Chương 22: Hiểu Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua khe hở, ánh trăng chiếu lên mặt Lý Ninh Ngọc. Ánh mắt khao khát của Lý Ninh Ngọc in sâu vào mắt Cố Hiểu Mộng, trong trẻo và thanh khiết đến thế. Cố Hiểu Mộng tức giận một phen, đem bức màn kéo chặt, "Em không biết! Em cũng không muốn biết!" Phòng lại lần nữa lâm vào bóng tối.
Lý Ninh Ngọc sờ soạng phía trước ôm lấy Cố Hiểu Mộng đang khẽ run lên, lòng tràn ngập ôn nhu. Cô hiểu nỗi đau của Hiểu Mộng. 60 năm qua một mình sống trong day dứt, lại không cách nào nói ra trong 60 năm đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô một mình sống bi thương như vậy.
Trong đêm tối, khứu giác, xúc giác, thính giác của con người càng nhạy cảm hơn. Cách lớp quần áo nhưng vẫn ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người Lý Ninh Ngọc. Ấm áp cùng mềm mại, bên tai như có như không tiếng thở dốc, vây lấy Cố Hiểu Mộng, khiến Cố Hiểu Mộng say mê, rung động rồi lại sợ hãi. Cố Hiểu Mộng phải tự trấn tĩnh tinh thần, dùng sức đem mặt vùi vào cổ chị Ngọc, "Lý Ninh Ngọc..." Thanh âm trầm thấp, lại thành kính như vậy.

Lý Ninh Ngọc với cô mà nói, đó là một cơn ác mộng, nhưng cũng là sự cứu rỗi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Bạch Thiếu Niên đã bị mang đi. Trên bàn cơm bốn người đều trầm mặc cúi đầu ăn sáng. Toàn bộ Cầu Trang đều tràn ngập bầu không khí quỷ dị. Tối ngày hôm qua, Bạch Thiếu Niên còn cùng Kim Sinh Hỏa và Cố Hiểu Mộng nói chuyện, hôm nay liền bị mang đi, Kim Sinh Hỏa cúi đầu dùng cơm, con ngươi sau mắt kính tối sầm.
Kim Sinh Hỏa không để bụng Bạch Thiếu Niên có phải Lão Quỷ hay không, cũng không để bụng ai là Lão Quỷ. Hoặc là nói, ông căn bản không để trong bụng chuyện Lão Quỷ của Đảng Cộng Sản.Trong Cầu Trang trừ mình, bất luận người nào đổ xuống, với ông mà nói đều hữu ích, đặc biệt là Cố Hiểu Mộng. Kim Sinh Hỏa nheo lại đôi mắt, dư quang nhìn lướt qua Cố Hiểu Mộng đang trầm mặc không lo lắng dùng cơm. Cố gia, vốn là ông muốn giao hảo, nhiều lần xuống nước nhưng Cố Hiểu Mộng nhằm vào ông, chặt đứt tâm tư của ông. Thậm chí ông hoài nghi Cố Hiểu Mộng là Quân Thống. Cố Hiểu Mộng nếu ở Cầu Trang xảy ra chuyện, đó là tốt nhất, bất quá...
Trong những người ở đây, ông ta thấy mình ít nhất không có khả năng là Lão Quỷ. Thân là gián điệp Quân Thống cấp cao nhiều năm, cũng từng rơi vào tay Đảng Cộng Sản không nói trăm, cũng có mấy chục. Nhưng từ khi đến Cầu Trang này, trực giác mách bảo cho ông, lần này chỉ sợ dữ nhiều lành ít. Bạch Thiếu Niên bị đưa đi, cái ý nghĩ này càng thêm mãnh liệt. Loại trực giác không hề căn cứ, thậm chí có chút không thể hiểu được, nhưng chính trực giác vô căn cứ này đã từng giúp ông mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết, không biết lần này có thể giúp ông thoát được mệnh hay không.
Vương Điền Hương cầm bức thư Cố Hiểu Mộng viết, đứng cạnh bên Long Xuyên. Long Xuyên đang sửa đèn bàn, hắn chung quy chỉ làm một ít việc biểu hiện sự cơ trí và hàm dưỡng của bản thân. "Bạch Thiếu Niên thẩm tra thế nào?"
"Vừa mới bắt đầu mạnh miệng không chịu nói, đánh mấy đòn, hắn mới thừa nhận lý lịch sơ lược giả tạo. Theo như lời hắn, vốn là một trinh thám. Tiền tư lệnh mướn tới hỗ trợ tìm bảo tàng Cầu Trang. Sau cái chết của Tiền tư lệnh liền ở Sở Cơ Yếu dựa vào bản lĩnh năng lực của mình để có một cuộc sống tốt." Đèn bàn của Long Xuyên đã sửa xong, ngồi trở lại trên sofa, "A, trinh thám." Long Xuyên rũ mắt xuống, cười khẽ một tiếng, "Đem thúc phụ hắn mang lại đây." Vương Điền Hương lên tiếng, cầm tờ giấy Cố Hiểu Mộng viết, dò hỏi nhìn về phía Long Xuyên. Long Xuyên giương mắt nhìn Vương Điền Hương, dừng một chút, "Không, tất cả thành viên trong gia đình năm người đều mời đi theo, buổi tối tổ chức gia yến."......
Gia yến thiếu Phan Hán Khanh, cơ bản không xảy ra gì ngoài ý muốn, cuối cùng kết thúc với chuyện Cố Hiểu Mộng uống quá nhiều.
Lý Ninh Ngọc cố hết sức nâng người trên bàn mỗi người đều giúp một tay đưa Cố Hiểu Mộng về phòng. Dọc theo đường đi Cố Hiểu Mộng đều lầm bầm lầu bầu, lảm nhảm. Lý Ninh Ngọc đem Hiểu Mộng đặt trên giường, đắp chăn, trầm mặc nhìn cô một hồi. Xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên tay bị nắm chặt. Lý Ninh Ngọc quay đầu lại, nhìn Hiểu Mộng như cũ nhắm hai mắt lại bình tĩnh dị thường không có bất luận biểu tình gì. Cảm giác tay bị nắm chặt, lực độ càng lúc càng lớn. Lý Ninh Ngọc vươn cái tay kia, đặt lên trên bàn tay Hiểu Mộng. Bàn tay bị Hiểu Mộng nắm chặt ngưng hẳn lực độ, cuối cùng thu hồi tay, yết hầu dao động, không có nói bất luận lời nói nào.
"Lý thượng giáo." thanh âm khàn khàn của Bạch Thiếu Niên làm ngắc quãng tiếng đàn dương cầm của Lý Ninh Ngọc. Chạng vạng Bạch Thiếu Niên mới được thả ra thật cẩn thận từ trên lầu đi xuống. Trên người miệng vết thương nóng rát đau. Lý Ninh Ngọc một thân sườn xám màu đen, ngồi ở bên dương cầm, lẳng lặng nhìn về phía Bạch Thiếu Niên. Hắn từ từ di chuyển tới đứng ở trước mặt Lý Ninh Ngọc, ánh mắt rất là phức tạp, "Lý thượng giáo, cô cùng tôi nói." "Tôi không hiểu ý tứ của cậu." "Tôi đã kiểm tra qua, không có thiết bị nghe lén." Lý Ninh Ngọc đứng lên, đi tới bàn ăn, ngồi ở trên ghế, "Bạch ký thư, cậu muốn nói cái gì." "Là tôi một mạng đổi nàng ấy một mạng sao? Bất quá vẫn là cảm ơn cô."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro