ chối mà Lê Quý Nghi ngồi vào bàn trước còn tôi cũng như bị ép buộc phải ngồi xuống trong vẻ mặt không vui.

Đúng là trời đánh tránh bữa ăn!

Tôi đã có một bữa ăn không mấy vui vẻ, là Trần Hoàng nên tôi mới không được vui và Lê Quý Nghi cũng vậy. Trong suốt bữa ăn hai người bọn họ đã làm những chuyện ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi làm không ai nuốt trôi nổi trừ hai người bọn họ, cô gái kia thấy mình vừa làm lố quay sang bật cười đổi chủ đề:" À, đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau rồi nhỉ mà tôi chưa biết tên của cô. Cho tôi xin tên để dễ gọi hon, còn tôi tên Hà Quỳnh Như."

Tôi gật đầu nhẹ một cái rồi chỉ đáp lại một câu ngắn gọn:" Ninh Hải Nguyệt." Lúc này trên bàn ăn đã trở nên ngưởng ngùng, là do Trần Hoàng gây ra hết nếu như không gọi vào ăn cùng thì giờ bữa ăn bốn người đều được ăn ngon, tên đó chả hiểu đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.

Hà Quỳnh Như lại cười cho bầu không khi sôi nổi rồi lại tiếp tục hỏi tôi:" Nhìn mặt Hải Nguyệt có vẻ còn trẻ lắm chắc nhỏ hơn chị nên xưng chị em cho thân mật nhé?" Lúc này Hà Quỳnh Như đột nhiên quay sang nhìn Trần Hoàng rồi hỏi tiếp:" Mà em và Trần Hoàng là quan hệ gì vậy? Chị với cả anh ấy chỉ mới đến với nhau không lâu nên chả biết rõ chỉ hỏi để biết thôi không có ý xấu gì cả."

Tôi gật đầu:" Tất nhiên là được rồi! Còn việc chúng em là gì của nhau thì có thể gọi là bạn (cũ), hoặc không phải là bạn. Chị muốn nghĩ thế nào cũng được nhưng đừng suy nghĩ bọn em có tình ý với nhau ghen tuông rồi lại đổ lên người em, điều này là em không thích." Tôi thẳng thắn đáp lại hai người bọn họ là như vậy, bởi vì tôi không sợ cái gì nữa ngoài việc dính đến chyện tình cảm với con người này. Lần trước khi Khúc Hoài Tâm qua đời tôi đã bị gắn một cái mác là vì tình nên mới giết người, người khác đồn thổi tôi rằng thích Trần Hoàng mà khi nghe tin chàng ta có hôn ước với Khúc Hoài Tâm nên đã ra tay. Rồi còn cả khi nghe tin đó Trần Hoàng không thể tin nên đã tự ra mặt chấm dứt giữa tôi với anh ta, con người chả ra làm sao khi một người thì được nghĩ tốt còn tôi thì phải mang tiếng xấu bị người khác chửi bới.

Hà Quỳnh Như mỉm cười lộ rõ vẻ đắc ý trên khuôn mặt:" Chị sẽ không bao giờ nghĩ em như thế đâu, vì chị biết Trần Hoàng rất chung thủy và cũng rất tốt. Tuy tìm hiểu nhau không lâu nhưng tụi chi cũng đã nghĩ chuyện lâu dài với nhau, chỉ mong được mọi người thấu hiểu. Còn em thì sao?" Hà Quỳnh Như thốt ra câu nói đậm chất khinh thường tôi, tôi thì cũng cá chắc chị ta đã biết tin đồn nhảm nhí trước kia của hai người nên mới châm biếm thẳng như vậy. Tôi chỉ bật cười rồi đáp nhẹ một câu:

" Em không biết. Nhưng chị nghĩ sao về một người chung thủy, nhưng xung quanh thì nhiều cô đáng kể nhỉ? Em không chắc cái đó là chung thuỷ hay không nữa, chỉ nghĩ giúp em với."

Khuôn mặt Hà Quỳnh Như cứng đờ lại, tôi biết tôi đã thắng trong cuộc đấu khẩu này rồi haha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro