Chương 23: Hiểu Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Thiếu Niên đặt một tay lên dương cầm, khóe miệng câu lên, nghiêng người biểu tình nghiêm túc chân thành tha thiết nhìn Lý Ninh Ngọc. “Thực xin lỗi, Bạch thư ký, tôi không rõ cậu đang nói cái gì,” Lý Ninh Ngọc một lần nữa đứng lên, đến gần Bạch Thiếu Niên, nhẹ giọng nói, “We often pretend to believe in the expression and devout behavior, but with sugar to wrap the devil's nature.” Nhìn thấy biểu tình Bạch Thiếu Niên hơi cứng đờ, Lý Ninh Ngọc ra hiệu cười nhạt, xoay người rời đi. (ND: *Con người thường giả vờ tin vào biểu hiện tốt đẹp, nhưng đó chỉ là lớp vỏ đẹp đẽ che giấu bản chất xấu xa mà thôi.)
 
Bạch Thiếu Niên tay đặt ở trên dương cầm, dần dần nắm lại, dùng sức, có chút đau. Có lẽ Lý Ninh Ngọc đang châm chọc hắn, nhưng hắn cũng không cảm thấy Lý Ninh Ngọc lại có tâm tư thấp kém như vậy, nếu là ám chỉ … Bạch Thiếu Niên lòng trầm xuống,  Lý Ninh Ngọc làm thế nào lại biết được?
Hà Tiễn Chúc không có nói gì với hắn, chỉ nói là Lý Ninh Ngọc cứu cô, hắn vốn tưởng qua mặt Lý Ninh Ngọc, đáng tiếc Lý Ninh Ngọc thật sự quá khó lừa. Thông qua hắn tìm hiểu cùng suy đoán, hắn cảm thấy Tiễn Chúc đã gia nhập ĐCS, từ đó suy ra, Lý Ninh Ngọc hẳn cũng là người của ĐCS, cũng chính là Lão Quỷ, nhưng này cũng chỉ là phỏng đoán của hắn. Đối với việc tố giác Lão Quỷ, hắn không có hứng thú. Nhưng nếu Lý Ninh Ngọc thật sự như vậy, hắn nguyện ý giúp cô ấy. Dù cho là bọ ngựa đấu xe, cũng muốn trả phần ân tình đã giúp Tiễn Chúc. Nhưng hắn cũng do dự, bởi vì hắn thù lớn chưa trả, bởi vì trong lòng hắn còn hận.
Bạch Thiếu Niên thu hồi tay, đi đến chỗ Lý Ninh Ngọc ngồi xuống, nhìn đại sảnh Cầu Trang đến xuất thần. Long Xuyên Phì Nguyên, đương nhiên hắn nhớ rõ ông ta. Tuy hiện tại Long Xuyên chưa nhận ra mình, nhưng sự thật bị bại lộ chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Lý Ninh Ngọc ngồi ở phòng, cầm bút máy suy tư. 《 Giai Viện 》đường dây này không thể tiếp tục, tỉ giá hối đoái bên này cũng sắp bị cắt đứt. Người tổ chức mới phái tới "Vô Thường" vẫn chưa liên lạc được, cũng không quen thuộc người như thế nào, phương thức liên lạc chỉ có thể tạm hoãn. Lão Thương bên này muốn đổi phương thức liên lạc mới. Tuy anh trai đáp ứng với mình sẽ cùng Lão thương tạm thời ẩn nấp. Với tính cách của mình, anh ấy nhất định sẽ hành động. Thời gian ước định cùng Lão Thương tới rồi, lấy tình huống trước mắt, Long Xuyên cơ hồ không thu hoạch được gì. Không cho hắn một sợi dây thừng, hắn khẳng định làm ra hành động càng nhiều, việc cấp bách là phải nhanh một chút diệt trừ Long Xuyên ra Cầu Trang.
Lý Ninh Ngọc đi đến ban công, phát hiện Long Xuyên cũng ở đối diện. Trong đêm đen, Long Xuyên đôi mắt phá lệ sáng ngời, giống như rắn độc trong đêm đen, chờ đợi một kích chí mạng. Long Xuyên cũng thấy được Lý Ninh Ngọc, hàm chứa tươi cười, mỉm cười gật đầu. Lý Ninh Ngọc cũng mỉm cười đáp lại Long Xuyên, ngay sau đó nhìn thấy Vương Điền Hương vội vàng đi đến bên người Long Xuyên, nhỏ giọng nói gì đó. Long Xuyên cuối cùng liếc mắt nhìn Lý Ninh Ngọc một cái, sau đó cùng Vương Điền Hương vội vàng rời đi. Lý Ninh Ngọc ý cười càng thêm sâu, đôi mắt chứa đầy sao. Trong mắt cô mang theo ý cười, sao trời lập tức sáng lạn lên.
Đáng tiếc, Long Xuyên Phì Nguyên, lúc này, là đến phiên tôi chia bài.
Sáng sớm hôm sau, thời điểm mọi người đang dùng cơm, Vương Điền Hương lại đây thông báo viết một phong thư về nhà. Dưới sự nghi ngờ của mọi người, đã giải thích vì đêm qua chặn được một phong thư dưới danh nghĩa Lão Quỷ gửi ra thư tín nên yêu cầu đối chiếu chữ viết. Lý Ninh Ngọc ngồi ở trong phòng. Cô biết rõ lúc này phải chọn giả nét chữ của Ngô Chí Quốc. Cầu Trang là cái gai trong lòng Long Xuyên, trừ mình cùng Hiểu Mộng, hiện tại thân phận Ngô Chí Quốc cùng Bạch Thiếu Niên còn chưa bị phát hiện, nhưng than thế Bạch Thiếu Niên rất khó che giấu và không thể chịu được tra xét, nhưng thân phận Ngô Chí Quốc là có thể giấu đi. Lý Ninh Ngọc xác định tốt kế hoạch, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía cửa chính đóng chặt có chút thất thần, nhìn chằm chằm một hồi mới thu hồi tầm mắt.
Hiểu Mộng, em sẽ làm như thế nào đây?
Bên kia Cố Hiểu Mộng ngồi trên ghế sofa, trên bàn trà có đặt một tờ giấy, tràn ngập chữ Vương Điền Hương là Vương bát đản, chính mình cầm thư xem, bộ dáng thật là nhàn nhã.
Bút tích hẳn là của Ngô Chí Quốc, chỉ có đem Ngô Chí Quốc kéo vào, mới có thể mượn cơ hội rửa sạch hiềm nghi của hắn. Dưới tình huống chị Ngọc không bị lộ bản phác thảo, hiềm nghi đối với Kim Sinh Hỏa như vậy tăng lên. Kim Sinh Hỏa lão cáo già, cố gắng bảo vệ bản thân. Rõ ràng ngay từ khi vào Cầu Trang vẫn luôn suy nghĩ biện pháp, một người sáng suốt luôn tự bảo vệ mình, như vậy khẳng định sẽ ngược lại, dồn chết Ngô Chí Quốc, mà Long Xuyên không làm rõ Ngô Chí Quốc cùng Cầu Trang phía trước có quan hệ gì, sẽ không dễ dàng giết Ngô Chí Quốc. Hơn nữa Long Xuyên trời sinh tính đa nghi, nhất định sẽ lại thử mọi người. Chị Ngọc là người ngoài lạnh trong nóng, không biết chị Ngọc rốt cuộc bày ra thế cục như thế nào? Hy vọng, em và chị suy nghĩ giống nhau.
Cố Hiểu Mộng trong mắt hàn quang chợt lóe, chậm rãi buông thư, giơ tay lên, ánh mặt trời xuyên thấu qua kẽ tay chiếu lên trên mặt. Chiếu lên khuôn mặt có chút đau thương của Cố Hiểu Mộng, đôi mắt chứa đầy cô đơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro