Chương 25: Hiểu Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơm chiều là lúc bốn người đều có tâm tư riêng nêu cơ hồ không giao lưu quá nhiều, Lý Ninh Ngọc an tĩnh dùng bữa, cô phát hiện Vương Điền Hương cùng thủ hạ của hắn hình như đều không ở đây. Khi sắp xong bữa, Long Xuyên tới, nói với bọn họ. Căn cứ tin tức đáng tin cậy, đã tìm được nơi ở của Lão Hán người Đảng Cộng Sản. Vương Điền Hương đã dẫn người đi bắt. Cả bốn người đều biết, đây là phép thử của Long Xuyên. Biết Bạch Thiếu Niên không thể tránh khỏi lo lắng, Lý Ninh Ngọc trong lòng vừa động, nhìn lướt qua Bạch Thiếu Niên, nhưng Long Xuyên sớm đã phòng bị, phái người đưa bốn người về phòng sau đó liền canh giữ nghiêm ngặt, căn bản không cho họ có cơ hội  tiếp xúc.  
Bạch Thiếu Niên một đêm không ngủ, dự cảm bất an càng thêm mãnh liệt. Vào bữa sáng ngày hôm sau, Vương Điền Hương xuất hiện, bộ dáng có chút chật vật, nhưng biểu tình lại vui vẻ ra mặt, “Các vị, tối hôm qua thành công bắt được Lão Hán. Bây giờ đại tá đang thẩm vấn. Đại tá nói, các vị đã đến Cầu Trang vài ngày rồi, hiện tại không sai biệt lắm, các vị có thể thay phiên đi ra ngoài một ngày về thăm người nhà, báo bình an.” Dứt lời, ánh mắt liếc hướng Cố Hiểu Mộng đang cúi đầu ăn cơm. Vương Điền Hương suy đoán qua thân phận Cố Hiểu Mộng, cô ấy lén tìm hắn, khẳng định không chỉ là mặt ngoài đơn giản như vậy. Hắn không cho rằng Cố Hiểu Mộng là người Cộng Sản, cũng không hy vọng điều đó là sự thật. Long Xuyên hiển nhiên là không dễ đối phó. Nhưng mà Cố Hiểu Mộng căn bản nhìn cũng chưa nhìn hắn, Vương Điền Hương âm thầm cắn răng, đáng tiếc hiện tại nhất cử nhất động của mình điều nằm trong giám thị của Long Xuyên.
“Vương trưởng phòng, nếu đã sắp kết thúc, chúng tôi không bằng chờ kết thúc mới về.” Kim Sinh Hỏa dừng đũa, giương mắt nhìn về phía Vương Điền Hương. Vương Điền Hương ý cười càng tăng, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Kim Sinh Hỏa, “Kim trưởng phòng, ông cũng biết Ngô đại đội trưởng là cái tính gì, muốn hắn ký tên nhận tội, phỏng chừng còn phải đợi không ít thời gian.” Bạch Thiếu Niên cầm chén rượu đứng lên, tiếp lời Vương Điền Hương nói, “Vương trưởng phòng nói rất đúng, Kim trưởng phòng ngài không lo lắng cho con gái ngài, tôi cũng phải lo lắng cho chú tôi. Nhiều ngày rồi, cũng không biết sống chết thế nào.” “Bạch thư ký lời này nói có ý tứ.” Cố Hiểu Mộng buông đũa, ánh mắt nhìn Lý Ninh Ngọc bên cạnh không lên tiếng, lưng tựa ghế, hai tay vòng trước ngực, hơi hơi ngửa đầu nhìn Bạch Thiếu Niên. Bạch Thiếu Niên mặt mang tươi cười hướng người về phía trước cúi xuống, “Cố thượng úy, cô xem phụ nữ nên được ưu tiên, bất quá mạng người quan trọng, tôi đi trước một bước trở về xem tình hình?” Cố Hiểu Mộng nhướng mày cười nhạo một tiếng, “Vương trưởng phòng phiền ông gọi điện thoại cho cha tôi, nói ông ấy đích thân tới đón tôi, bằng không tôi liền không về.” “Này……” Vương Điền Hương có chút chần chờ, Cố Hiểu Mộng lười chờ hắn đáp, đứng dậy lên lầu.
“Ha ha haa…” Kim Sinh Hỏa tiếng cười vang lên, Vương Điền cười khan quay đầu nhìn về phía Lý Ninh Ngọc, “Lý thượng giáo, vậy còn cô?” Lý Ninh Ngọc cầm lấy khăn ăn nhẹ lau một chút khóe miệng, “Không cần.” Dứt lời, cũng đứng dậy rời đi. Vương Điền Hương cố ý muốn ngăn Lý Ninh Ngọc, Kim Sinh Hỏa ngăn cản một chút, “Vương trưởng phòng, việc nhà của Lý trưởng khoa mọi người đều ít nhiều biết được, nói trắng ra là có chút khó giải.” Sau đó quay đầu nhìn về phía Bạch Thiếu Niên, cười hỏi, “Bạch thư ký, cậu nói xem?” Bạch Thiếu Niên biểu tình không thay đổi, đối với lời nói Kim Sinh Hỏa gật đồng ý.  
 
Bạch Thiếu Niên đang ngồi trên xe rời Cầu Trang tâm tư rất nhiều suy nghĩ. Dù biết đại khái mưu kế Long Xuyên, nhưng vẫn không có cách nào không lo lắng cho Tiễn Chúc, chẳng sợ chỉ có 1% khả năng bị bắt, hắn cũng phải đi xác nhận. Có lẽ ngày quay lại Cầu Trang, đó cũng là lúc hắn chết đi. Bạch Thiếu Niên nhắm mắt lại che dấu sự bi thống cùng không cam lòng.
Bạch Thiếu Niên nhanh chóng thoát khỏi sự theo dõi của Vương Điền Hương, liền chạy đến một gian phòng  trên lầu ẩn nấp xem xét tình huống, cũng may người của Vương Điền Hương không tìm thấy. Hắn sắp rời đi tới nơi của Tiễn Chúc, lại nhìn thấy đỉnh đầu một người mà anh ta không thể quên, là hắn!
 
Bạch Thiếu Niên tay bắt lấy cạnh cửa sổ dùng sức siết chặt, huyết hải thâm thù, hận ý xông thẳng lên đầu. Người kia từ dưới lầu đi qua, Bạch Thiếu Niên sẽ không nhận sai, cậu ta rất muốn đi xác nhận người cậu ta tìm nhiều năm như vậy đỉnh đầu là của ai. Nhưng rõ là hiện tại thời gian vô cùng gấp gáp, dưới lầu đã truyền đến tiếng ồn ào náo động. Ngón tay dùng sức ở trên khung cửa sổ có chút đau. Bạch Thiếu Niên hốc mắt đã trừng đến đỏ lên, hận không thể nhìn thấu đỉnh đầu người này. Cuối cùng chằm chằm nhìn người này thoáng qua hòa vào dòng người dần dần đi xa, quay người hướng chỗ ở của Tiễn Chúc chạy đi.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro