Trong thế giới tối tăm của tôi, anh là nguồn sáng duy nhất.
Giống như người anh trai đã mất, anh dịu dàng và thô bạo.
Anh nói:
"Lạp Nhi, em quá dơ bẩn để ở lại nơi này. Nói lời chào tạm biệt với thế giới tươi đẹp này đi."
Tôi mỉm cười, rực rỡ hơn cả ánh mặt trời:
"Anh muốn em sống, em sẽ sống tốt. Anh muốn em chết, em càng phải sống. Anh muốn có em, điều đó vĩnh viễn là không thể."
Anh đau đớn:
"Lạp Nhi, dù là tàn nhẫn, cũng xin em đến với thế giới dơ bẩn tối tăm của tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro