Chương 4: Trang Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Hiểu Mộng qua 80 tuổi, tựa hồ nghênh đón thời đại hòa bình của riêng mình, nựng yêu một bé gái không thích đùa cùng các bạn, nhắc hãy tự chăm sóc tốt bản thân. Mỗi ngày điều đi bộ trên phố, có khi ở trên đường nhìn thấy người rất giống Lý Ninh Ngọc, bản thân bất chợt dừng lại ngóng nhìn. Đôi khi ngâm nga một chút giai điệu xem trên TV, mỗi lần xem một bộ phim truyền hình được thực hiện vào thời Trung Hoa Dân Quốc, luôn là nhịn không được kích động. Có khi mang ý cười nhìn ảnh chụp Lý Ninh Ngoc, lải nhải nói về những điều buồn cười gặp phải hàng ngày.
Những ngày này, Lý Ninh Ngọc phát hiện tinh thần em ấy dị thường có sức sống phi thường, mặc sườn xám màu trắng chưa bao giờ mặc qua, đôi mắt sớm đã có chút vẩn đục cũng lóe ánh sáng tươi đẹp. Lý Ninh Ngọc tựa hồ là nghĩ tới cái gì, trong đầu vang lên một tiếng, không thể tin tưởng nhìn em ấy. Nếu là có người có thể nhìn đến nàng, cũng sẽ thấy bóng dáng gần như trong suốt của nàng đang run rẩy.
Cố Hiểu Mộng nằm ở trên giường, bên người là ảnh chụp Lý Ninh Ngọc, lẳng lặng nhắm mắt lại, mang theo tươi cười, Lý Ninh Ngọc bi thống khó có thể tự khống chế, biết rõ chính mình đã sớm chết, cũng vô pháp phát ra âm thanh, vẫn là hô lên, “Không!” Cố Hiểu Mộng đột nhiên mở to mắt, như là nghe được cái gì, quay đầu, cùng đối diện Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng xuất hiện trước mặt mình, sững sờ ở đó, Cố Hiểu Mộng môi khẽ nhếch, nói, “Ngọc tỷ, em rốt cuộc đã tới.”
Cố Hiểu Mộng đã chết.
Quang ảnh của Cố Hiểu Mộng cũng đã biến mất, trước mắt Lý Ninh Ngọc một mảnh đen nhánh, và không có ánh sáng, mà Lý Ninh Ngọc dường như không thể chịu đựng được đau đớn thống khổ, quỳ xuống quỳ rạp trên mặt đất ôm lấy đầu mình, thân thể co giật, nước mắt lại không thể chảy ra. Sự yên tĩnh, bóng tối, nỗi đau không nơi nào trút được, siết chặt lấy nàng.
Lúc này, một tia sáng chói lọi chiếu vào Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc người ngẩng đầu lên, nhìn về phía đoàn ánh sáng. Dãi ánh sáng dường như sáng hơn bất kỳ ánh sáng nào,sáng đến mức căng bản Lý Ninh Ngọc không thấy được gì trong ánh sáng đó, trong mắt nàng nơi nào cũng có ánh sáng chói lọi, đôi mắt nàng trở nên đau đớn, nàng theo bản năng nhắm chặt đôi mắt…
“Trưởng khoa, trưởng khoa? Cô không sao chứ, trưởng khoa?”
Lý Ninh Ngọc nghe được thanh âm, mở to mắt, trước mắt là một người ăn mặc quân trang Nhật Bản, nữ nhân với son phấn lộng lẫy. Lý Ninh Ngọc cảm thấy người này thực quen mắt, lại nhất thời nhớ không nổi là ai, Lý Ninh Ngọc vốn được mệnh danh là bộ não của thiên tài, lúc này căn bản không có biện pháp rút khỏi cái chết của Cố Hiểu Mộng, hoàn toàn không thể suy nghĩ được. .
“Khoa… Trưởng khoa? Cô, Cô như thế nào lại khóc?” Triệu Tiểu Mạn như chứng kiến phải bí mật gì đó rất kinh thiên động địa. Lập tức toàn bộ đại não điều hoạt động linh hoạt xử lý chuyện trước mắt, Lý Ninh Ngọc đây là bị gì sao,bộ dáng đó khuôn mặt đó mới vừa rồi còn như vẻ thanh tâm hỏa dục, đột nhiên biến thành giống như chồng vừa mất vậy, hơi thở của sự tuyệt vọng đến chính mình đều có thể cảm nhận được. Triệu Tiểu Mạn hận không thể lập tức biết những chuyện trước đây của Lý Ninh Ngọc, phải biết rằng người trước mặt có biệt hiệu là Diêm Vương Mặt Lạnh. Đừng nói khóc, dường như chưa từng thấy cô ấy cười qua.
Khóc? Lý Ninh Ngọc mờ mịt dùng tay lau một chút trên gương mặt, cảm xúc ngón tay nói cho nàng, đây là, nước mắt?! trong lòng Lý Ninh Ngọc chấn động, nhìn chằm chằm tay mình. Rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Có lẽ là lâu lắm chưa nói chuyện ,nhất thời không biết nói thế nào, đè nén nghi hoặc trong lòng, ổn định tâm thần nói: “Đi ra ngoài.”
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro