Chương 20: Hiểu Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Ninh Ngọc đang dọn dẹp bát đĩa và đũa hai người vừa ăn tối qua, Cố Hiểu Mộng bị nàng ghét bỏ tay chân vụng về liền chạy tới ban công hóng gió. Cố Hiểu Mộng nửa dựa vào lan can ban công, vừa ăn cơm xong, cùng với gió đêm của mùa hè thổi tới trên người cảm thấy thoải mái, đưa mắt liền có thể nhìn đến chị Ngọc, làm Cố Hiểu Mộng cơ hồ có chút trầm luân.
Đột nhiên vang lên tiếng đập cửa đánh gãy sự yên ổn, Cố Hiểu Mộng hơi mang nghi hoặc ánh mắt nhìn về Lý Ninh Ngọc tầm mắt không hề gợn sóng. Trên lưng truyền đến cảm giác đau đớn, làm Cố Hiểu Mộng khôi phục lại tinh thần, nhích người đi tới mở cửa, đôi mắt hơi tối sầm lại, “Có việc sao? Ngô đại đội.”
Ngô Chí Quốc nhìn người mở cửa chính là Cố Hiểu Mộng có chút thất vọng. Ngô Chí Quốc chỉ nhìn thấy sườn mặt Lý Ninh Ngọc đang chuyên chú. Lý Ninh Ngọc chính là như vậy, bất luận làm chuyện gì đều là phá lệ nghiêm túc tập trung. Ngô Chí Quốc bởi vì từng được Lý Ninh Ngọc cứu qua, hắn vẫn luôn cho rằng sinh mệnh của mình chính là của Lý Ninh Ngọc. Từ nhỏ hắn sống ở hang sói, cho dù biết rõ mình không phải là sói, nhưng từ tính cách đến suy nghĩ phương thức đều không khác so với loài sói. Sói, cả đời chỉ nhận định một người bạn tình.
Cố Hiểu Mộng nhìn tầm mắt Ngô Chí Quốc vẫn luôn nhìn Lý Ninh Ngọc, tâm tình dần dần trầm xuống, “Ngô Chí Quốc, ngươi không biết hơn nửa đêm gõ cửa phòng nữ nhân là hành vi rất xấu sao?” Ngô Chí Quốc nhìn về phía Cố Hiểu Mộng, một thiên kim được nuông chiều đến ngang ngược, nhưng bộ dáng là không tồi, không biết vì cái gì chính là phá lệ làm hắn chán ghét, “Cút ngay.” “Ngô Chí Quốc ngươi có phải hay không muốn chết?” Cố Hiểu Mộng giọng nói trầm thấp, lệ khí trong lòng dần dần lan tỏa bốn phía.
“Làm sao vậy?” Lý Ninh Ngọc đã chạy tới phía sau Hiểu Mộng, duỗi tay phủ lên bàn tay đang giữ cửa của Hiểu Mộng, nhẹ nhàng kéo xuống nắm lấy tay đặt ở bên cạnh người, nhìn Ngô Chí Quốc. Ngô Chí Quốc hắn là tên sát thủ giết người, không, đúng hơn hắn là ma quỷ chuyên giết người, nên đối với sát khí cùng lệ khí đã quá quen thuộc, liếc mắt một cái nhìn Cố Hiểu Mộng như những đứa trẻ hung hăng, cáo mượn oai hùm không có khả năng gây thương tổn cho người khác, tựa hồ như vừa nãy chỉ là ảo giác của hắn. “Ta có chuyện muốn nói với cô.” Lý Ninh Ngọc nhìn Ngô Chí Quốc một hồi, nắm thật chặt tay Hiểu Mộng, độ ấm đầu ngón tay truyền tới trong lòng bàn tay Cố Hiểu Mộng, “Được.”
Cố Hiểu Mộng bê chén đũa mà Lý Ninh Ngọc vừa mới dọn dẹp đi. Lý Ninh Ngọc bảo nàng đem đồ đi trả cho phòng bếp. Sau đó để Ngô Chí quốc vào phòng. Cố Hiểu Mộng khẽ cắn môi xoay người rời đi.
Ngô Chí Quốc vào cửa thuận tay liền đem cửa đóng lại thậm chí cài khóa, Lý Ninh Ngọc chú ý tới động tác Ngô Chí Quốc, cũng không nói gì thêm, đi đến bàn làm việc, nhìn lướt qua một quyển sách trên bàn, dựa vào bàn nhìn Ngô Chí Quốc. Ngô Chí Quốc chú ý tới tầm mắt Lý Ninh Ngọc. “Nói đi, cô có chứng cứ gì.” “Tôi không hiểu ý tứ của anh.” “Lý Ninh Ngọc, cô biết tôi không phải là ngươi thông minh, nhưng mà tôi hiểu cô. Cô sẽ không vô duyên vô cớ chỉ ra và xác nhận một người. Nếu cô đã chỉ ra và xác nhận là Bạch Thiếu Niên, vậy khẳng định là cô có nguyên nhân.” Lý Ninh Ngọc nghe xong lời Ngô Chí Quốc nói thế nhưng có điểm muốn cười, “Ngô Chí Quốc, anh căn bản không hiểu tôi.” Lý Ninh Ngọc dừng một chút, lại nhìn lướt qua sách trên bàn, “Hiện tại trong tình huống này mọi người đều rất rõ ràng, Long Xuyên đại tá khẳng định muốn tìm cho ra Lão Quỷ, bằng không chúng ta mấy người đều không ra được Cầu Trang. Tôi chắc chắn không phải, như vậy khẳng định là trong bốn người các ngươi. Tôi cũng không hoài nghi Bạch Thiếu Niên, chỉ là so sánh giữa tùy tiện chỉ ra và xác định một người, dù chỉ là nghi ngờ còn hơn là ngẫu nhiên không xác định được ai.” Ngô Chí Quốc mày nhíu chặt, “Không có khả năng!” cô căn bản khinh thường làm như vậy, “Anh không tin tôi?”. “Không hề liên quan đến sự tin tưởng, chỉ vì bảo mệnh mà thôi.”
Ngô Chí Quốc tầm mắt lướt qua Lý Ninh Ngọc một thân sườn xám màu đen thanh thanh lãnh lãnh, ngừng lại ở cuốn sách trên bàn, “lưu ý Cố Hiểu Mộng, cô ấy không đơn giản.” Lý Ninh Ngọc ánh mắt lạnh lùng, “cảm ơn Ngô đội trưởng quan tâm.” Ngô Chí Quốc đi tới hướng cửa, tay nắm lấy then cửa, đưa lưng về phía Lý Ninh Ngọc thanh âm thực nhẹ, “Nếu, không phải Bạch Thiếu Niên, liệu có phải cũng có thể là Cố Hiểu Mộng hoặc là tôi.” “Đúng vậy.”
Ngô Chí Quốc khóe miệng gợi lên tươi cười có chút khổ sở, rũ xuống mắt mở khóa cửa rời đi. Cố Hiểu Mộng vốn dĩ đang nghe lén ngoài cửa, khuôn mặt đang ghé sát vào không chút phòng bị vệ nhào vào phòng, như thể đang vồ ếch trên mặt đất ngoài cửa chén đũa vẫn còn như cũ. Cố Hiểu Mộng ngẩng đầu, bóng dáng Ngô Chí Quốc đã biến mất từ lúc nào không thấy, bắt gặp ánh mắt mang ý cười của Lý Ninh Ngọc, gương mặt nóng lên vội vàng thu hồi tầm mắt đứng lên xấu hổ sờ sờ cái mũi.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro