Chương 31: Trở về.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày ở đây cảm xúc của tôi và Lê Quý Nghi chỉ có hai từ nhàm chán, tôi và thằng bé chơi như thế cũng đã đủ nên quyết định trở về kinh thành sống với Lê Cung Hoàng còn vui hơn. Với cả Lê Quý Nghi cũng đã bắt đầu nhớ mẹ của thằng bé nên tôi đã kêu người đến chở chúng tôi quay về. Thật ra vì tôi cũng có chuyện muốn xử lí ở đó nên phải quay về gấp, tôi thấy tình hình bây giờ dường như chẳng ổn lúc nào. Thành thật mà nói hôm qua tôi đã nhìn thấy giấc mơ không biết là điềm báo hay do tôi ảo tưởng ra, nhưng trong giấc mơ đó tôi đã nhìn thấy Lê Cung Hoàng bất động trước mặt Mạc Đăng Dung. Khoảng thời gian này tôi vô cùng lo lắng, chuyện của nhà họ Khúc tôi vẫn chưa tìm ra chân tướng, về cái chết của nhà Ngọc Liên tôi cũng chưa tìm ra hung thủ. Mọi thứ đều chỉ hướng về tôi nhưng tôi đã chưa làm cái gì ra hồn ra việc bản thân càng áy náy hơn rất nhiều lần.

Điều mà tôi không thể không buồn khi chỉ có vài ngày tôi đi xa mà Lê Cung Hoàng đã bắt đầu ốm yếu, chàng và cả người mẹ của mình và cả hai vị quý phi của mình đều đã bị Mạc Đăng Dung giam và đã bị phế truất ở Tây cung. Tôi ôm mặt bật khóc khi đã xảy ra chuyện này mà bản thân không hề hay biết mà vẫn còn ham chơi, nhìn Lê Cung Hoàng gầy đi tôi bắt đầu lo sợ hơn hết bao giờ cả.

Về phần Lê Quý Nghi, ông ngoại của thằng bé là Thông quốc công Nguyễn Thì Ung đã viết cáo bệnh để đưa con gái mình về nhà nhưng bà lại không đồng ý vì thế Lê Quý Nghi đã được đưa về trước. Khung cảnh Lê Quý Nghi bị đưa đi tôi đã bật khóc không thành lời, cũng rất nhanh sau đó Quý phi Nguyễn Thị đã được hầu nữ của gia đình Nguyễn Thì Ung đưa lên võng trở về nhà. Tiếp theo sau là vị Đào phi tần cũng cấp với Quý phi con gái của Thông quốc công cũng được cha của mình cáo bệnh để được đưa con gái mình trở về nhà. Từng người từng người đều đã lần lượt ra đi bây giờ chỉ có Lê Cung Hoàng cô đơn một mình, tôi cố kìm nén không được khóc để đứng dậy đến tìm Đào Hải Nguyệt. Tôi và cô ấy đã trao đổi toàn bộ những thông tin mà tôi biết, đến cuối Hải Nguyệt gật đầu với tôi rồi nói một câu:" Coi như tôi và cô có duyên nên lần này tôi sẽ giúp đỡ, ân huệ tôi và cô còn sẽ trải dài từ đây đến khi lìa đời!" Nói xong Hải Nguyệt đã bỏ đi về triều đình.

Tôi đã đưa ra một quyết định khó nhất trong cuộc đời mình, đó là để Đào Hải Nguyệt thay thế tôi còn tôi sẽ cải trang hết sức mình để vào bên trong Tây cung gặp lại Lê Cung Hoàng.

Mấy ngày sau đó không ai biết tôi đã đi đâu và làm gì, tôi và Đào Hải Nguyệt cũng không nói chuyện từ ngày hôm đó nên chẳng biết thêm điều gì cả. Trong lúc đi qua bên đường tôi chỉ nghe loáng thoáng được người dân nói về tôi rằng:" Cô gái mà Lê Cung Hoàng đã đưa vào cung nhung cuối cùng sau khi bị phế truất cô ấy vẫn được Thái phó để lại trong triều đình, không biết gia thế hay giỏi giang thế nào mà vẫn được cho ở lại chứ không một là vào Tây cung kia hai thì cũng bị đuổi ra khỏi triều đình.

Tôi cũng đã thay đổi bản thân mình khiến tôi đen hơn một chút, quả thật nhìn qua tôi chẳng thể nhận ra tôi nhưng còn để vào bên trong an toàn hay không tôi chẳng biết được. May mắn tôi đã tính trước một bước, khi còn ở triều đình tôi đã làm quen được một cô gái hầu cận ở đây rất thân khi Lê Cung Hoàng bị đưa vào Tây cung cô ấy cũng đã phải cùng đi đến, vì Lê Cung Hoàng vẫn được phong làm Cung Vương nên vẫn có người hầu bên cạnh mình chỉ là không nhiều nữa, nhưng như vậy cũng đã rất tốt vì như thế tôi mới càng không bị nhận ra. Sau khi đến gặp cô gái hầu đó và đưa một số tiền lớn, tôi được đưa cho một bộ trang phục để vào làm. Nhưng cô gái cũng đã nói với tôi rằng, nếu tôi vào bên trong thì cơ hội được ra bên ngoài rất thấp vậy tại sao tôi lại chọn vào đó.

Tôi lặng lẽ nhìn xuống rồi đáp lại:" Là vì tôi còn có người mình quý trọng ở trong không muốn rời xa họ nên mới làm như vậy..." Tôi không chỉ quý trọng Lê Cung Hoàng không thôi mà tôi còn đã động lòng với chàng trước đó, tôi cũng đã nhất quyết không muốn rời xa Lê Cung Hoàng dù chỉ là một khoảng cự li ngắn. Chàng đã đủ cô đơn và mệt mõi, ít nhất ngay bây giờ tôi còn có thể làm được để sau này phải hối hận tôi có thể không chịu đựng được.

Tôi đã lẻn vào bên trong một cách không ai có thể nghi ngờ, để tính chân thật thêm cao tôi còn mang một chiếc vải lưới che mặt cùng với khuôn mặt đã to và có phần đen hơn trước trông tôi rất xấu xí nhưng tôi cũng rất hài lòng về nó.

Vào bên trong, Lê Cung Hoàng ngay lập tức nhận ra tôi. Tôi không thể chịu được mà chạy đến ôm chàng vào lòng mình bật khóc thật lớn, chàng cũng biết tôi đã rất đau lòng mới có thể làm như vậy và chàng cũng như vậy, rất đau lòng. Nhưng Lê Cung Hoàng lại chọn cách để đưa tôi và Lê Quý Nghi đi chơi mà thật ra muốn tôi và thằng bé không biết đến chuyện này để rồi lo lắng làm cuồng lên. Tôi trách chàng nhiều lắm, chàng vì nghĩ cho tôi mà phải làm kẻ xấu cho dù có là lí do nào đi chăng nữa, tôi ghét chàng!

Sau một lúc khóc sưng hết cả mắt, tôi và chàng đã ngồi xuống cùng nhau. Lúc này Lê Cung Hoàng mới hoàn toàn thú nhận toàn bộ mọi việc:" Nàng đã gặp người ấy chưa? Cô gái đó, là Đào Hải Nguyệt?" Tôi bất ngờ khi bây giờ Lê Cung Hoàng lại biết về việc xuất hiện của Đào Hải Nguyệt, tôi đã làm lộ liễu đến thế sao:" Chàng đã biết hết tất cả rồi ư?" Lê Cung Hoàng đã bật cười:" Ta đã biết nó từ sớm rồi, chỉ là không ngờ bây giờ mới có dịp nói với nàng. Nhưng ta có chuyện này muốn nói thật cho nàng nghe, nàng thật lòng muốn biết chứ?" Tôi nghi ngờ nhìn Lê Cung Hoàng đang trong tám trạng thoải mái nhất ngay lúc này tôi gật đầu:" Mọi chuyện chàng nói ta đều lắng nghe cả."

" Ha, thật ra Đào Hải Nguyệt hay Ninh Hải Nguyệt đều là một. Ta chỉ có hơi bất ngờ khi có tận hai Hải Nguyệt đều xuất hiện và nàng biết vì sao không? Đào Hải Nguyệt chính là kiếp trước của nàng đấy, bất ngờ lắm đúng chứ? Ta biết nàng sẽ không tin đâu nhưng ta vẫn nói, đôi lúc ta biết nàng sẽ khá bất ngờ khi thấy có người giống mình hoàn toàn đến mức toàn diện. Nhưng có lẽ nàng không biết vì hai người đều cùng là một nên mới giống nhau đến vậy, Đào Hải Nguyệt ta đã gặp đến bây giờ cho dù là Ninh Hải Nguyệt ta cũng đã nhìn thấy. Và tính cách của nàng và nàng ấy đều giống nhau cả!" Tôi trợn mắt kinh ngạc nhìn Lê Cung Hoàng, chuyện gì thế này? Sao Đào Hải Nguyệt là kiếp trước của tôi còn tôi thì là ai cơ chứ. Lê Cung Hoàng tiếp tục nhìn tôi rồi nói tiếp:
" Ta không hiểu đã có chuyện gì nhưng rồi đột nhiên một ngày khi ta tỉnh dậy đã biết bản thân mình có một người hầu nam bên cạnh tên Hạ Vũ đấy, lúc sau đó ta tiếp tục gặp người tên Trần Hoàng mặc dù kiếp trước khi nàng còn là Đào Hải Nguyệt ta chưa từng nghe đến cái tên này. Kể cả Khúc Hoài Tâm hay là Khúc Hoài An, họ đột nhiên xuất hiện bên ra một cách vô cớ. Đến sau này gặp lại được nàng là Đào Hải Nguyệt rồi lại thấy nàng có một cái tên mới và người mới nhưng vẫn như ấy tên Ninh Hải Nguyệt thì ta đã biết có lẽ vì chuyện hai người cùng xuất hiện trong một kiếp nên đã tạo ra những người khác không liên quan xuất hiện theo lần lượt. Cho nên khi vừa gặp nàng ta đã ngay lập tức hỏi nàng và Trần Hoàng đã gặp nhau bằng cách nào, tuy vậy câu trả lời không rõ rệt cho lắm. Nhưng ta tưởng như vậy thì đã thay đổi, cuối cùng là không!"

Đến bây giờ tôi mới biết được hoàn toàn là sự thật, người ở kiếp trước và kiếp này đều là tôi và đều đã gặp nhau. Vậy mà tôi liên tục cứ tưởng hai người đã dính phải hiện tượng song trùng nhưng cuối cùng có phải vậy đâu? Lê Cung Hoàng nhìn lên bầu trời xám xịt kia lặng lẽ lại nói thêm:" Chắc hẳn còn một điều nàng vẫn luôn bận tâm đúng chứ? Là những giấc mơ thường xuyên nhìn thấy, đó là nàng giống ta luôn nhớ nhung mình về kiếp trước của mình. Ta đã từng vào trong giấc mơ của nàng, chính mắt ta luôn nhìn thấy nàng và Đào Hải Nguyệt ở kiếp trước đã gặp nhau nhưng đều là kết cục đẫm máu đúng chứ? Thật ra người chết đó là nàng nhưng ở kiếp khác, là kiếp của Đào Hải Nguyệt khi ta đã chứng kiến cái chết của nàng ở kiếp đó, sau đó ta cũng vị tự vẫn mà chết đi rồi tỉnh dậy nhưng đã không còn gặp nàng sau đó. Chỉ đến tận bây giờ ta mới gặp lại được nàng, băngd cách thần kì nào đã xung đột chuyện này."

Nghe được toàn bộ những câu chuyện, lời nói của Lê Cung Hoàng đều đúng hoàn toàn với những gì tôi được biết và tôi đã tin vào điều đó nhưng tôi không thể tưởng tượng một điều nữa rằng vì tôi vẫn luôn nhớ nhung nên mới quay về cùng thời điểm Đào Hải Nguyệt cũng đột nhiên quay trở lại mới làm đảo lộn hết tất cả mọi thứ, tôi bật khóc nức nở thêm một lần vì những chuyện mà tôi đã gây ra. Thì ra những chuyện như việc trộm giấy tờ mà Khúc Thâm để lại đều là do tôi làm nhưng cuối cùng tôi vẫn không là hung thủ, gia đình Ngọc Liên cũng vì tôi nên mới ra đi một cách vô cớ vậy thì tôi đã là người hại chết Hoàng Ngọc Liên.

Tôi bắt đầu sợ hãi con người mình khi ở hiện tại này, tôi không biết bản thân mình mới chính là người xấu xa khi vì mình mà không biết bao nhiêu người đả ra đi. Vậy mà trước giờ tôi luôn đi trách móc người khác là kẻ tệ bạc mà chẳng suy nghĩ bản thân mình đã làm gì, tôi cảm thấy bản thân mới chính là nguyên nhân chứ chẳng phải ai khác.

Đột nhiên Lê Cung Hoàng ôm tôi vào lòng:" Tất cả đều không phải lỗi của nàng, mà là định mệnh đều đã được sắp đặt con người bắt buộc phải trải qua nó. Vì vậy nàng không sai, lỗi do ta đã không bảo vệ được nàng rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro