Chương 18: Hiểu Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn cứ định luật, lúc này hẳn là ánh mắt đan xen, ái muội dâng trào, ánh lửa văng khắp nơi, sau đó tích tích tích… Ân… Ha… Ai?
Được rồi, tất cả đều không có, đây là một thanh thủy văn, ít nhất hiện tại vẫn là thanh thủy văn. Hai người ánh mắt giao hòa mười mấy giây, một mảnh yên tĩnh trong phòng, hơi thở dung hòa vào nhau, Lý Ninh Ngọc tầm mắt có chút say, không có rút ra bàn tay bị Hiểu Mộng nắm chặt, cũng không lên tiếng. Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc chuyển đi tầm mắt, dừng một chút, yên lặng buông tay ra, mím một chút môi, “chị Ngọc, không ảnh hưởng nhiều, đã phiền chị bận tâm.” Lý Ninh Ngọc quay đầu nhìn về phía Hiểu Mộng, lúc này đã bình phục tâm dao động, “Vậy cô nghỉ ngơi, một hồi đi xuống ăn cơm.” Nói xong Lý Ninh Ngọc liền đứng dậy đi đến bàn làm việc ngồi xuống, cúi đầu xem báo chí.
Cố Hiểu Mộng cúi đầu cài lại từng cúc áo sơ mi, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Toàn bộ quá trình không có bất luận biểu tình gì. Không hề cố gắng ra vẻ nghiêm túc, trấn tĩnh, cũng không phải trầm mặc biểu thị tâm tình không vui, chính là đơn thuần không có biểu tình gì, không thể phân biệt được buồn vui.
Nhìn theo cửa phòng vệ sinh bị đóng lại, tầm mắt Lý Ninh Ngọc bắt đầu mơ hồ. Tình cảnh vừa rồi hiện lên ở trong đầu nàng. Hiểu Mộng ngây thơ trong sáng, khuôn mặt nhỏ phiếm hồng đỏ ửng, đôi mắt trong veo chứa ánh nước. Dưới chiếc cổ mảnh mai lộ ra tảng lớn xuân sắc, thậm chí Lý Ninh Ngọc còn có thể cảm nhận được khi Hiểu Mộng nắm chặt ngón tay đều nóng lên… yết hầu Lý Ninh Ngọc phát ngứa, nuốt một chút nước bọt, hơi hoảng loạn liền nhanh nhắm mắt lại.
Thời Điểm Hiểu Mộng từ phòng vệ sinh ra, nhìn thấy Lý Ninh Ngọc hơi ngưng mi, một tay cầm tờ báo, một tay viết viết cái gì đó trên tờ giấy. “Chị Ngọc, hoàng kim có tạo ra tiền sao?” Cố Hiểu Mộng ngồi vào ghế đối diện Lý Ninh Ngọc, hứng thú về vấn đề này không cao lười biếng nằm ở trên bàn. “Giao dịch ngoại hối chỉ là một loại trò chơi mật mã, là một nhân viên giải mã, chính là đem con số đều trở thành mật điện cần phải phá, nhưng mà về sau hẳn là sẽ không tiếp tục. ô có hứng thú có thể thử một lần, bất quá, Cố thượng úy hẳn là không thiếu tiền.” Cố Hiểu Mộng không có tiếp tục đáp lời. Sau đó ngồi ngay ngắn, thói quen tính tay trái rũ ở trên chân, đặt tay phải lên khuỷu tay trái, tiêu tán mọi cảm xúc, ám hạ đôi mắt. Lý Ninh Ngọc tựa hồ cảm giác được người đối diện nhân tình tự biến hóa, ngừng tay, buông báo cùng bút, nhìn về phía Hiểu Mộng. Cùng lúc, Cố Hiểu Mộng nhướng mày, đôi tay kéo cằm chống đỡ ở trên bàn, mang theo vài phần ngây ngô không có cảm giác, nhìn chằm chằm Lý Ninh Ngọc.
Sau một lúc lâu, hai người đều thay đổi một bộ quần áo, Lý Ninh Ngọc đi theo phía sau Hiểu Mộng chậm rãi hướng dưới lầu đi xuống, Kim Sinh Hỏa cùng Vương Điền Hương ở sảnh, nghe thấy Vương Điền Hương cố ý nói về Tô Châu bình đàn. Lý Ninh Ngọc ngồi vị trí của mình, hiện tại xem ra cục diện kiếp trước đã dần dần khai cục, Bạch Thiếu Niên, Kim Sinh Hỏa cùng Vương Điền Hương nói cùng kiếp trước tựa tương đồng, thẳng đến khi Vương Điền Hương mặt đầy thỏa mãn, thâm ý cười nói ra:
** “Dương Châu cũng có tam tuyệt, ngựa gầy, muối thương, canh đoạn trường. Hôm nay buổi tối mọi người ăn chính là này đệ tam tuyệt, đoạn trường thang, cá nóc.” Vương Điền Hương thu hồi tươi cười, thân thể hơi ngã người về phía trước, hờ hững nhìn mọi người.  
[* Ngựa gầy Dương Châu: những cô gái trẻ được chuyên môn huấn luyện từ nhỏ để khi lớn lên bán cho các thương nhân giàu có làm thiếp hoặc bán vào chốn ăn chơi. Nó là một dạng đặc sản, thậm chí một nghề đặc biệt của Dương Châu.Bắt đầu từ Minh triều, ở Dương Châu, xuất hiện số lượng lớn thiếu nữ trải qua huấn luyện đặc biệt, dự bị gả cho phú thương làm tiểu thiếp, mà những cô gái này lấy gầy làm đẹp, người người đều gầy gò, vì vậy được gọi là “ngựa gầy Dương Châu”. Nếu nói tới “ ngựa gầy”, thật ra chính là bị mua bán từ bọn buôn người. Đến thời kỳ Minh Thanh, “nuôi ngựa gầy” thành đầu tư sinh lợi nhiều nhất, có một nhóm người đặc biệt chuyển chuyện này thành nghề nghiệp. Trước tìm mua về các cô gái xinh đẹp ở trong gia đình nghèo khổ, dạy các nàng ca múa, cầm kỳ thư họa, sau khi lớn lên bán cho người giàu làm thiếp hoặc vào nơi yên hoa liễu hạng (lầu xanh), lấy chuyện này làm mưu lợi. Bởi vì bần nữ rất gầy ốm, mới lấy tên “ ngựa gầy”. Lúc đầu mua đồng nữ chỉ mười mấy xâu tiền, đợi lúc xuất giá, thể kiếm tới một ngàn năm trăm lượng. Một số người thấy có lợi, tìm ra rất nhiều cách cạnh tranh, nhất là đời Minh, muối thương Dương Châu lũng đoạn nghề muối cả nước, dây dưa rất nhiều, giàu có nhất giáp thiên hạ, nên “nuôi ngựa gầy” Dương Châu trở thành nên rất thịnh, “ngựa gầy” xuất hiện, hoàn toàn là dùng để thỏa mãn các dục vọng biến thái của muối thương.] [chú giải người dịch].
Kim Sinh Hỏa lập tức đi trở về vị trí của mình ngồi xuống, mở ra chén canh, nhìn đoạn trường thang nheo lại đôi mắt, Bạch Thiếu Niên cũng cầm lấy cái nắp, nhìn thoáng qua liền lập tức đem cái nắp ném trở về, sắc mặt tối tăm, không hề nhìn về phía kia chén canh. Lý Cố Ngô ba người đồng thời sắc mặt trầm xuống. Kim Sinh Hỏa biết, Long Xuyên đây là muốn năm người tan rã đồng minh. Một khi đề cập vấn đề an toàn của bản thân, tất cả các liên minh sẽ bị đánh bại. Cầu Trang này chung quy là muốn người chết, vì thế dẫn đầu khơi mào tranh cãi, “Bạch thư ký, ngươi chính là đại hồng nhân bên người Trương tư lệnh, tôi đối với cậu chính là luôn luôn kính trọng có thêm, nhưng không nghĩ tới, thư ký riêng, lão thử của ban Lưu Trữ Bảo Mật, một hai phải làm kẻ tố giác Hoàng Văn Bỉnh? Phải không?
Bạch Thiếu Niên này chính là tên hồ ly, nhanh chóng nhận ra thâm ý cáo già, sắc mặt trở nên có chút vi diệu. Khi Bạch Thiếu Niên xoay người vừa muốn mở miệng, Cố Hiểu Mộng lại cười nhạo lên, cúi đầu cầm cái thìa quấy đoạn trường thang, “Hoàng Văn Bỉnh? Kim trưởng phòng đây là phải muốn làm Tống Giang sao?” Cố Hiểu Mộng đem cái thìa ném vào trong chén, ngẩng đầu, “Kim trưởng phòng bản lĩnh lớn, nếu muốn làm Tống Giang, cũng đừng sợ Long Xuyên Phì Nguyên này đem ngươi biến thành hồn ma ở pháp trường, như thế nào ngược lại chính mình trước tiên trở thành bộ dạng kẻ phản chủ cầu vinh đây?” “Ngươi!” Kim Sinh Hỏa cầm xì gà ngón tay chỉ về Cố Hiểu Mộng, nửa ngày chưa nói ra lời.Ông ta rút một điếu thuốc và ngồi trở lại ghế dựa, “Đề thơ châm biếm, cũng đừng sợ mật báo.” Cố Hiểu Mộng bạo nộ đứng dậy, trực tiếp đem đoạn trường canh trước mắt quăng đến trên mặt đất, chỉ vào Kim Sinh Hỏa, “Họ Kim, tôi nói cho ông biết, chờ tôi ra khỏi Cầu Trang này, tôi tuyệt đối nói cha tôi hành hạ ông tới chết!”
Lý Ninh Ngọc đỉnh mày nhíu chặt, nhìn chằm chằm đoạn trường thang trước mặt không nói một lời. Ngô Chí Quốc nhìn Cố Hiểu Mộng khóe miệng có chút trào phúng. Vương Điền Hương nhìn Cố Hiểu Mộng nổi trận lôi đình, dần dần lâm vào trầm tư.
 
Kim Sinh Hỏa theo tiếng đứng lên, Bạch Thiếu Niên lại giành trước đã mở miệng, ngồi ở bên cạnh bàn nghiêng thân, đề cao tiếng nói, “Lời này cũng chỉ có Cố thượng úy dám nói ra, không hổ là Cố đại tiểu thư, quả nhiên đầu thai vào đúng chỗ rất quan trọng. Bất quá chọn đúng nhà vào cũng là một môn kỹ năng sống, loại người như tôi không làm được điều này. Đâu giống Lý thượng giáo, trước có ba đời chồng, sau có Ngô đại đội, vào Cầu Trang, còn có Cố thuyền vương thiên kim tiểu thư che chở.” Lý Ninh Ngọc ngước mắt nhìn về phía Bạch Thiếu Niên. Ngô Chí Quốc mặt tối sầm vừa muốn mở miệng, Cố Hiểu Mộng duỗi tay cầm lấy chén canh trước mặt Lý Ninh Ngọc hướng Bạch Thiếu Niên ném tới, “Con mẹ nó, ngươi muốn nói ai hả!”
Bạch Thiếu Niên chạy nhanh né đi, khó khăn lắm mới tránh thoát không va vào mặt, nhưng quần áo vẫn dính phải nước canh, thật là chật vật. Bạch Thiếu Niên hỏa khí tăng cao, đứng dậy đi tới trước mặt Cố Hiểu Mộng, “Một phòng đều phản bội như nhau còn không cho nói sao! Kim trưởng phòng cắn Cố thượng úy ngươi, Lý Ninh Ngọc cũng cắn Bạch Thiếu Niên ta!” Dứt lời, Bạch Thiếu Niên liền quay đầu nhìn về phía Lý Ninh Ngọc vẫn luôn trầm mặc.
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro