Chương 19: Hiểu Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Ninh Ngọc không để ý tới Bạch Thiếu Niên, nhưng Cố Hiểu Mộng thấy Bạch Thiếu Niên vẫn luôn nhìn Lý Ninh Ngọc liền giận sôi máu, ngay lập tức muốn xông lên bàn. Lý Ninh Ngọc vội vàng đứng dậy giữ chặt cánh tay, kêu lên "Hiểu Mộng." Cố Hiểu Mộng dừng lại bước chân, như cũ hung tợn trừng mắt Bạch Thiếu Niên. "Hahaha" Ngô Chí Quốc đột nhiên cười lên làm mọi người điều phải hướng ánh mắt sang. Cố Hiểu Mộng tựa như tiểu bạch thỏ, mắt đỏ rực, "Ngô Chí Quốc ngươi âm dương quái khí cười cái gì mà cười, ta là người đầu tiên bỏ phiếu cho ngươi. Ngươi thấy thế nào! Ta nói cho ngươi biết, Ngô Chí Quốc, ngươi tốt nhất chính là Lão Quỷ. Dù ngươi không phải Lão Quỷ, ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi!" Lý Ninh Ngọc nhìn Hiểu Mộng giống như khẩu súng, những người ngồi ở đây ai cũng đều bị em ấy khai hỏa một lần. Cô có chút đau đầu, lôi kéo cánh tay Hiểu Mộng sau đó lại nắm thật chặt. Ngô Chí Quốc đứng dậy đi lại hướng hai người các nàng, nhìn lướt qua Lý Ninh Ngọc, sau đó nhìn Cố Hiểu Mộng nhàn nhạt phun ra hai chữ, "nhàm chán." Liền bỏ đi.
Khi Ngô Chí Quốc rời đi, Cố Hiểu Mộng nắm lấy bàn tay ấm áp của Lý Ninh Ngọc, chậm rãi trấn tĩnh lại, "chị Ngọc, chúng ta đi." Lý Ninh Ngọc gật đầu đi theo Hiểu Mộng về lại phòng. Lên cầu thang khi Lý Ninh Ngọc hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua thấy Bạch Thiếu Niên vẫn nhìn chằm chằm vào mình, bắt được ánh mắt của hắn. Cô nhanh chóng quay đầu rời đi.
Bạch Thiếu Niên nhìn thấy ánh mắt Lý Ninh Ngọc, thân thể căng cứng đã có thể thả lỏng, chậm rãi ngồi lại vị trí, nhìn đoạn trường thang được đặt trước mặt có chút thất thần.
"Đáng tiếc, Dương Châu tam tuyệt này tôi thật không biết thưởng thức, Vương trưởng phòng, có thể cho dọn điểm tâm khuya khác lên được không?" tiếng nói của Kim Sinh Hỏa khiến cho Vương Điền Hương đang trầm tư kéo về hiện tại. Vương Điền Hương thuận tay buông chén trà đã lạnh xuống. "Tuổi đã lớn, dạ dày trống rỗng, ban đêm sẽ rất khó chịu." "Kim trưởng phòng yên tâm đi, điểm tâm một hồi liền đến." "Cám ơn Vương trưởng phòng." Nói xong Kim Sinh Hỏa cũng xoay người lên lầu. Bạch Thiếu Niên cũng yên lặng quay lên lầu. Vương Điền Hương nhìn bóng lưng bạch Thiếu Niên rời đi, nhấp môi muốn nói điều gì nhưng cuối cùng không nói.
Vương Điền Hương xuất thân không cao, chỉ dựa vào một ít bản lĩnh da lông không lên nổi mặt bàn, hắn phải chật vật khắp nơi mới leo lên được vị trí như bây giờ, làm việc lớn không có bao nhiêu, nhưng việc ranh mãnh thì nhiều không đếm xuể. Trong lòng hắn có hai cái chấp niệm, một chính là bảo tàng của Cầu Trang, cái còn lại chính là tìm chỗ dựa thật tốt.
Vương Điền Hương nhớ rất rõ ràng, đó là ngày 10 tháng 6, sau khi hắn thẩm vấn xong một phạm nhân, chỉnh sửa giấy tờ mọi việc hoàn tất hắn trở về nhà. Trên đường đột nhiên hắn thèm uống rượu thế là đi tắt vào một con đường nhỏ tới quán rượu. Ánh sáng loe lói trong đêm soi tới năm ngón tay còn không thấy rõ. Đột nhiên hắn bị một vật đánh vào ót, hắn hoàn toàn không nhận thức được là nhân vật nào. Nhưng trực giác nói cho hắn, nữ nhân này thật sự sẽ giết hắn. Cô ta nói với hắn, mình là Cố Hiểu Mộng con gái của Cố thuyền vương, rất nhanh sẽ vào làm việc tại Sở Cơ Yếu, muốn hắn sau này nghe theo mệnh lệnh của cô. Cố gia sau này sẽ làm chỗ dựa cho hắn. Vương Điền Hương đương nhiên không tin, nhưng mặc kệ người này nói thật hay giả, hắn trước cứ đáp ứng lừa gạt cho qua là được. Cố Hiểu Mộng nói cho hắn, khi cô nhậm chức ở Sở Cơ Yếu, sẽ không chủ động tìm hắn. Để hắn có thể hết lòng tin tưởng làm việc cho mình, cô cho hắn tiến vào Cố trạch gặp được Cố Dân Chương. Vương Điền Hương hiểu rất rõ, với thân phận hiện tại của mình dù cho có đại sự kinh thiên động địa nhất định cũng không thể nhìn thấy Cố thuyền vương. Đương nhiên, hắn đã động tâm, Cố Hiểu Mộng quay người lại nói thêm một câu "Ngươi không muốn bảo tàng của Cầu trang sao?"
Chỗ dựa chung quy là cũng chỉ là được người khác cho, mà tài phú thì lại có thể do tự mình giành lấy, nếu nói hắn không động tâm, đó chính là giả. Vương Điền Hương nhìn rõ ràng người trước mặt mới chỉ hai mươi mấy tuổi nhưng vừa xuất đầu lại phá lệ trầm ổn mang theo vẻ lạnh lùng xa cách, ma xui quỷ khiến thế nào khiến hắn vô thức gật gật đầu.

Sau khi Cố Hiểu Mộng cùng Lý Ninh Ngọc trở về phòng. Lý Ninh Ngọc bị Hiểu Mộng ấn ở ghế trên. Cố Hiểu Mộng nghiêm túc nhìn Lý Ninh Ngọc luôn là khuôn mặt thanh lãnh cao ngạo, "chị Ngọc, đừng nghe tên Bạch Thiếu Niên nói bừa." Lý Ninh Ngọc gật gật đầu, "Như vậy thì, Cố thượng úy, tôi muốn biết tôi ở trong mắt cô là cái dạng người gì đây?" Lý Ninh Ngọc nhìn ánh mắt Hiểu Mộng, Cố Hiểu Mộng đáy mắt cố tình che giấu si mê, trong mắt có chứa một chút tò mò. Cố Hiểu Mộng nhất thời không biết nói gì, theo sau có chút hờn dỗi nói, "chị Ngọc đương nhiên là người tốt nhất trên thế giới này!" Lý Ninh Ngọc hàng mi dài buông xuống, từ chóp mũi truyền ra một tiếng cười cực nhẹ, "mê sảng." Cố Hiểu Mộng nhìn chằm chằm Lý Ninh Ngọc, nhanh chóng đem tức giận đều vứt sau đầu, có chút nhảy nhót, "chị Ngọc, chị dạ dày không tốt, buổi tối cũng chưa ăn cái gì, em đi tìm Vương Điền Hương sai hắn đem điểm tâm lại đây." Không đợi Lý Ninh Ngọc phản ứng, Cố Hiểu Mộng vội vã ra cửa, thuận tay đóng cửa. Lý Ninh Ngọc lông mi khẽ run. Vậy nên, Hiểu Mộng, em là trở về từ khi nào đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro