Chương 26: Hiểu Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Thiếu Niên ném áo khoác xuống, cúi đầu nhanh chóng xuyên qua đám người, đến góc hẻm chuẩn bị đi vào thì vô tình đụng phải ai đó thiếu chút nữa té ngã, được một cánh tay đỡ lấy. Nam nhân một thân áo dài, mang theo mắt kính diện mạo văn nhã. Bạch Thiếu Niên nói một tiếng cảm tạ, vội vàng giương mắt chuẩn bị rời đi, nháy mắt đồng tử mở to cả người dừng lại, trở tay dùng sức túm chặt cánh tay chính người đỡ mình.
Tống Chi Bạch hơi hơi nhíu mày, bộ dáng trước mắt tinh xảo, dáng vẻ hoảng loạn, biểu tình khiếp sợ nam nhân bắt lấy cánh tay mình có chút đau, “Vị tiên sinh này, xin hỏi có vấn đề gì sao?” Bạch Thiếu Niên cơ hồ trong nháy mắt liền nhận ra đại ca, nhưng hắn biết mình đã trưởng thành, đại ca khẳng định nhận không ra mình. Nhưng đại ca khẳng định nhận ra Long Xuyên, Long Xuyên cũng có thể nhận ra đại ca. Hơn nữa trên phố đều đồn con trai của Cầu Trang gia nhập ĐCS, như vậy khẳng định là đại ca. Nhưng đại ca lại ở thành Hàng Châu, ở nơi phụ cận Tiễn Chúc… trong đầu Bạch Thiếu Niên thay đổi trong nháy mắt, một suy đoán lớn mật nảy lên trong lòng, suy đoán không cách nào mở miệng.
Tống Chi Bạch nhận thấy được người trước mặt khác, lo lắng cho thân phận bại lộ, đã có chút nôn nóng bất an. Bạch Thiếu Niên nhìn ra thần sắc biến hóa Tống Chi Bạch. Trong lúc sự tình nhất thời có chút thất thố. Phía sau truyền đến tiếng vang, hai người nhìn qua là thủ hạ Vương Điền Hương, Bạch Thiếu Niên nhanh chóng buông tay xoay người ngược hướng nơi ở của Tiễn Chúc chạy đi.
Tống Chi Bạch nhìn bóng dáng Bạch Thiếu Niên, còn có thân ảnh một đám người đuổi theo, nhíu chặt mày cảm thấy người này rất quen mắt.
Cuối cùng Bạch Thiếu Niên vẫn bị bắt.
Cơm chiều qua đi, Vương Điền Hương lẻn vào phòng Cố Hiểu Mộng, giải thích ngắn gọn rằng Bạch Thiếu Niên đã bị bắt và thẩm tra ra một chuyện bí mật bị che giấu. Bạch Thiếu Niên chính là con trai út của Cầu Trang, cuối cùng gọi Long Xuyên một tiếng tỷ phu. Sau đó Long Xuyên nổi điên. Sau khi Vương Điền Hương đóng cửa phòng Cố Hiểu Mộng, mặt liền có chút ủ rũ mày chau, lo lắng sốt ruột hướng dưới lầu đi xuống. “Vương trưởng phòng.” Vương Điền Hương nghe được tiếng của Kim Sinh Hỏa, biểu tình lập tức thay đổi treo lên tươi cười, “Kim trưởng phòng, có gì phân phó a?” Kim Sinh Hỏa phảng phất không thấy được thần sắc trên mặt vương Vương Điền Hương, chậm rì rì đi lên lầu, đứng ở trước mặt Vương Điền Hương, “Vương trưởng phòng, tôi ngày mai về nhà nhìn con gái, xem sự tình những ngày qua có ảnh hưởng gì tới nó không.” Vương Điền Hương cầm tay nói, “yên tâm, Kim trưởng phòng khẳng định ngài có thể nhìn thấy con gái ngài.” “Vậy cảm tạ Vương trưởng phòng.”
Hai người họ rời đi, Vương Điền Hương tiếp tục đi xuống lầu, Kim Sinh Hỏa đi về phòng mình. Kim Sinh Hỏa sắp chuẩn bị bước vào liền liếc mắt một cái nhìn cửa phòng Cố Hiểu Mộng. Khi Vương Điền Hương đi đến cổng lớn, dừng bước chân, quay đầu lại nhìn về phía trên lầu phương hướng phòng Kim Sinh Hỏa, ánh mắt hung ác nham hiểm.
Đêm khuya cửa chính bị đóng lại nhẹ nhàng, Lý Ninh Ngọc nằm ở trên giường đầu ngón tay hơi nắm lại đặt ở trên người. Cô biết là Hiểu Mộng đi vào. Từ đầu, Hiểu Mộng đã không đem chìa khóa dự phòng đưa cho Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc cảm giác được Hiểu Mộng đi đến mép giường, nhìn chằm chằm mình một hồi ngồi xuống cúi người tới gần. Bởi vì nhắm mắt lại, Lý Ninh Ngọc nhìn không thấy Cố Hiểu Mộng, chỉ cảm nhận hơi thở ấm áp quen thuộc phả vào khuôn mặt. “Chị Ngọc… em biết chị còn chưa ngủ.” Cố Hiểu Mộng lẩm bẩm tiếng nói truyền vào tai, Lý Ninh Ngọc mở to mắt ánh mắt phức tạp. Trong bóng đêm chỉ có thể nhìn thấy một bóng người, cách Lý Ninh Ngọc vô cùng gần.
“Hiểu Mộng…” Lý Ninh Ngọc lời nói bị đánh gãy, “có thể ở bên cạnh chị nằm một lúc không?” Lý Ninh Ngọc ánh mắt mềm mại trìu mến giấu ở trong đêm đen, “Được.”
Lý Ninh Ngọc bị Hiểu Mộng ôm lấy từ phía sau, quanh thân bị hơi thở Hiểu Mộng bao lấy, gối lên trên cánh tay Hiểu Mộng, và được vòng tay của Cố Hiểu Mộng ôm trọn trong lòng ngực, kiếp trước giống nhau. Lý Ninh Ngọc dùng đầu nhẹ nhàng cọ cọ cánh tay Hiểu Mộng. Sự an tâm, tinh thần phục hồi lại, thoáng chốc cảm giác buồn ngủ ập đến khiến hai người chìm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm, Cố Hiểu Mộng đột nhiên mở to mắt, cuống quít nghiêng đầu nhìn sang bên cánh tay của mình, Lý Ninh Ngọc yên tĩnh ngủ say, khuôn mặt ánh vào mi mắt của Cố Hiểu Mộng thở ra một hơi thở dài. Nhìn chăm chú khuôn mặt lúc ngủ của Lý Ninh Ngọc một hồi, liếc nhìn ánh đèn hơi sáng ngoài cửa sổ, rón rén rút cánh tay tê dại rồi xuống giường, vòng qua giường đi đến bên kia mép giường. Lý Ninh Ngọc là bị xúc cảm mềm mại trên trán làm bừng tỉnh. Lý Ninh Ngọc mở mắt ra nhìn đến chính là Hiểu Mộng hôn môi mình, hai mắt ngạc nhiên liền nhắm lại, gương mặt Hiểu Mộng hơi hơi phiếm hồng, Lý Ninh Ngọc nhanh chóng khôi phục bộ dáng ngủ say.
Cố Hiểu Mộng xem xét hành lang thấy không có binh lính, nhanh chóng rời phòng Lý Ninh Ngọc, đi về phòng mình. Cửa phòng Cố Hiểu Mộng vừa mới đóng lại, cánh cửa phòng của Kim Sinh Hỏa ở phía bên kia hành lang đã bị mở ra tạo một khe hở, từ khe hở còn có thể nhìn thấy, biểu tình ngưng trọng của Kim Sinh Hỏa.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro