4. Mê váy ngắn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Cạch* có vẻ như là cô đã đi làm về.

"Bảo bối ơi... Em gái về rồi đây~"

Vừa nghe thấy tiếng cô gọi nàng mừng rỡ chạy ra... nhưng đến chạy đến giữa đường khi nhìn thấy cô nàng lại dừng lại bậm môi bậm mỏ dậm chân dậm cẳng bỏ lên lầu.

"Gì nữa rồi???" cô đang thắc mắc với hành động khó hiểu của nàng thì em đi từ đâu ra tò tò xuất hiện.

"Chào... chào chị Cún~ hihi. Chuyện là Mommy thân yêu của em mới điện em, em về có chút chuyện..." em cố gắng nở một nụ cười thật tươi rồi cố luồn lách qua cô nhưng em lại không may mắn như em nghĩ, em bị cô tóm lại rồi tra hỏi như tội phạm.

"Nói! Em lại thao túng bé nhà tôi cái gì rồi?" vẻ mặt cô lúc này trông vô cùng đáng sợ, ánh mắt cô đằng đằng sát khí mà tra hỏi em.

"Em...em hỏng có nói gì hết á. Chị phải tin em." em lại dở cái giọng mè nheo ra để nói chuyện với cô.

Trong lúc hai người ở dưới nhà đang nói chuyện với nhau thì ở trên lầu đã xuất hiện những âm thanh đổ nát của đồ vật vô cùng chói tai *xoảng*đùng*rầm*. Lúc này cô quay sang nhìn em khiến em chỉ biết cười khờ.

"Hình... hình như chị dâu nhỏ quậy kìa chị Cún hihi." thấy thế đôi mày cô cau lại trông vô cùng khó coi.

"PHẠM QUỲNH NGA."

"Ahhh em sai rồi em xin lỗi, chị Diệp à chị đừng méc Mommy em nhé không là em khỏi về nhà luôn đó chị... nha nha nha đừng méc nha huhuhu em biết em sai rồi." em vừa nói tay thì hết ôm đầu rồi lại lay lay tay cô biểu thị như là em đã biết sai thật rồi.

"Đã nói gì?"

"Em...em nói nhiều lắm. Giờ hỏng có nhớ." em bày ra bộ mặt Thỏ con, lòng thầm cầu mong cô sẽ tha lỗi cho mình.

Tiếng đập phá đột nhiên dừng lại làm cô hoảng sợ vô cùng vội buông tay em ra rồi chạy một mạch lên phòng, trước khi đi còn không quên ném lại cho em một câu khiến em vô cùng hoảng sợ.

"Tôi sẽ kêu Ninh Dương Lan Ngọc dạy dỗ lại em." nói rồi cô bỏ đi một mạch.

"Ahhh!!! Chị Diệp Anh!!! Đừng mà!!!" vừa nghe cô nói rằng cô sẽ méc lại với Mommy về chuyện hôm nay khiến em không rét mà run.

.
.
.

*Cạch* nhìn căn phòng trước mắt cô không thể làm gì ngoài một cái thở dài.

"Phá của thật." cô lắc đầu ngao ngán rồi đi lại phía giường, nơi có một cục bông nhỏ màu hồng đang ngồi bó gối ở đó.

"Ghét..." lại bảo ghét rồi.

Vẫn tư thế cũ nàng ngồi ở một góc giường ôm đầu gối mắt đã ướt đẫm nhìn ra phía cô đứng mà cau có.

"Sao lại ghét nữa." cô vừa nói vừa xoa xoa thái dương trông có vẻ mệt mỏi.

"Mê người ta... ghét!"

"Mê ai?" gì sao tự nhiên mới đi làm về cái đã bị nói là mê người khác rồi.

"Thỏ nói... Em gái... mê mê người ta... Váy ngắn... không mặc đồ... Em gái... chê Trang..." nói xong mặt nàng liền mếu máo.

*Aisss con nhỏ này.* "Thuỳ Trang nghe chính miệng tôi nói?"

Nàng nghe thế thì ngơ ngác lắc lắc đầu. Trong đầu óc non nớt của nàng thì chỉ nghe lời ai nói không hề phân định rõ ràng đúng sai... Giờ lại nghe cô nói vậy thì có chút ngờ ngợ.

"Hông... khẳng định..."

Cô nghe nàng nói thế thì chỉ biết thở dài "Hôm nay tranh thủ làm xong việc thật sớm rồi về xem phim với Thuỳ Trang. Sẵn Cún có ghé mua cho Thuỳ Trang một con gấu bông mới xem ra Thuỳ Trang không cần nữa rồi."

"Gấu mới hả." nghe đến cô có mua gấu mới thì mắt sáng rỡ quên đi bản thân còn giận mà chạy theo cô.

"Ahhhh." đang chạy thì không để ý đến sàn nha có nhiều mảnh vỡ thuỷ tinh mà nàng đã chẳng may giẫm phải khiến cô giật mình quay người lại.

"Thuỳ Trang."

"Híc... đau quá Em gái ơiii... huhu... đau Trang đau..."

Nghe thấy nàng khóc lớn cô có chút hoảng sợ "Ngoan ngoan Em gái thương nhé." cô đi nhanh đến dỗ dành nàng rồi bế nàng đi.

"ĐEM HỘP CỨU THƯƠNG ĐẾN ĐÂY!!!" cô bối dối liền quát lớn khiến nàng sợ lắm.

"Oa...aaa Em gái đừng... hung dữ với... Trang mà..." nàng đã hoảng sợ rồi lại còn thấy cô quát to liền trở nên hoảng hơn.
"Không... không có quát Thuỳ Trang." cô cuống cuồng dỗ dành nàng.

"Đây thưa cô chủ." lúc này bà mới cần hộp cứu thương lên đến nơi.

Tay cô bắt đầu luống cuống xử lý vết thương một cách nhẹ nhàng nhất cứ như nếu làm mạnh sẽ khiến con Gấu kia la oai oái.

"Dì cho người lên dọn dẹp phòng giúp tôi."

"Vâng." nghe thế thì bà xuống kêu người làm lên dọn lại phòng cho cô.

Nàng nhìn gương mặt cô lo lắng chăm sóc vết thương cho mình mà cảm thấy tội lỗi.

"Em... gái." lúc này nàng mới ngước mặt lên nhìn cô rồi gọi một tiếng nhỏ.

"...." cô không nói gì mà vẫn giữ nguyên trạng thái im lặng.

Thấy cô không có động tĩnh gì thì nàng lấy tay đưa lên mặt cô rồi xoa xoa như bảo cô đừng giận nàng nữa "Em... gái."

"..." vẫn là im lặng.

"Đừng... giận Thuỳ Trang... nữa nhé..."

"..."

"Gấu... của Trang..." lúc này nàng mới để ý đến con gấu mà cô cầm trên tay từ vừa nãy đến giờ.

"Thuỳ Trang lì không cho!" cô cau mày khi nàng có ý định đòi gấu.

"Trang... hông có lì mà..." nàng bĩu môi tỏ vẻ giận dỗi.

"Tại sao lúc nào cũng vậy! Lúc nào Thuỳ Trang cũng phải làm tổn thương mình thì Thuỳ Trang mới chịu! Thuỳ Trang làm như vậy... có biết... có biết... Em gái lo cho Thuỳ Trang lắm không... nếu Thuỳ Trang có chuyện gì làm sao Em gái sống nổi..." cô vừa nói vừa rơi nước mắt khiến nàng bối rối không biết phải làm gì.

Phải... bây giờ nàng là mạng sống của cô, nàng mà có chuyện gì chắc cô chết mất.

Nhìn gương mặt cô xụ xuống... nàng có lẽ đã biết sai rồi, hai ngón tay nhỏ mân mê chiếc khuy áo cô rồi nói "Trang... xin lỗi Em... gái ạ..."

"Sau này đừng như vậy nữa nhé!"

"Vâng ạ Thuỳ Trang biết rùi ạ." cái đầu nhỏ gật gật.

Cô sau khi băng bó vết thương cho nàng xong thì cô cũng dẹp đồ đạc. Thấy cô đã dọn xong thì nàng bèn leo lên người cô để cô cõng xuống nhà ăn tối.

"Em... gái ơi... Trang đói bụng quá..."

"Chẳng phải lúc nãy giận sao?" cô nghe thế cũng trêu lại nàng một câu.

"Lúc nãy giận... nhưng bây giờ... hết rùi ạ." nàng thành thật trả lời.

"Bây giờ em tin tưởng Quỳnh Nga hơn Em gái rồi nhỉ?"

"Ưm... hông có ạ! Tin... tin Em... gái mà. Trang sợ Em gái hết... thương Trang. Sợ nhắm..." nàng bĩu môi nói.

"Sao lại nghĩ như vậy? Ngoài Thuỳ Trang ra Em gái không yêu ai nữa." cô tay ôm chặt lấy nàng còn miệng thì nói.

"Gấu biết rùi ạ."

"Ngoan, giờ Thuỳ Trang vào ăn nhé chút nữa Em gái sẽ cho Thuỳ Trang một bất ngờ." cô hôn nhẹ lên trán nàng.

"Vâng~ Trang cũng có bất ngờ cho Em gái nữa ạ."

"???" nghe đến đây cô cũng khá bất ngờ không biết rằng nàng lại bày trò gì nữa đây. Chắc lại do cái con Thỏ kia xúi nữa rồi đây mà.

Nói xong nàng vừa đi vào nhà bếp vừa cười khúc khích.

___________________

p/s: đố các cậu biết Thỏ con bày trò gì cho Gấu nhỏ chơi? kkk

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro