Chương 24: Hiểu Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không có gì bất ngờ xảy ra, Ngô Chí Quốc bị mang đi. Long Xuyên ngồi ở cạnh địa lao, Vương Điền Hương đứng ở phía sau hắn, Long Xuyên cầm hai tờ giấy đối chiếu chữ viết, cách đó không xa nghe thanh âm kêu rên của Ngô Chí Quốc đang bị dụng hình. Lý Ninh Ngọc ý vị thâm trường tươi cười, “Lão Quỷ sẽ ngu xuẩn đến mức dùng bút tích chính mình sao?” Vương Điền Hương dừng một chút, hắn cũng nghĩ đến điểm này, do dự một chút mới mở miệng, “Kim Sinh Hỏa là một nhà thư pháp bậc thầy, có thể bắt chước tùy ý bút tích của bất kỳ ai.” Long Xuyên hơi nheo mắt lại, “Đi tra một chút bốn người còn lại có am hiểu thư pháp, phác hoạ hay không, chờ đối chữ viết, lực khống chế, ít nhất phong thư này nói cho chúng ta biết, Lão Quỷ với Ngô Chí Quốc rất quen thuộc.” Long Xuyên tạm dừng một lát, “Lại cẩn thận đi tra một chút trượng phu Lý Ninh Ngọc, có thật sự cùng nữ nhân xuất ngoại sao.” Vương Điền Hương nhận lệnh rời đi.
Vương Điền Hương đi tra xét, Long Xuyên cũng không nhàn rỗi, nhất nhất lôi kéo mấy người tiến vào địa lao nhìn Ngô Chí Quốc bị dụng hình cũng đề ra nghi vấn.
Cố Hiểu Mộng hai tay giao nhau khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào ghế, kiều chân bắt chéo, khóe miệng như có như không ý cười, nhàn nhã nhìn Ngô Chí Quốc sau lưng Long Xuyên cách đó không xa bị dụng hình. “Cố tiểu thư tựa hồ tâm tình cũng không tệ lắm?” Long Xuyên uống một hớp nước trà, trên mặt cũng nổi lên ý cười. “Đương nhiên, tôi đã sớm muốn thấy cảnh này từ lâu rồi.” “A? Không biết Ngô đội trưởng là như thế nào đắc tội Cố tiểu thư đây?” Long Xuyên tựa hồ hứng thú. Cố Hiểu Mộng chuyển tầm mắt từ trên người Ngô Chí Quốc sang trên người Long Xuyên, gạt máy ghi âm sang một bên, “Chỉ đối với việc hắn làm bị thương tôi, đại tá ngài cảm thấy đủ chưa?” Long Xuyên gật gật đầu, “Cố tiểu thư cảm thấy Ngô đội trưởng là Lão Quỷ sao?” “Hắn có phải Lão Quỷ hay không, tôi không biết, bất quá tôi tin tưởng đại tá khẳng định đã có phát hiện, mới có thể dụng hình Ngô Chí Quốc. Xem ra tôi lập tức liền có thể về nhà.” Long Xuyên nhìn Cố Hiểu Mộng mang theo ý cười mặt chói lọi, cảm thấy phá lệ chói mắt.
Cố Hiểu Mộng mặt vui vẻ bước ra khỏi địa lao, xem ra tâm tình không tồi. Ở đại sảnh cùng Lý Ninh Ngọc đi ngang qua nhau, mắt hai người đều nhìn thẳng không hề gợn sóng, cho đến khi Cố Hiểu Mộng đi vào phòng đóng cửa lại, xoay người dựa vào trên cửa, đã thu liễm biểu tình.
Lý Ninh Ngọc cau mày ngồi ở đối diện Long Xuyên, lướt qua Long Xuyên liền có thể nhìn đến Ngô Chí Quốc bị trói ở phía sau trên cây cột, trên áo sơ mi vết máu loang lổ, trong không khí cũng tràn ngập mùi máu tươi. Ngô Chí Quốc rũ đầu vẫn không nhúc nhích, không biết sống chết.
“Lý thượng giáo đây là ở đồng tình người của ĐCS sao?” Long Xuyên ngậm cười, nhìn chằm chằm Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc thu hồi tầm mắt, đối diện ánh mắt Long Xuyên, “Long Xuyên đại tá, tôi không biết Ngô Chí Quốc có phải là Lão Quỷ hay không, nhưng tôi tin tưởng, Lão Quỷ hẳn là sẽ không dùng chữ viết chính mình truyền lại tình báo.” Long Xuyên gật đầu đồng ý, “Có đạo lý, vậy Lý thượng giáo nghĩ như thế nào?” “Nếu thư tín không sai, Lão Quỷ hẳn là tương đối quen thuộc Ngô Chí Quốc, lấy thân phận này để che giấu bản thân.” “Tôi nghĩ không có người nào so Lý thượng giáo quen thuộc Ngô đội trưởng hơn đâu.”
Lý Ninh Ngọc ngửa ra sau tựa lưng vào ghế ngồi, không rõ hàm ý trong ánh mắt nhìn lướt qua Ngô Chí Quốc, “Đại tá, tôi đã có trượng phu, hơn nữa nói đến người quen thuộc Ngô Chí Quốc, trước tiên đều sẽ nghĩ đến tôi, loại nói dối này dẫn hỏa thượng thân, ngài cảm thấy tôi sẽ làm sao?”
Kim Sinh Hỏa bưng nước trà bình tĩnh tự nhiên phẩm vị. “Kim trưởng phòng, ông quả nhiên tự tại. Ông hẳn là biết, hiện tại ông có hiềm nghi lớn hơn so với Ngô đội trưởng.” Kim Sinh Hỏa nghe được thanh âm Long Xuyên, cười vài tiếng, “Long Xuyên đại tá, tất cả mọi người có thể nghĩ đến Lão Quỷ sẽ không dùng bút tích mình, chẳng lẽ Lão Quỷ không thể nghĩ đến sao?” biểu tình Long Xuyên dừng một chút, “Có đạo lý.” Kim Sinh Hỏa buông chén trà, sửa sang lại một chút cổ tay áo, “Tôi Kim Sinh Hỏa nhiều năm như vậy có không ít lần bị bắt, bất quá tôi nghe nói, Ngô đội trưởng chính là giết Tưởng không giết Cộng.” Bỏ qua ánh mắt sắc bén của Long Xuyên, Kim Sinh Hỏa một bên móc ra xì gà một bên nói, “Bất úy phù vân già vọng nhãn, tự duyên thân tại tối cao tằng.” ( ND: Không sợ mây trôi che khuất tầm mắt, bởi vì ta đang ở chỗ cao nhất rồi.)
Thời điểm Vương Điền Hương tới, Long Xuyên một mình ngồi ở địa lao, nhắm mắt lại ngửa đầu, tay phải đặt ở trên bàn, ngón trỏ một chút đánh mặt bàn. “Đại tá, theo lệnh của ngài phân phó cẩn thận điều tra. Trong bốn người, trừ Kim Sinh Hỏa những người khác không có tra được khả năng bắt chước bút tích người khác.” Vương Điền Hương đứng ở bên cạnh Long Xuyên, hơi hơi khúc eo. Long Xuyên nghe xong không có hồi đáp, một lát sau mới ra tiếng, “chồng Lý Ninh Ngọc đâu?” “không rõ lắm, cụ thể đã đi như thế nào, thủ hạ còn ở lại kiểm tra. Khi chúng tôi đến nhà của Lý Ninh Ngọc, phòng đã cho người khác ở. Tôi tra xét một chút, không có vấn đề.” Ngón tay Long Xuyên đánh bàn mặt dừng lại, nhanh chóng mở to mắt ngẩng đầu nhìn về phía Vương Điền Hương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro